Đại đạo vĩnh hằng

Chương 123 : Ấm áp

Từng gương mặt mỹ lệ hiện lên ánh mắt mong đợi, Trần Phong trong nội tâm hạnh phúc dâng trào, đây là tất cả những gì hắn có, dù hắn có chết cũng phải bảo vệ vẹn toàn. Kiếp trước không có thực thực bảo vệ Nguyệt Ảnh, nhìn xem nàng ra đi trước mặt mình mà không làm gì được, hắn quyết không để điều đó diễn ra lần thứ hai. Trần Phong nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, nhớ lại những bộ phim Hoa ngữ kiếp trước từng xem, âm thanh trầm ấm bắt đầu kể. - Ở nơi của chúng ta, từng có một con yêu thú ngàn năm, tu vi cường đại, lợi hại cực kỳ, tên của nàng là Bạch Tố Trinh… Thanh âm mờ ảo vang lên, Trần Phong nhớ lại câu chuyện tình yêu kinh điển kiếp trước, lại tăng thêm vài thứ của đại lục, rủ ri kể ra. Từ chuyện tình Bạch Tố Trinh cùng với Hứa Tiên rồi nói đến Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, từ Lương Chúc hóa điệp nói đến Mạnh Khương nữ khóc Trường Thành, những câu chuyện tình yêu kinh điển động lòng người theo lời của hắn mà hiện ra. Chúng nữ ánh mắt như say mê như say sưa, nhìn lấy gương mặt anh tuấn dần dần có nét thành thục của hắn đều tâm hồn mê loạn không thể rời mắt. Tiểu Bạch cũng nghe giọng nói ấm áp của Trần Phong mà ngủ thiếp đi trong lòng hắn. - Ta cảm thấy không khỏe, các ngươi cứ việc tiếp tục. Trần Phong đang tiếp tục kể, Ninh Cung Như vươn người đứng dậy rời khỏi, ánh mắt ám muội lướt qua Trần Phong, ý nghĩa không cần nói cũng rõ. Trần Phong nhìn nàng, trong lòng tà hỏa nổi lên, hắn cùng Ninh Cung Như lúc trước chỉ mới trải qua một lần tiêu hồn làm sao không có tý tiếc nuối. Mà Ninh Cung Như cũng vậy, nàng tấm thân xử nử để dành suốt 200 năm, nay vừa ăn xương mới biết vị làm sao không mê mẩn cảm giác kia. Cả ngày ở chung với nhau, lúc nào trong đầu nàng cũng hiện lên hình dáng Trần Phong, giờ phút này lại nhìn thấy Trần Phong ngay trước mặt chăm chú kể chuyện toát ra mị lực không thể cưỡng lại. Chịu nỗi tương tư dày vò suốt ngày, hiện tại trong lòng nàng liền rạo rực, ngọn lửa tình cũng đã thiêu đốt đến tận trời. Nhìn theo bóng người uyển chuyển bước đi, Trần Phong gian tàở nụ cười, nhìn thoáng qua một lượt chúng nữ, nói. - Ta cũng mệt mỏi cả ngày, các nàng có hứng thú bồi tiếp ta đi ngủ. Cũng không đợi các nàng phản ứng, hắn nói xong liền đứng dậy bước theo Ninh Cung Như. - Hừm, đại sắc lang bắt đầu lộ nguyên hình rồi. Tiêu Ngọc Sương bĩu môi khinh thường, nhưng vẫn không không chế được đứng dậy đuổi theo. - Suýt nữa cũng quên, mấy ngày không có đại ca ca an ũi, bên dưới của Huyên Huyên cỏ dại cũng mọc thành rừng rồi a. Cổ Cẩn Huyên không biết thẹn hô lên, cũng bước chân đuổi theo sau. - Cũng cực khổ cho phu quân rồi, hôm nay tỷ muội chúng ta cùng nhau thưởng cho hắn đi. Diệp Chỉ Hân như một cái hiền thê lương mẫu, rủ rê tất cả các nàng, Nhan Như Ngọc, Mộc Tinh Linh, Trần Mộng Kỳ cũng gật đầu đáp ứng, các nàng cũng vài ngày không được hắn yêu thương làm sao không khao khát. Trong chốc lát