Đại Chúa Tể

Chương 305 : Đến nơi

Kiếm quang cắt phá khối đá, đá vụn tấc tấc rơi vỡ, một khối nhỏ trong suốt lung linh chói mắt. Dị tượng khiến cả nhóm Vương Thống, An Nhiên cũng phải lập tức nhìn qua, ai nấy cũng không ngờ bên trong khối Đoán Khí Thần Thạch đen nhẻm xấu xí lại còn có bí ẩn khác. Lạc Li giơ tay ra, phủi sạch bụi đá còn vương trên bề mặt khối tinh thể nhỏ chừng ngón cái, để nó hiện ra rõ ràng trong mắt mọi người. Khối tinh thể không có hình dạng xác định, sáng trong như kim cương, bên trong dường như có dòng chất lỏng chuyển động, rất ư thần kỳ. Dù khối tinh thể khá nhỏ, nhưng Mục Trần nhận thấy rõ năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong. - Đây là cái gì? Vương Thống há mồm kinh ngạc. - Đây là Đoán Khí Thần Tinh, nguyên liệu luyện tạo thần khí, cực kỳ quý hiếm. Ta nghĩ trong Linh Trị điện cũng không có mà mua. Vương Thống, An Nhiên kinh hãi giật mình. Thần khí? Chí bảo mà cả cường giả Chí Tôn cũng phải động tâm, họ căn bản là chưa bao giờ nghe nói một món nào như vậy, cũng chẳng biết trong Bắc Thương linh viện có hay không nữa. - Nhưng mà khối Đoán Khí Thần Tinh này quá nhỏ, còn lâu mới đủ luyện chế thần khí, nếu không giá trị đâu chỉ có vài mươi khỏa Linh Tướng quang. Lạc Li nhẹ giọng nói. Mục Trần gật đầu, tài liệu luyện chế thần khí, với cường giả là cực kỳ hấp dẫn. - Lần này xem ra lợi không nhỏ. Mục Trần cười, nếu không có Lạc Li, cả hắn cũng sẽ bỏ qua khối Đoán Khí Thần Tinh kia. Với năng lực của hắn căn bản chẳng thể phát hiện ra bảo tàng nằm sâu bên trong khối đá đen nhẻm xấu xí bình thường kia. Mà người có năng lực này, e rằng toàn bộ đệ tử Bắc Thương linh viện chỉ có mỗi Lạc Li. Lạc Li khẽ cười, cất đi Đoán Khí Thần Tinh. Nàng cần khá nhiều thời gian mới có thể phá bỏ tầng phong ấn thứ nhất của Lạc Thần Kiếm, khi đó thực lực tăng cao, chiến lực càng thêm cường hãn. - Đi thôi, tranh thủ tìm thêm điểm tụ tập, chúng ta bây giờ chưa làm đã hưởng, còn đang thiếu nợ đó. Mục Trần cười tủm tỉm nói với nàng. Lạc Li tỏ vẻ áy náy nhìn Mục Trần, dĩ nhiên nàng biết rõ Mục Trần bỏ hết Linh Quang tướng tìm kiếm mấy ngày nay, lại mượn thêm của huynh đệ Vương Thống để mua Đoán Khí Thần Thạch. - Nàng còn làm cái bản mặt đó, đừng trách ta giận phát vào mông à nghe. Mục Trần mặt nhăn mày nhó, hắn không thích Lạc Li tỏ ra như thế. Lạc Li mỉm cười, nụ cười xinh tươi khiến cả An Nhiên cũng hoa mắt thần mê. - Vương Thống, chuyện tìm điểm tụ tập phiền các ngươi, thu hoạch chia đều. Mục Trần quay sang nói với Vương Thống, tin tức bọn họ nắm cực chuẩn, chỉ cần bọn kia chịu bỏ ra thì thu hoạch sẽ cao hơn nhiều. - Khu vực này có một điểm tụ tập cấp nguy hiểm, chẳng biết có Linh Tướng Hóa Thiên cảnh hậu kỳ hay không, Hóa Thiên cảnh trung kỳ thì không ít đâu, muốn ăn