Đại Chúa Tể
Chương 264 : Về viện
Hành trình trở về, có Trầm Thương Sinh làm bảo tiêu dĩ nhiên chẳng có việc gì xảy ra, hai ngày sau cả bọn đã tiếp cận khu vực quản hạt của Bắc Thương linh viện. Trong hai ngày đó, Mục Trần nhờ vào viên đan dược Trầm Thương Sinh tặng cho mà khôi phục được không ít thương tổn, thậm chí linh lực cũng có phần được tăng lên.
Huyết sát lực khủng bố, cũng là một loại linh lực. Lúc huyết chiến với Bạch Hiên phần lớn đều dùng hết, nhưng vẫn còn có một ít không bị dùng ra, những thứ lưu lại đó đều bị hắn thu lấy, giúp hắn có được một chút thành tựu.
Thương thế khôi phục, Mục Trần vui sướng trong lòng, cảm kích Trầm Thương Sinh cũng nhiều hơn một chút. Nếu không có đan dược kia, e rằng thương thế phải còn lâu nữa mới khôi phục lại được.
Bên ngoài Bắc Thương thành, vài bóng người bay đến, hạ xuống một ngọn núi gần đó, đúng là đám người Mục Trần đang trở về Bắc Thương linh viện.
- Trầm học trưởng, ngươi không về Bắc Thương linh viện cùng chúng ta sao?
Mục Trần khẽ hỏi người thanh niên áo đen trước mặt.
Trầm Thương Sinh cười, lắc đầu:
- Ta nhận nhiệm vụ truy sát Ma Long Tử, đến nay vẫn chưa hoàn thành, nên chưa về được.
Quách Hung vẫn luôn thần tượng hắn, khẽ nuốt nước bọt. Không hổ là đệ nhất Thiên bảng, dám đuổi cùng giết tận Ma Long Tử hung ác như thế, trong cả Bắc Thương linh viện chắc chỉ có mình hắn.
- Vậy giờ chia tay thôi, hy vọng ngươi sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ kia, vả lại một tháng nữa sẽ là Thú Liệp chiến hằng năm của viện ta, ngươi không trở về tham gia?
Tô Huyên mỉm cười.
- Thú Liệp chiến à...
Trầm Thương Sinh nheo mắt nhìn xa xăm, ánh mắt hiện lên một chút cháy bỏng.
- Thú Liệp chiến năm nay nghe nói khó hơn nhiều, theo ta biết trấn thủ giả cuối cùng chính là Hình điện Tam Đại Tương.
Tô Huyên nói.
- Hình điện Tam Đại Tương? Là ba tên kia? Năm nay cũng nhúng tay vào sao?
Trầm Thương Sinh giật mình, hơi kinh ngạc.
Tô Huyên thở dài gật đầu, nói:
- Ừm, ba tên đó đều từng là đệ nhất linh viện một thời, tuy đã tốt nghiệp nhưng ở lại Hình điện tu hành, thực lực ngay cả đám hộ pháp Hình điện cũng khó mà cao hơn. Nếu năm nay ngươi không tham gia, e rằng Thú Liệp chiến chúng ta phải thất bại rồi.
Trầm Thương Sinh nhíu mày:
- Không ngờ bọn họ lại cao hứng như vậy... nếu thế đến lúc ta sẽ cố về đúng giờ, ba tên đó không đơn giản, ta cũng rất háo hức muốn giao đấu với họ.
Tô Huyên cười khẽ gật đầu:
- Ngươi trở về, lại còn có Lý Huyền Thông, ải cuối cùng kia có lẽ sẽ có cơ hội.
Trầm Thương Sinh cười cười, tán gẫu vài câu rồi cáo từ đi mất.
- Ha ha, Thú Liệp tranh tài, nếu có Trầm học trưởng trở về, thì chúng ta cũng có vài phần thắng.
Quách Hung nhìn theo hướng Trầm Thương Sinh rời đi, cười lớn.
- Thú Liệp chiến? Đó là cái gì?
Mục Trần tò mò hỏi.
- Thú Liệp chiến là đại hội hằng năm của Bắc Thương linh viện, rất long trọng đó. Mọi đệ tử đều có tư cách tham gia, đến lúc đó lại là một hồi tranh chiến kịch liệt, không ít những con ngựa ô lâu nay giấu mình trong sơn cùng thủy tận sẽ lại xuất hiện cho mà xem.
