Đại đạo vĩnh hằng

Chương 137 : Bị ám sát

Lão đầu lúc này mới thu liễm nụ cười, ánh mắt đầy cảm kích nhìn về Trần Phong, hắn tiến lên một bước, nói. -Tiểu huynh đệ, ân tình này lão Thất nghi mãi trong lòng, không biết cách nào đền đáp. -Về sau cứ gọi ta là Thất ca là được, chúng ta kết bái huynh đệ, đảm bảo cho ngươi ở Nam Hải này có thể đi ngang, ngươi thiếu thứ gì cứ nói, lão ca sẽ không từ chối đáp ứng. Lão Thất hưng phấn vỗ vai Trần Phong, chính thức cưỡng ép Trần Phong kết làm huynh đệ với hắn. Mọi người toàn trường yên tĩnh, những ai biết thân phận và thực lực của lão Thất này thì kinh ngạc tới há to mồm, kể ca ba người Lý Tương Tương, từng cái mắt mắt ganh tỵ lẫn hâm mộ nhìn vào Trần Phong. Tiểu tử này không biết vận cứt chó gì mà được một vị Thất Cấp Đan Sư xưng huynh gọi đệ. Trần Phong cảm thấy không được tự nhiên, Hiện tại trước mặt hắn một trung niên nhân anh khí bừng bừng, cả người lực lượng như muốn bùng nổ, bây giờ đứng trước mặt hắn là lão già lúc trước sao, cách biệt một trời một vực. Trần Phong trong lòng một trận kỳ quái, nhưng không sao, có một ô dù đưa tới cửa, chỉ có ngu ngốc mới từ chối. -Vậy tiểu đệ ra mắt Thất ca.! -Haha..tốt! Lão Thất cười to không ngừng, ánh mắt híp lại nhìn Trần Phong, loại thiên tài trăm năm khó gặp một lần này, nếu là bất tử, sẽ dễ dàng thẳng bước lên mây. Lão cũng rất chờ mong, có thể chứng kiến một cường giả tuyệt thế trưởng thành, không thể nghi ngờ, đây là một chuyện khiến người ta hưng phấn, nếu bây giờ tranh thủ cơ hội níu kéo quan hệ thì trăm lợi không có một hại. Lão Thất liền tiến lại lò đan, đổ ra bên trong là năm viên đan dược trằng ngà còn bốc hơi nóng. -Cái... cái gì!? -Thật... thật luyện thành! -Còn đang bốc hơi nóng, còn có một tia tro tàn đan hỏa! -Lão phu dám dùng danh dự luyện đan 1000 năm để cam đoan, đây tuyệt đối là Thất Cấp Đan Dược vừa mới luyện xong! Lão Thất cầm trên tay hai viên Hư Linh Đan, những Đan Sư có kiến thức xung quanh vây xem thì như mèo bị giẫm phải đuôi, đều nhảy dựng lên, trên mặt tràn đầy khó tin. Tuy rằng những Luyện Dược Sư cấp bậc không cao, nhưng chẳng qua là hắn không đủ trình độ luyện đan, nhưng đánh giá đan dược thì không phải chỉ có Luyện Dược Sư cấp cao mới làm được. Họ đều nhận định đây là Thất Cấp Đan Dược, màu sắc mượt mà, phẩm chất cực tốt, mùi hương càng thấm sâu phế phổi, chỉ riêng từ điểm này, ít nhất cũng có thể phán xét là thượng phẩm. Họ lại từ đầu tới cuối nhìn thấy Trần Phong luyện đan, như vậy có nghĩa Trần Phong đã tiếp cận được Thất Cấp Đan Sư. Rất nhiều ánh mắt sùng bái nhìn về phía Trần Phong, mỗi Đan sư đều mắt cao trên đỉnh, dù cho là Nhất Cấp Đan Sư cũng dám không để một cường giả vào mắt. Cho dù là Bát Cấp hay Thất Cấp đều như vậy, mặc kệ tu vi bản thân cao thấp thế nào cũng đủ làm khó dễ trước mặt cường giả Độ Kiếp. Mỗi người bắt đầu tranh nhau nịnh nọt, không thiếu các thiếu nữ liếc mắt đưa tình, một Đan Sư trẻ tuổi như vậy thì tiền đồ vô lượng, nếu có thể lôi kéo quan hệ thì còn gì bằng. Nhìn nhiều người xum xoe hắn lôi kéo quan hệ với hắn, nhưng dù sao nghe nhiều cũng không có ý nghĩa, lời buồn nôn ùn ùn kéo tới làm cho Trần Phong hắn cũng không chịu nổi. -Lão ca, ta thông qua chứng thực Ngũ Cấp Đan Sư rồi chứ? Lão Thất lúc này bỏ hai viên Hư Linh Đan vào trong bình, đưa