cũng hơi phiền đó. Vương Thống trầm tư suy nghĩ rồi nói. - Nguy hiểm.... Mục Trần nheo mắt, còn chưa kịp trả lời, Lạc Li đã cười ra tiếng: - Vậy tới đó đi! Mục Trần hơi ngạc nhiên liếc nhìn Lạc Li, cười nói: - Sao? Lạc nữ thần không chịu nổi muốn ra tay rồi à? - Ngươi vì ta mà thiếu nợ, ta đương nhiên không thể ngồi chơi xơi nước. Lạc Li khẽ cười, gương mặt trìu mến nhìn hắn. - Được, vậy tới đó! Mục Trần cười vang, từ khi bước chân vào Bắc Thương linh viện, hắn còn chưa bao giờ thấy Lạc Li ra tay chân chính dốc tận lực. Nhưng Mục Trần biết rõ nếu nàng đánh hết mình, thì ngay cả hắn cũng chưa chắc chạy thoát được. Vương Thống cũng nghi hoặc nhìn Lạc Li, hắn cũng chưa bao giờ thấy nàng ra tay, chẳng biết thực lực ra sao, nhưng nghe Mục Trần nói có vẻ nàng ta khá lợi hại.... Ánh mắt hơi hoài nghi nhưng không hỏi nhiều, nhanh chóng dẫn đường. Những chuyện như thế có lẽ Mục Trần cũng không phải đùa cợt nịnh đầm nàng làm gì. Và cũng chỉ nửa canh giờ sau, vẻ hồ nghi hoàn toàn bị thay thế bằng cơn sốc cực nặng, gương mặt kinh hãi hoảng sợ chẳng dám nhìn thẳng Lạc Li. Một sơn cốc khá lớn, Lạc Li nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ, một màn kiếm khí kinh thiên địa chậm rãi tan biến, trước mặt nàng là một khe nứt dài vô tận cả nghìn trượng, sâu hun hút. Khe nứt thẳng tưng, vết cắt ngọt sớt phẳng lì. Đằng xa có một ngọn núi cũng bị khe nứt đó đi qua, một núi đã trở thành hai núi. Tất cả chỉ do một nguyên nhân, một kiếm vừa kết thúc của Lạc Li. Ngoài ra phiến không trung phía trên khe nứt, có năm khỏa linh quang rực rỡ lơ lửng, đó là do năm con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh trung kỳ nổ tung mà thành. Chúng nó chẳng có một cơ hội phản kháng, dưới một kiếm như chớp giật chỉ có thể nổ tung, số phận không khác một Linh Binh nào cả. Một kiếm sắc bén không thể chống đỡ. Lạc Li thu kiếm, một bên kia bạch hổ gầm lên hung mãnh, hắc tháp đè xuống quả núi khiến nó vẫn còn rung chuyển không thôi, bốn con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh trung kỳ cũng nổ bùm tan xác. Mục Trần cũng nhẹ nhàng hạ xuống. - Cặp đôi khủng bố..... Vương Thống trợn mắt than thở trước chiến tích của hai người. Chín con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh trung kỳ bị hai người kia ngược đãi. Nếu đổi lại là ba huynh đệ của hắn, có lẽ cũng phải vất vả lắm mới chạy thoát. Bây giờ họ mới cảm thấy mấy ngày trước, ý định bắt Lạc Li làm con tin là suy nghĩ nông nổi và can đảm cỡ nào. Lỡ như lúc đó không phải là Mục Trần, mà Lạc Li trực tiếp ra tay thì e là..... Khẽ liếc mắt nhìn lại khe nứt vô tận, cả ba cùnh lúc nuốt nước bọt cái ực. - Đáng tiếc, không có Linh Tướng Hóa Thiên cảnh hậu kỳ. Lạc Li hơi tiếc thở dài. Thật ra điểm tụ tập này khá mạnh, nhưng đáng tiếc