Đại Chúa Tể
Chương 281 : Lão nhân hói trọc
Lôi vực tầng thứ tám.
Ở vị trí lối vào có bích chướng lôi hà chắn giữ, một thân ảnh nhanh hơn điện xẹt mang theo tiếng long ngâm bắn qua, xuất hiện ở không gian này.
Hô hô!
Hào quang tAn đi, Mục Trần thở phào sung sướng, gương mặt vẫn chưa hết vẻ nghiêm trọng. Bích chướng lôi hà quá lợi hại, sức ăn mòn của nó quá ư khủng bố.
Còn may hắn có được thân pháp huyền ảo Long Đằng Thuật, và kinh nghiệm vượt qua thác nước khi tập luyện Linh Ảnh Bộ mà khi xưa ở Bắc Linh viện được Mạc sư chỉ dẫn. Chỉ có khác là lôi hà kinh khủng nguy hiểm hơn hẳn thác nước.
- Không biết Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông dùng tốc độ vượt ải hay là mạnh mẽ xông qua nhỉ?
Mục Trần lẩm bẩm, biện pháp của hắn có vẻ lợi dụng điểm yếu, nhưng cũng là thể hiện tốc độ tuyệt đỉnh, đó cũng là một năng lực chứ bộ.
Mục Trần lắc đầu chép miệng, rồi đưa mắt quan sát tầng thứ tám, nơi chỉ có nhưng đệ tử cực kỳ ưu tú của Bắc Thương linh viện mới có khả năng tiến vào. Không gian này lại hoàn toàn trái với tưởng tượng của hắn, không hề y ám, không có lôi vân vần vũ, bầu trời tinh không xanh thẳm và trong suốt.
Cả không gian yên tĩnh bình lặng vô cùng.
Mục Trần há mồm kinh ngạc nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt, không đoán ra được vì sao tầng tám lại yên tĩnh như thế.
- Sao lại không có lôi vân?
Mục Trần nhíu mày, hắn chẳng hề cảm nhận được chút lôi đình lực nào, chuyện gì đây?
- Bay về hướng bên trái trăm dặm.
Giọng Cửu U Tước trầm ngâm vang lên, cảm ứng của nó cao siêu hơn hẳn Mục Trần, bên phía kia nó đã nhận ra một chút dao động.
Mục Trần gật đầu, lắc mình bay về hướng đó. Vài phút sau, hắn dừng lại, thêm một lần nữa há mồm nhìn mặt đất bên dưới.
Một vùng bình nguyên rộng lớn, một con sông khổng lồ xuyên qua bình nguyên, điều đặc biện chính là sông không có nước, chỉ có lôi tương đặc sệt chầm chậm chảy xuôi, mà nó cũng không hề chạm xuống mặt đất, lại lơ lửng cách mặt đất một khoảng.
Nhìn qua cứ như một con lôi long khổng lồ màu bạc đang say ngủ.
- Ôi mẹ ơi!
Mục Trần than thở hít hà, hắn không ngờ được tầng thứ tám bề ngoài thì yên ả hiền hòa, thế nhưng muốn tu luyện lại khủng bố đến thế này. Lôi đình đã ngưng tụ thành lôi tương chảy như sông lớn....
Ở tầng bảy, hắn ngưng tụ lôi vân mười mấy ngày mới hình thành một lôi hà nho nhỏ, mà Mục Trần đã chịu không xiết, còn quy mô của con sông này thì hoàn toàn phải nói là gấp cả trăm lần. Mà hiển nhiên không lý nào tầng thứ tám này chỉ có một con sông lôi tương duy nhất này.
- Thật là đáng ngại a!
Mục Trần cảm thán, khó trách tiến vào tầng tám lại khó khăn như thế, thực lực không đủ sức chịu nổi lôi hà ngoài của oanh kích, thì vào đây cũng chẳng cách nào tu luyện được.
- Chúng ta bắt đầu luyện chế Thiên Lôi châu đi.
Mục Trần nói trong lòng. Luyện chế Thiên Lôi châu chỉ có thể giao cho Cửu U Tước, chứ với thực lực hiện tại của hắn, muốn luyện chế ra số lượng đáng giá hơn 200v linh trị, thì phải luyện tới chừng nào mới xong?
- Được, để đó cho ta!
Cửu U Tước chẳng những không cảm thấy bị bóc lột mà còn rất hứng chí sẵn lòng. Hắc viêm từ trong người Mục Trần bùng ra, hai vai bốc lửa hình thành đôi cánh hắc viêm thâm thúy.
"Phù!"