qua cho Trần Phong kèm theo một cái giới chỉ. -Đó là đương nhiên! -Đây là đan dược của ngươi, trong này là một ít quà gặp mặt lão ca tặng ngươi, hi vọng ngươi không từ chối ý tốt của ta. Lão Thất nhét cái giới chỉ vào trong tay Trần Phong. Lão Thất lúc này trong lòng vô cùng vui sướng, có thể nói nhờ Trần Phong mà hắn được tân sinh lần thứ hai, hận không thể đem hết gia tài ra cho hắn. -Vậy ta không khách khí, đa tạ lão ca! Trần Phong không từ chối, tiếp nhận giới chỉ của lão Thất, tinh thần quét qa thấy bên trong là một đống đan dược hỗ trợ cho tu luyện kèm theo khá nhiều Linh Thảo đã dạng. -Chế tạo minh bài chứng nhận Đan Sư còn cần lão đệ cung cấp một giọt máu. Lão Thất nói. Trần Phong gật đầu, mạnh mẽ cắt vỡ làn da, nặn ra một giọt máu có chút hoàng kim sắc, uy áp tỏa ra làm mọi người run động trong lòng. Lão Thất tiếp nhận giọt máu, dù lão có tu vi Đại Thừa Kỳ tiếp đón giọt máu này cũng cảm thấy bàn tay trầm xuống, dường như bên trong có một đầu hung thú viễn cổ đang giương nanh múa vuốt. -Được, trước tiên ta vẫn phải báo cáo lên tổng bộ, huy chương Đan Sư này phải cần hai ba ngày mới giao vào tay ngươi. -Hẹn gặp lại, nhớ có việc gì cứ việc gọi ta, Nam Hải này ngươi có thể đi ngang. Lão Thất cũng không chậm trễ cất giọt máu vào trong một cái bình, dặn dò Trần Phong một câu xoay người bước đi, đây là nhân tình mà lão trả cho Trần Phong. Trần Phong gật đầu, hai ba ngày thì hắn còn chờ được, cùng tam nữ bước ra khỏi Đan Các trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.. .. Trần Phong cùng tam nữ đi rời khỏi Đan Các về lại tửu lâu, trong lòng hắn có một cảm giác bất thường. Lúc này đêm cũng đã khuya, vẻ náo nhiệt ban ngày đã im lặng xuống, từng ánh sáng lóe sáng trong những gian nhà hai bên đường, kết hợp với từng cơn gió biển thổi tới tạo nên cho Hải Âu Đảo một vẻ mê ly quỷ dị. Bầu trời mây đen xầm xì không trăng không sao, gió biển nhẹ nhàng nhu hòa thổi giống như tình nhân thủ thỉ ôn nhu. Trần Phong trong lòng cảm thấy bất thường, dặn dò chúng nữ. -Các nàng cẩn thận.! Trần Phong vừa dứt lời, một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau hắn truyền lại, một thân ảnh mờ ảo cùng một mũi kiếm từ hư không xuất hiện sau lưng hắn, lóe sáng trong màn đêm đen, lấy tốc độ kinh người đâm thẳng vào Trần Phong. Ngay trong chớp mắt điện quang hỏa thạch đó, Trần Phong cảm nhận uy hiếp mạnh mẽ quay đầu, ngưng tụ toàn thân nguyên lực tạo thành hộ thuẫn đón đỡ một kiếm kia. Nhưng mà ngay nháy mắt đó, trước mắt Trần Phong bỗng hoa lên, mũi kiếm vừa chạm lập tức thu hồi. Thân ảnh mông lung kia đang ở trên không trung đột nhiên chuyển thân, một nấm đấm to lớn xuất hiện trước mặt Trần Phong, bàn tay đó bỗng như phóng to lên vô hạn. Trần Phong cũng ngưng tụ từng đạo Đế Văn, đối quyền với nấm đấm kia, nhưng nguyên lực toàn thân hắn đã dồn vào hộ thuẫn vừa rồi, nên một đấm này đánh ra chỉ mang nửa phần lực lượng. ...