Đại Đạo Độc Hành
Chương 350
Đám người Lạc Ly chờ đợi, cũng nhanh, lát sau, hai thiếu niên bước khỏi Thiên Lãng môn, hai thiếu niên này khí vũ hiên ngang, ai nấy đều sinh đẹp mã, có điều ai nấy cũng ngạo khí tận trời, lỗ mũi hướng lên trời, vẻ mặt ngạo khí.
Lục Chu nhìn thấy bọn họ, nói: “Lạc Ly ca, bọn họ chính là Mạc Tú Lan?”
Lạc Ly lắc đầu, nói: “Không phải, Mạc Tú Lan là nữ, bọn họ đều là nam, chắc không phải bọn họ.”
Hai người nọ đi tới trước người Lạc Ly, mở miệng nói: “Các ngươi tìm Mạc sư muội, có chuyện gì?”
“Mạc sư muội chính là truyền nhân do lão tổ khâm điểm, là tông chủ tương lai của Thiên Lãng môn, các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?”
“Nói, rốt cuộc là chuyện gì? Không phải con mèo con chó nào cũng có thể nhìn thấy Mạc sư muội của chúng ta.”
“Các ngươi có quan hệ gì với Mạc bá phụ?”
Giọng điệu như thẩm vấn phạm nhân, tuyệt không khách khí, Mạc sư muội chính là bảo bối của bọn họ, bọn họ đối đãi đám người Lạc Ly, giống như phòng cướp.
Lục Chu ở một bên nói: “Lạc Ly ca, chuyện này không đúng!”
Lệ Đấu Lượng quát: “Có ai nói chuyện như các ngươi sao? Khách khí một chút!”
Thiếu niên nọ nói: “Một đám tán tu còn muốn chúng ta khách khí, thứ tiện nhân già mồm!”
“Phải, một đám tán tu, có việc nói mau, không việc cút xéo, Mạc sư muội sao có thể dễ dàng gặp các ngươi!”
Lạc Ly chau mày, cố nén bất mãn, nói: “Là phụ thân của nàng nhờ ta mang đồ cho nàng, mời các ngươi thông báo một tiếng, Mạc Tú Lan có ở đây không? Nếu nàng ở, mời nàng ra, nếu nàng không ở, chúng ta rời khỏi!”
Lạc Ly cố nhịn hai đứa ngốc cuồng vọng này, chỉ muốn gặp Mạc Tú Lan, hoàn thành ủy thác trước khi chết của thương nhân. Chịu người nhờ cậy, phải làm hết lòng!
Đúng lúc này, một cô gái bước ra khỏi Thiên Lãng môn, phía sau nàng, có chừng bảy tám trai gái, giống như chúng tinh phủng nguyệt, đi tới nơi này!
Cô gái này dáng người yểu điệu, ngũ quan tinh xảo như họa, làn da nhẵn nhụi như sứ, được từng sợi lụa tím quấn quanh, cả người như ẩn như hiện, cổ tay cổ chân đều đeo kim linh dây tím, lúc hành động kêu vang trong trẻo, dưới sự bao vây của mọi người, giống như một con khổng tước kiêu ngạo!
Nàng đi đến sơn môn, đứng trên bậc thang, cao hơn đám người Lạc Ly mấy chục bậc, cao cao tại thượng, nhìn xuống đám người Lạc Ly!
Nhìn thấy cảnh này, Lục Chu liền hừ lạnh một tiếng, nói: “Thật phách lối!”
Lạc Ly cũng thở dài một hơi, nói: “Ngươi chính là Mạc Tú Lan sao?”
Cô gái nọ mở miệng nói: “Chính là bổn cung, các ngươi là ai, tìm ta có chuyện gì?”
Tuổi còn nhỏ mà đã tự xưng bản cung, nhìn sao cũng thấy cuồng vọng, giọng nói lạnh như băng, cự nhân ngoài ngàn dặm!
Lạc Ly nói: “Tháng bảy năm ngoái, ta cưỡi Cự Quy Phi Chu của Thiên Kiện Tông đi tới Xương Châu, trên đường gặp sự cố, phi chu dừng lại ở bầu trời ngoại hải Sở Nam, phu thân ngươi khi đó gặp ngư nhân tập kích, hấp hối, hắn nhờ cậy ta mang vật này giao cho Mạc Tú Lan ở Thiên Lãng môn Đại Danh phủ, Liễu Châu, Sở Nam!”
Nói xong, Lạc Ly lấy ra viên châu mà thương nhân giao cho mình, muốn đưa cho Mạc Tú Lan.
Nhìn thấy viên châu này, ánh mắt Mạc Tú Lan sáng lên, bước nhanh xuống bậc thang, muốn lấy viên châu nọ.
Lạc Ly nháy mắt thu hôi viên châu lại, nói:
“Ngươi có phải Mạc Tú Lan không?”
Mạc Tú Lan kiêu ngạo nói: “Ta chính là Mạc Tú Lan! Ở Thiên Lãng môn này, ngoài ta ra, còn ai dám dùng tên này.”
Lạc Ly nói: “Được, nếu là ngươi, ta đây đã hoàn thành phó thác lúc lâm chung của phụ thân ngươi, cho ngươi!”