Tô Huyên mỉm cười, nói tiếp:
- Mỗi một lần Thú Liệp chiến, xếp hạng trên Thiên bảng đều có nhiều biến hóa lớn. Những kẻ vô danh sẽ thi thiển chiến lực, rồi từ đó mà trở thành người nổi tiếng. Đừng nghĩ những kẻ lợi hại đều ở hết trên Thiên bảng, rất nhiều kẻ hiểu rõ thế nào là hai chữ ẩn nhẫn.
Mục Trần cảm thán gật đầu, đệ tử Bắc Thương linh viện nhiều như vậy, một cái Thiên bảng hẳn nhiên không đủ khả năng miêu tả hết được, chắc chắn có rất nhiều người lợi hại không màng đến danh tiếng.
- Năm xưa Trầm Thương Sinh chính là một con hắc mã như thế. Trước đó chẳng có mấy tiếng tăm torng viện, nhưng nhờ Thú Liệp chiến năm xưa mà một bước lên trời, không chỉ sảng khoái đánh bại đệ nhất Thiên bảng, thậm chí còn vượt qua luôn cả trấn thủ giả cuối cùng trong kỳ Thú Liệp chiến, nhờ đó danh tiếng vang vọng Bắc Thương linh viện, đến nay còn chưa dứt, vị trí đệ nhất của hắn chưa ai lay động được.
Quách Hung tỏ ra sùng bái kể.
Mục Trần khẽ gật đầu, Trầm Thương Sinh đúng là phi thường.
- Trấn thủ giả là gì vậy?
Mục Trần liếm môi hỏi tiếp, có rất nhiều chuyện trong Bắc Thương linh viện hắn hoàn toàn mù tịt.
- Mỗi lần Thú Liệp chiến đều có trấn thủ giả, họ không phải là đệ tử, mà là người của Hình Phạt điện, gọi tắt là Hình điện. Trong đó một phần là những học trưởng đã tốt nghiệp nhưng không rời khỏi linh viện, ở lại tiếp tục tu hành. Do đó thực lực của họ rất đáng nể.
Tô Huyên nhẹ giọng trả lời:
- Lần Thú Liệp chiến năm nay nghe nói ba vị trấn thủ giả Hình điện phái ra chính là Hình điện Tam Đại Tương.
- Hình điện Tam Đại Tương?
Mục Trần ngẩn ra, lẩm bẩm lặp lại.
- Hi hi, ba vị đó năm xưa cũng là nhân vật phong vân đứng đầu linh viện, trong Hình điện cũng có danh tiếng lớn. Năm ngoái, họ từng liên thủ xuất động, nhiệm vụ chính là tiêu diệt đệ nhất Huyền Thưởng bảng, Ma Hình Thiên!
- Ma Hình Thiên?
Mục Trần cực kỳ động dung. Ma Hình Thiên chính là kẻ độc ác nhất bị liệt vào hạng cùng hung cực ác siêu cấp ác độc, thông tin cho biết hắn chính là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Long Ma cung từ khi thành lập tới nay. Thiên phú yêu quái, thực lực cực khủng bố, còn dữ dằn hung hãn hơn cả Ma Long Tử.
Mà ba vị được gọi là Tạm Đại Tương có thể truy sát hắn, vậy thực lực cũng không thể kém quá xa.
- Kết quả thế nào?
Mục Trần phấn khích hỏi ngay.
- Kết quả...?
Tô Huyên cười bất đắc dĩ:
- Ma Hình Thiên đâu dễ đối phó, dù cả ba vị Hình điện Tam Đại Tương cùng ra tay, vẫn tay không mà về. Nói thêm nữa, họ có thể toàn thân thoát khỏi tay Ma Hình Thiên, đó là một chiến tích không tồi.
Mục Trần trợn mắt gật gù. Ma Long Tử đã rất lợi hại, ma đầu Ma Hình Thiên dĩ nhiên càng khủng bố hơn, nếu dễ dàng bị tiêu diệt thì cũng chẳng đáng liệt vào vị trí đó.