Cửu U Tước há mỏ thổi ra hắc viêm cuồn cuộn, hình thành một lốc xoáy hắc viêm lao vào con sông lôi tương, khuấy động phá tan vẻ yên tĩnh của nó.
"Đùng đùng đùng!"
Con sông lập tức bạo động, lôi đình lực cuồng bạo với lôi quang chớp lóe, cuốn vào lốc hắc viêm, tiếng sống vang động dữ dội.
Hắc viêm nhanh chóng ngưng tụ lôi đình lực, những viên Thiên Lôi châu chứa đựng lôi đình lực thuần khiết nhanh chóng thành hình.
Mục Trần mồm chữ O mắt chữ A nhìn cảnh tượng hoành tráng do Cửu U Tước tạo ra, chép miệng tặc lưỡi. Hắn xếp bằng ngồi tại chỗ trên không, xem cái vẻ này chắc chỉ cần một thời gian ngắn là Cửu U Tước sẽ luyện chế ra đủ số. Cũng may là không có mấy người đủ sức vào tầng thứ tám này, nên cũng không lo bị người ta phát hiện.
Việc bây giờ của hắn chỉ còn ngồi đợi Cửu U Tước hoàn công là xong.
Thế nhưng, sự việc đâu dễ dàng và đơn giản như suy nghĩ của hắn vậy.
Cửu U Tước ngưng luyện Thiên Lôi châu, thì một nơi kia ở tầng thứ tám có một vài động tĩnh.
Một không gian u ám dị thường, nơi đó mặt trời Hắc Lôi của tầng tám treo giữa từng không, vô số những con sông lôi tương từ đó trút ra, lôi đình cuồng bạo.
Dưới cái bóng của mặt trời Hắc Lôi dường như có cái gì đó đang chậm rãi mở mắt, một con mắt to lớn vô cùng, lôi tương đổ xuống bị con mắt đó hấp thu hết thảy.
- Dao động này... là Cửu U Hỏa sao? Bộ tộc Cửu U Tước sao lại tới đây...?
Một âm thanh nỉ non tự hỏi vang lên.
"Ầm Ầm!"
Mục Trần biếng nhác quan sát dòng lôi tương, mệt mỏi duỗi lưng. Cửu U Tước đã luyện chế được nửa ngày, nhưng vẫn chưa đủ số lượng Thiên Lôi châu cần thiết.
- Xem ra ngay cả Cửu U Tước ra tay, muốn ngưng luyện Thiên Lôi châu đủ 200v linh trị cũng phải mấy ngày a...
Mục Trần bất đắc dĩ lẩm bẩm tính toán, rồi định nhắm mắt tu luyện.
Thình lình trực giác cho thấy một chút dị tượng, hắn nghi hoặc quay đầu, sau một tảng đá lớn bên dưới hình như có bóng người.
Bóng người?
Mục Trần vẻ sợ hãi cả kinh, đứng thẳng dậy, hoảng sợ nhìn qua, lúc này mới thấy rõ trên tảng đá bên đó có lão nhân đầu trọc mặc một cái áo đen rách nát, nhìn như một cái xác chết cần đưa vô hòm vậy. Nhưng cái xác đó đang cầm một cây trượng, chằm chằm nhìn vào Mục Trần.
Hắn bị cảnh tượng quỷ dị này dọa cho tê tái lạnh gáy, lão nhân kia dường như ngồi đây đã lâu lắm mà hắn không hề phát hiện ra chút nào, người kia thực lực ra sao đây?
Cửu U Tước cũng nhận thấy, vôi thu lại cơn lốc hắc viêm đang quậy phá lôi tương, mang theo vô số Thiên Lôi châu mà nó vất vả luyện chế cả nửa ngày.
"Viu."
Nhưng đám Thiên Lôi châu đó Cửu U Tước không thu lại được, vì lão đầu hói kia đột nhiên vẫy tay một cái, đám Thiên Lôi châu nháy mắt thoát khỏi khống chế của Cửu U Tước, bay về xoay quanh thân lão.
Mục Trần và Cửu U Tước đều biến sắc, Cửu U Tước tức giận, nhưng không lỗ mãng ra tay. Trực giác cho nó biết lão nhân đầu trọc quái đản kia khủng bố phi thường.
- Cẩn thận một chút, lão kia rất lợi hại!
Cửu U Tước tỏ ra nghiêm trọng nói trong lòng Mục Trần.
Mục Trần méo miệng, còn phải nói sao? Ngươi ta tùy tay là cướp lấy đồ trong tay nó, sao có thể đơn giản đây?
- Vị lão nhân gia này...