Nói xong, vung viên châu ra ngoài, cố ý chọi tới trước người nàng ba thước, Mạc Tú Lan cũng không trang thâm trầm nữa, vội vàng nhảy lên, đưa tay tiếp nhận viên châu này, sau đó vui sướng nhìn kỹ viên châu, còn đám người Lạc Ly thì nàng chẳng chút quan tâm, ngay cả câu cám ơn cũng không có.
Cô gái này trời sinh bạc tình, không hỏi tình huống phụ thân nàng một câu, Lạc Ly không khỏi bi ai thay thương nhân nọ, thương nhân nọ vì cho con gái tu luyện, liều chết liều sống, bôn ba xung quanh, cuối cùng mất luôn cả mạng. Kết quả chết rồi, con gái không hỏi han một câu, xem chết như thế nào, chôn ở đâu, quả thật là cô gái vô tình.
Lạc Ly không nhịn được nói: “Mạc Tú Lan, ngươi không muốn biết phụ thân của ngươi chết như thế nào sao? Trước khi chết, hắn có nhắm mắt hay không? Di ngôn cuối cùng của hắn là gì sao?”
Toàn bộ tinh lực của Mạc Tú Lan đều nằm trên viên châu, nghe Lạc Ly hỏi như thế, nàng thiếu kiên nhẫn nói: “Ta biết sớm rồi, năm ngoái đã đi Thiên Kiện tông lấy tiền bồi thường rồi. Thế nhưng khi đó ta đã được tổ sư nhìn trúng, chút giúp đỡ này của hắn, đã không còn ý nghĩa gì nữa!
Đúng rồi, năm ngoái lão nhân gặp chuyện không may, sao năm nay các ngươi mới đưa bảo bối này tới, một năm này các ngươi làm gì hả?”
Lạc Ly đi vạn dặm, đưa di vật về, chẳng những không nhận được câu cảm kích này, còn ngại hắn đưa chậm, cô nàng này hết thuốc chữa rồi!
Lạc Ly lắc đầu, thở dài một tiếng: “Đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ!”
Sau đó hắn quay đầu nói: “Chúng ta đi!”
Nói nhiều thêm một câu với cô gái bạc tình này, Lạc Ly cũng cảm thấy ghê tởm! Lục Chu mở miệng phun mạnh một ngụm nước miếng, mọi người quay đầu theo Lạc Ly rời khỏi.
Mọi người trong Thiên Lãng môn đều hèn mọn nhìn Mạc Tú Lan, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy nàng rất vô tình, nhưng nghĩ tới việc nàng được lão tổ tông thích, mọi người không thể áp chế khinh bỉ này, vẫn tươi cười như nắng, tiếp tục vây quanh nàng như chúng tinh phủng nguyệt!
Mọi người rời khỏi, dọc đường đi yên lặng không nói, ngay cả tâm tư đi dạo phường thị cũng không có.
Lục Chu đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Mạc Tú Lan này đúng là một đứa ngu, cha nàng đối xử nàng tốt như thế mà nàng lại không biết quý trọng.”
Lạc Thanh nói: “Phải, Tiểu Chu, khi cha mẹ còn, mỗi khi tới tết, tuy không có tiền nhưng bọn họ đều làm món ăn ngón nhất cho chúng ta, mua quần áo nhìn đẹp nhất, ta nhớ cha mẹ!”
Lục Chú nói: “Ta cũng nhớ!”
Lệ Đấu Lượng nói: “Ta cũng luyến tiếc cha mẹ, nhưng bọn họ buộc ta đi, nói ở nhà không có tiền đồ, hảo nam nhi phải đặt chí ở tứ phương.
Ta nhất định tu tiên thật tốt, sau đó tìm kiếm tiên dược trường sinh bất tử, để cha mẹ sống thật lâu, không như sư phụ của ta, cứ như thế đã chết, hu hu hu, ta cũng nhớ cha mẹ!”
Bạch Du Du đột nhiên khóc nói: “Ta từ nhỏ đã không thấy cha mẹ đâu, đều do sư phụ nuôi ta lớn, thật muốn nhìn xem cha ta mẹ ta có hình dáng như thế nào!”
Lạc Ly cũng nhớ Từ Vân đại sư, trong lòng thê lương, hắn thở dài một hơi, nói:
“Không sao cả, nàng không quý trọng, là nàng ngốc!
Cha mẹ chúng ta, nhất định đang ở trên trời nhìn chúng ta, chúng ta nhất định phải cố gắng, sống cho thật tốt, sống thật phấn khích, để bọn họ ở trên trời tự hào vì chúng ta!”
Mọi người đều gật đầu, nói: “Đúng vậy, sống cho thật tốt, sống thật phấn khích, để bọn họ tự hào vì chúng ta!”
Lạc Ly nói: “Quên đi, chúng ta trở về thôi, cái nơi ghê tởm này, ở nhiều một lát, ta cũng thấy khó chịu!
Trở về, ta mời mọi người đến Thiên Phẩm Lâu uống rượu!”
Thiên Phẩm lâu, tửu lâu tốt nhất phường thị tu tiên Đại Danh phủ.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
6 chương
501 chương
201 chương
4 chương
21 chương
80 chương