- Trong Thú Liệp chiến sắp tới, ba người đó sẽ là đối thủ chung của toàn bộ đệ tử, đánh bại bọn họ sẽ là thắng lợi chung cuộc, khi đó những linh quang có trong tay mỗi đệ tử mới có thể trở thành phần thưởng Thú Liệp chiến mà ai ai cũng khao khát. Đó là linh quang quán đỉnh.
Nói đến linh quang quán đỉnh, Mục Trần thấy rõ cả Lê Thanh lạnh lùng cũng tỏ ra hăng hái, nhưng hắn thì chỉ méo miệng mà cười.
- Cái gọi là Linh quang, thật ra là một loại vật chất đặc biệt chỉ có trong Liệp Thú trường, ngưng tụ từ linh khí tinh thuần nhất trong thiên địa. Mục tiêu của chúng ta khi vào đến Liệp Thú trường cũng chính là tranh đoạt linh quang, càng nhiều thì thu hoạch khi Linh quang quán đỉnh sẽ càng lớn.
Tô Huyên thấy cái mặt ngu ngu mờ mịt của Mục Trần, biết hắn không hiểu mới khẽ cười giải thích:
- Nghe nói ngươi từng tham gia Linh Lộ, hẳn là biết Linh Lộ quán đỉnh chứ? Linh quang quán đỉnh cũng không khác lắm, có thể tăng trưởng tiềm lực kích phát thực lực.
- Hả?
Mục Trần giật mình, lòng chấn động không thôi. Khó trách Thú Liệp chiến khiến cho những kẻ chỉ biết điên cuồng tu luyện, ẩn giấu thực lực cũng phải bày ra, chính là do cái giá trị kia.
Hắn tham gia Linh Lộ dĩ nhiên hiểu rõ Linh Lộ quán đỉnh có bao nhiêu cân lượng. Cứ nhìn hiện tại mà nói, nếu không phải hắn có nhiều thủ đoạn khó ngờ, thì e rằng chẳng tài nào mà đuổi theo nổi mấy thiên tài yêu nghiệt được đánh giá Vương cấp của Linh Lộ kia.
Nếu linh quang quán đỉnh cũng có thần hiệu như thế, vậy thì không thể bỏ qua.
- Đương nhiên, muốn nhận được linh quang quán đỉnh, vậy thì phải đánh bại trấn thủ giả cuối cùng, bởi vậy ta mới nói Hình điện Tam Đại Tương sẽ là kẻ địch chung của mọi người chúng ta.
Tô Huyên dịu dàng cười:
- Chớ ta đâu có điên mà nhắc Trầm Thương Sinh trở về tham gia Thú Liệp chiến, không phải làm như thế là kéo thêm một đối thủ lợi hại khó chơi cho mình sao?
- Đúng vậy, xưa nay trấn thủ giả đều do một người đảm trách, lần này lại có đến ba người, còn là Hình điện Tam Đại Tương danh tiếng nổi như cồn. Ba tên khủng bố đó có lẽ chỉ học trưởng Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông mới có thể đối phó nổi.
Quách Hung cảm thán.
Mục Trần khẽ gật đầu, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chính là hai đệ tử mạnh nhất Bắc Thương linh viện hiện tại. Nếu thiếu hai cường giả đó, Thú Liệp chiến này bên phía đệ tử khó mà làm ăn gì được.
- Thôi, cũng trễ rồi, chúng ta đến Bắc Thương thành trước lấy "viện dẫn" để trở về thôi.
Tô Huyên chỉ tay về tòa thành nguy nga phía trước, chính là một phòng tuyến trấn thủ bên ngoài Bắc Thương linh viện.
Mục Trần và mấy người kia cũng tán thành, nhanh chóng cất bước bay ngang trời, tiến nhập vào tòa thành to lớn.
Họ cũng không ở lại lâu, mà mau chóng tìm đến viện phủ lấy "viện dẫn". Rồi nhanh chóng rời khỏi Bắc Thương thành, sau hai canh giờ đã đến được cổng lớn của tòa linh viện mênh mông không thấy biên giới.
Năm người nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nét cười mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt, nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành mỹ mãn.
Truyện khác cùng thể loại
264 chương
131 chương
50 chương
974 chương
22 chương