Mục Trần xuống nước, ôm quyền cung kính.
- Lôi vực dùng để tôi luyện bản thân, ngươi dùng sức mạnh Cửu U Tước ngưng luyện Thiên Lôi châu, vậy là phạm quy.
Lão nhân đầu trọc đưa mắt đục ngầu nhìn hắn.
Mục Trần đỏ mặt không dám cãi lại, đúng là cách của hắn có hơi gian lận.
Cửu U Tước hóa thành một con hắc tước nhỏ đậu trên vai Mục Trần, mắt lóe hào quang, hắc viêm hừng hực, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể mang Mục Trần thoát đi tránh bất lợi.
- Tiểu Cửu U mới lớn đừng có giỡn mặt với lão phu, so với mấy lão quái trong tộc của ngươi ta cũng chẳng kém bao nhiêu đâu....
Lão nhân đầu trọc nhìn chằm chằm Cửu U Tước, gương mặt hình như hơi mỉm cười châm chọc.
Cửu U Tước biến sắc.
- Bất quá ngươi khiến ta rất hiếu kỳ, với sự kiêu ngạo của tộc Cửu U Tước các ngươi, sao lại ký kết huyết mạch tương liên với con người? Lại chỉ là một người yếu nhược thế này, nếu để cho mấy lão quái tộc ngươi biết được, ắt ngươi phải nếm mùi đau khổ.
Lão nhân đầu trọc liếc nhìn Cửu U Tước và Mục Trần, giọng nói từ tốn yếu ớt như vô lực sắp chết, thế nhưng ngôn từ lại khiến cả hai lạnh mình.
Lão nhân này chỉ liếc mắt một cái là biết ngay quan hệ giữa hắn và Cửu U Tước là như thế nào, thật là nhãn lực đáng sợ.
Mục Trần cười méo miệng:
- Tiền bối, chuyện lần này là chúng ta không đúng, chúng ta sẽ không ngưng luyện Thiên Lôi châu như vậy nữa, sẽ rời đi, được chứ?
Ngữ khí của lão này xem ra là nhân vật cao cấp của Bắc Thương linh viện, bản thân là đệ tử thì Mục Trần cũng không lo lắm bị nguy hiểm tính mạng.
Nói xong hắn định chuồn êm, lặng lẽ lui sau, nếu lão kia không nói gì nữa thì hắn sẽ té gấp khỏi đây.
- Nhìn bộ dáng con tiểu Cửu U này hẳn là tiến hóa thất bại phải không? Bây giờ chắc đang thèm thuồng tinh huyết Bắc Minh Long Côn để mượn lực tiến hóa thành thần thú nhỉ? Các ngươi ở đây luyện chế Thiên Lôi châu tứ phía là muốn kiếm linh trị đem đổi à?
Lão nhân đầu trọc lại chậm rãi nói tiếp.
Mục Trần đau khổ, sao cái gì lão này nói cũng đúng y chóc, không sai một ly nào.
- Có muốn kiếm đủ Thiên Lôi châu không?
Lão nhân đầu trọc nở nụ cười, tỏ vẻ hứng chí nhìn Mục Trần.
Mục Trần thành thành thật thật gật đầu.
- Khó gặp được một tiểu bối hơi thú vị...
Lão nhân đầu trọc cầm quải trượng trong tay, ánh mắt mờ đục nhìn Mục Trần, nói:
- Tiếp một kích của phân thân này, lão phu không chỉ đem đám Thiên Lôi châu này trả lại cho hai đứa, còn mặc kệ các ngươi ngưng luyện cho đủ Thiên Lôi châu. Còn nữa, Lão phu còn có thể thưởng cho tiểu tử ngươi một chút, sao?
- Ha ha, mấy năm nay đám tiểu tử Bắc Thương linh viện các ngươi có thể tiếp được một kích của phân thân này lấy đi phần thưởng, cũng chỉ mới có hai nguời.
- Hai người?
Mục Trần ngẩn ra, trợn mắt:
- Là Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông?
Lão nhân đầu trọc khẽ gật đầu, cười nói:
- Hai tiểu tử đó rất có thiên phú, thế nhưng mà ngươi thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh đã có thể vào đến tầng thứ tám này, thật làm cho lão phu phải mở rộng tầm mắt. Thế nào?
Mục Trần trầm tư, rồi hai tay nắm lại, chiến ý hiện ra trong mắt. Nếu Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông có thể làm được, hắn cũng không tin lại thua hai người kia quá xa như thế.
- Được, ta chấp nhận!
Truyện khác cùng thể loại
264 chương
131 chương
50 chương
974 chương
22 chương