gặp phải nàng và Mục Trần cùng ra tay, đám Linh Tướng này khó mà ngăn cản họ được. - Không tồi, gần mười con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh trung kỳ, điểm tụ tập cấp nguy hiểm cũng khá, lần này Vương Thống bỏ ra cũng không ít. Mục Trần khá hài lòng, mấy cái điểm tụ tập trong hai ngày trước Vương Thống chỉ cho với hắn thật đáng chán, lười động tay động chân. Cái chỗ thế này đã là một thu hoạch khá lớn. Vương Thống gãi đầu cười xòa, vội nói: - Yên tâm! Ngày mai tới khu vực kia rồi, các ngươi sẽ hiểu được cái gì gọi là điểm tụ tập cực độ nguy hiểm. Nếu thuận lợi thì thu hoạch của chúng ta sẽ khiến cho kẻ khác phải đỏ mắt cho xem! Đưa mắt nhìn hướng tây bắc, Mục Trần ra vẻ mong mỏi cho mau tới. Điểm tụ tập cực độ nguy hiểm... Linh Vương đợi ta nhé! Thông Thiên cảnh..... Thật sự là rất muốn thử xem, nó lợi hại thế nào đây. Mục Trần trừng mắt như có ngọn lửa bừng lên, chiến ý ngập tràn. Hôm sau. Mới sáng sớm, đội của Mục Trần sau khi nghỉ ngơi liền đẩy tốc độ lên cao nhất có thể, hướng về phía tây bắc bay đi. Chỉ lát sau, họ đã đến điểm tụ tập cực độ nguy hiểm mà hai ngày nay một mực bay đi. Còn một khoảng cách xa xa, Mục Trần đã nhận thấy vài dao động linh lực cường hãn lan tỏa truyền tới. Liếc nhìn nhau, quả nhiên không chỉ có đội ngũ của họ nhắm đến vị trí này, bất quá không biết có bao nhiêu đội mạnh đang tập trung bên đó. Khu vực này sắp vô cùng náo nhiệt rồi đa. Mục Trần tăng tốc, chỉ lát sau phải chậm lại, vì bình nguyên kết thúc, trước mặt là những vùng vực sâu vô tận nhưng không hề tối tăm, mà tràn ngập hào quang. Ánh sáng cơ hồ che mờ đi mọi màu sắc trong thiên địa, linh lực ngưng tụ nhìn như một đại dương linh quang, chẳng biết đâu là điểm cuối. Mục Trần lơ lửng trên cao, tròn miệng nhìn xuống, loáng thoáng thấy được một số Linh Binh di chuyển qua lại. Chỗ này phải nói là một quốc gia của Linh Binh a! Nhìn sâu vào trong, tầm mắt không thể thấy gì cả, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận những dao động khiến tim hắn đập thình thịch. Khu vực này không hề đơn giản, quả nhiên là điểm tụ tập cực độ nguy hiểm. - Thật là khủng khiếp... Vương Thống kinh động cuồng nhiệt, nếu mà có thể gom hết linh quang chỗ này, chẳng biết hiệu quả Linh Quang quán đỉnh sẽ mạnh đến mức nào? Có lẽ đủ để họ tiến ngay lập tức vào Hóa Thiên cảnh hậu kỳ! Mục Trần bình tĩnh lại, nhìn về những hướng khác nhau, mọi hướng đều có những tiếng xé gió vang vọng, thỉnh thoảng có vài bóng người lơ lửng trên không trung. Càng ngày càng đông đúc, phần lớn những người tới đều mạnh mẽ. Dù sao những kẻ dám dòm ngó tới điểm tụ tập cực độ nguy hiểm thì không ai là kẻ yếu. Mục Trần và Lạc Li liếc nhau. Có vẻ muốn săn được con Linh Vương nọ không dễ dàng cho lắm. Chỗ này quá ư náo nhiệt.