đống lửa vây quanh mười nữ nhân đã bỏ đi hết bảy cái, còn ở lại là Sở Diệu Y, Hạ Ức Mộng, Hồ Ngọc Mị cùng với Tiểu Bạch đang ngủ say. - Sao ngươi không cùng các nàng? Hạ Ức Mộng nhìn Sở Diệu Y hỏi. - Ta mong lần đầu của chúng ta chỉ dành riêng cho hai người, còn nữa ta phải hỏi ý kiến của mẫu thân. - Còn ngươi? theo ta biết ngươi cũng đã theo hắn lâu rồi, sao lại chưa quyết định.? Sở Diệu Y cười nói, lúc trước nàng cùng Trần Phong kích tình dù không có Hồ Ngọc Mị chặn một cước thì cũng dừng lại tại đó mà thôi. - Ta chờ một ngày nào đó trở về thế tục giới, dưới sự chứng kiến của Thanh Thanh a di, cùng phụ mẫu ta cùng hắn thành thân, sau đó sẽ là một đêm động phòng, nhưng xem ra điều này khó thể xảy ra. Hạ Ức Mộng ảm đạm nói, đây cũng là lý do nàng do dự, nàng muốn lần đầu tiên của mình phải thật hoàn mỹ, có sự chứng kiến của trưởng bối, chân chân chính chính làm thê tử hắn, chứ không bây giờ không danh không phận. - Xem ra hai chúng ta cũng có ý nghĩ khá giống nhau, cố gắn lên thực hiện mong ước của mình, đừng để tên sắc lang kia đắc thủ. Sở Diệu Y nở một nụ cười xinh đẹp, cổ vũ Hạ Ức Mộng, hai nàng nhìn nhau gật đầu, ánh sáng bất khuất bùng lên trong mắt, xem ra đoạn đường Trần Phong thu phục hai tiểu mỹ nhân này còn khá xa. Trần Phong một đường đi theo Ninh Cung Như, chỉ thấy thân hình nàng chập chờn như rắn nước, cái mông tròn vo không ngừng lắc lư, mê hoặc nói không nên lời. Nàng đi sâu vào trong, bên đi lên một ngọn đồi cao trên đảo, đây là một ngọn đồi bằng phẳng, từng cơn gió mát thổi qua làm bay phấp phới y phục trên người nàng, ánh trăng trên cao chiếu rọi xuống làm nàng càng thêm lung linh trước mắt Trần Phong. Ninh Cung Như xoay người lại, hai tay bắt đầu cử động, từ từ bộ y phục trên người nàng rơi xuống đất, tiếp đến là bộ nội y bên trong cũng rơi xuống. Một thân thể thành thục đầy đặn, trước ngực là hai bán cầu không lớn không nhỏ, rất là vừa tay, mềm mại lại không mất co dãn, hai hạt anh đào khỏe mạnh đứng thẳng, chân ngọc trắng mịn, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy một mảnh đen kịt ở giữa hai chân. Nàng ánh mắt mê ly nhìn về Trần Phong, đầu lưỡi đỏ hồng liếm lấy khóe môi, âm thanh dụ hoặc nói. - Tiểu đồ đệ, mau tới sủng ái sư tôn.! Trần Phong hai mắt cũng bắt đầu đỏ. không ngờ tới lần đầu gặp nàng là tại Chấp Pháp Điện, uy nghiêm cao thượng ngồi trên cao mà nhìn xuống, bây giờ nàng lại lộ ra vẻ mặt lẳng lơ dâm đảng uyển chuyển trước mắt mình, điều này làm Trần Phong có cảm giác vô cùng thành tựu. Nhìn vưu vật trước mắt kia, cái mông đầy ắp như mật đào, Trần Phong không khỏi kỉ niệm lan tràn, cước bộ tiến lại bên người Ninh Cung Như, hít thở hương khí trên người nàng, một bàn tay đưa qua bao trùm lấy một bên nhũ phong của nàng xoa bóp qua. - Ân… Ninh Cung Như cúi đầu hừ nhẹ, nàng quay đầu lại, đôi mắt quyến rũ như nước, cố ý lộ ra vẻ kinh hoảng nói. - Nghịch đồ, ngươi muốn làm cái gì? Trần Phong cắn lấy tai nàng, thổi một hơi, cười nói. - Hôm