Ầm... Hai người mạnh mẽ chính diện va chạm, không hề có chút hoa mỹ nào. Kình phong như biển bỗng tán ra khoảng không, những ngôi nhà ven đường cũng xiêu vẹo như sắp sụp đổ, bốn phía xung quanh những cây cổ thụ to lớn cũng bỗng lắc lư nghiêng ngả, sau đó ầm ầm đổ xuống. "Rắc" một tiếng, một tiếng xương gãy vang lên, thân thể Trần Phong giống như diều đứt dây bay ra ngoài, Lưng đập mạnh vào tường một căn nhà , "ầm" một tiếng phá thành một lỗ lớn! Ngay sau đó lại "ầm ầm" vài tiếng vang lên, căn phòng bị tàn phá giờ đã không chịu nổi tác động, ầm ầm đổ xuống. -Phu quân! Chúng nữ nhìn thấy Trần Phong bị một quyền oanh bay liền kinh hãi chạy lại đỡ hắn dậy. Trần Phong phản ứng cũng nhanh, Thương Long Lực chữa trị cánh tay, lập tức phóng người lên, thu lấy Sở Diệu Y cùng Hồ Ngọc Mị vào Cửu Tôn Tháp , chỉ để Nhan Như Ngọc bên ngoài. -Phu quân, ngươi không sao chứ? -Ta không sao! Khục..khục... Trần Phong lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, trong mồm sợ hãi than. -Con mẹ nó! Thật là lợi hại!. Trần Phong ổn định thương thế, sợ hãi nhìn thân ảnh đang đứng cách đó không xa. Người này toàn thân bao phủ một bộ hắc bào, chỉ lộ ra đôi mắt âm sâm nhìn hắn. Trần Phong có thể cảm nhận người này cường hãn, tu vi ít nhất là Hợp Thể Kỳ trở lên, nhưng khí tức chỉ cao hơn Lữ Hàn Vũ mà hắn chém giết trước đó một tý. Nhưng loại thủ đoạn công kích quỷ dị cùng tốc độ này, Trần Phong có thể khẳng định đây là một sát thủ, bời vì hắn cũng đã từng như vậy. Vừa rồi hắc bào nhân ra tay chớp giật nhắm vào hắn, không để ý tới chúng nữ, nếu là nhắm vào các nàng thì không biết hậu quả ra sao. -Ngươi là ai? Trần Phong hỏi, như nhớ tới điều gì, lại nói. -Là Hoàng gia phái ngươi tới? Trần Phong khẳng định không nghi ngờ, vừa tới Nam Hải hắn chỉ đắc tội mỗi Hoàng gia. -Hỏi nhiều vô ích, các ngươi sắp sẽ là người chết. Hắc y nhân lạnh lùng phun ra một câu, âm thanh không phân biệt nam nữ, vừa dứt lời, hướng thẳng đến nơi Trần Phong lao đến, trong tay là một thanh kiếm lóe sáng hàn mang lạnh lẽo. -Hừ, si tâm vọng tưởng. Một tiếng quát vang lên, Nhan Như Ngọc trong tay là hỏa diễm trường kiếm, thân thể mềm mại bay lên không trung, mang theo khí thế như một viên đạn. Chỉ thấy một đạo lửa hồng nóng bỏng lóe lên, trong không trung phát ra những tiếng rít xé gió. Khí lưu xung quang cũng bị ảnh hưởng theo, một luồng ánh sáng hoa mắt cùng với kiếm nóng rực bao phủ quanh thân thể Nhan Như Ngọc, cả người nàng bỗng biến thành một vòng sáng lớn cả trượng, quang mang chói mắt xuất hiện, dùng tốc độ kinh khủng một đi không về lao thẳng về hướng hắc bào nhân. Nàng hiện tại có tu vi Luyện Hư viên mãn, đối đầu với một Hợp Thể sơ kỳ thì thừa khả năng. "Keng" một tiếng, Trần Phong cũng rút ra sau lưng Vô Cực Phá Thiên Kiếm. Hắn bị đánh bất ngờ mới không kịp phản ứng, làm ra phòng ngự sơ sài dẫn đến bị thương, hiện tại cường giả Hợp Thể sơ kỳ cũng không đặt vào mắt Trần Phong. -Như Ngọc tránh ra.! Trần Phong quát to, Nhan Như Ngọc liền lùi lại, một chiêu Tam Kiếm Trảm Thương Khung bay ra, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đánh về hướng hắc bào nhân. Hắc bào nhân cảm thấy uy lực của một kiếm này, vội vàng thối lui qua một bên, Trần Phong chính là đợi cơ hội này, bàn tay nắm chặt hư không phía hắc bào nhân, hô to. -Không Gian Thiết Cát. Không gian xung quanh hắc bào nhân sinh ra vặn vẹo giam cầm hắn lại, từng lưỡi phong nhận bắt đầu cắt qua thân thể hắn. -AAA... Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, qua vài cái hô hấp, tên hắc bào nhân chưa kịp trăn trối đã bị cắt thành vô số mảnh vụn, tiêu tán giữa thiên địa, một cường giả Hợp Thể Kỳ oan ức không hiểu cứ như thế vẫn lạc.