nay đồ đệ sẽ cưỡng hiếp sư tôn! - Suỵt, phía sau các nàng đang nhìn. Ninh Cung Như khẽ đặt ngón tay lên môi hắn ra giấu im lặng, liếc nhìn về phía xa dưới một gốc cây, ở đó có sáu nữ nhân đang che miệng cười nhìn sang bên này. Nàng không chút xấu hổ nhìn Trần Phong, khẽ nở một nụ cười dâm đãng, hai tay nàng từ từ cưởi y phục trên người hắn, từng chút, từng chút một,, cho đến khi cả hai đều không còn mảnh vải nào trên người. - Phong, thiếp yêu chàng, sau này trở đi ta sẽ ở bên cạnh ngươi, mãi mãi.! Ninh Cung Như lẩm bẩm nhón chân, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn. Trần Phong không thể chịu được, ôm nàng ngã xuống bãi cỏ, nhanh chóng tìm được động đào nguyên đang rỉ nước, hạ thân dùng sức, tiến nhập một nơi mềm mại ấm áp. - Ân.... Trong lòng cả hai rung động phát ra một tiếng thỏa mãn, mang theo Ninh Cung Như bay lên chín tầng trời. Những tiếng bước chân dồn dập vang lên, từng kiện y phục cũng bắt đầu rơi xuống đất. Các nàng Trần Mộng Kỳ, Cổ Cẩn Huyên, Diệp Chỉ Hân, Tiêu Ngọc Sương, Mộc Tinh Linh, Nhan Như Ngọc nhanh chóng hòa mình vào chiến trường. Trong nhất thời, trên một hòn đảo hoang giữa hải dương bao la rộng lớn, Trần Phong cường thế tiến nhập ngọc thể của từng nàng, chúng nữ cũng không kiêng nể gì cả kêu lên vui mừng, mây đen phủ kín, tựa hồ trăng sáng cũng xấu hổ lẫn trốn vào những tầng mây ( chỗ này lượt đi vài K chữ, làm biếng viết) .. Sáng hôm sau khi vầng thái dương hừng hực chiếu rọi khắp nơi, những cánh chim xinh đẹp không ngừng nhảy nhót tung tăng tạo thành một bức tranh hết sức bình yên. Lúc này Trần Phong mới từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, sống lưng như muốn đứt rời cả người ểu oãi, khẽ chớp đôi mắt cho thích nghi với ánh sáng, đập vào mắt là những thân thể mềm mại nằm say giấc trên những bãi cỏ xanh, trên mặt ai cũng là một nụ cười hạnh phúc cùng thoải mái. Có một cảm giác mát lạnh từ hạ thân truyền tới, nhìn xuống thì hắn phát hiện côn th*t mình đang nằm bên trong tiểu huyệt của Tiêu Ngọc Sương. Trần Phong liền phát hiện hắn có thể bắt đầu đột phá Luyện Hư Kỳ, rời khỏi thân thể Tiêu Ngọc Sương mặc lại y phục, lấy ra một cái Thiên Đạo Quả ăn vào, khoanh chân ngồi trên đất tiến nhập cảm ngộ pháp tắc thiên địa, bắt đầu đột phá Luyện Hư. Hắn từ khi song tu với Ninh Cung Như, nhận được một phần tích lũy tu vi từ Huyền Âm Chi Thể của nàng, còn có tầm 200 năm Huyền Âm Khí trong cơ thể nàng, mang lại cho hắn một bước đột phá nhảy vọt. Chưa kể đến công pháp song tu của Nhan Như Ngọc kết hợp cùng hắn, mà huyết mạch hai người cũng cộng minh với nhau, mang lại lợi ích cực kỳ to lớn. Hắn cũng từ Hóa Thần hậu kỳ, một bước tấn thăng lên Luyện Hư, bây giờ chỉ cần bế quan, cảm ngộ làm quen với một ít pháp tắc trong thiên địa, hắn có thể dễ dàng tiến lên Luyện Hư Kỳ. ... .. Sau khi hắn đột phá, lĩnh ngộ Thần Thông rồi sẽ bắt đầu hành trình mới. Ae theo dõi đừng gấp, hành trình tại Nam Hải này cũng khá thú vị, nhiều đợt PK hơn.