Đại Chúa Tể

Chương 226 : Bắc Thương đại lục

Sáng sớm ngày thứ hai, Mục Trần đã sẵn sàng xuất phát. Trước tiểu lâu, cô gái dáng ngọc yêu kiều, đôi mắt lưu ly tĩnh lặng nhìn hắn. Đêm trước Mục Trần đã nói rõ sự tình tham gia nhiệm vụ cùng mấy người Tô Huyên cho nàng, tạm chia tay xa nhau một thời gian khiến nàng hơi quyến luyến, nhưng không ngăn cản hắn. Nàng cũng có thể nhân dịp này tập trung hơn cho tu luyện. - Ta đi nhẹ. Mục Trần tiến đến gần nàng, mỉm cười. - Ừm, đi cẩn thận một chút. Lạc Li khiêm nhu gật đầu, vươn tay sửa sang quần áo của hắn cho chỉnh tề, bộ dáng trông thật giống một cô vợ nhỏ đáng yêu ân cần mà chu đáo. - Ta không ở đây, nàng tu luyện cũng đừng có quên trời quên trăng như thế. Tuy nói tu luyện không tiến ắt sẽ lui, nhưng cũng đừng mang tâm sầu não đi tu luyện, bằng không sẽ bất lợi không ít. Mục Trần nghiêm mặt dặn dò. - Biết rồi! Lạc Li gật nhẹ. Mục Trần mỉm cười, không dông dài, vẫy tay từ biệt, lắc mình đi mất về mặt bắc Bắc Thương linh viên. Hơn 10p sau, hắn hạ xuống nơi hồ nước lớn kia. Khi Mục Trần lên đảo, phát hiện thấy ngoài tỷ muội Tô Huyên, Tô Linh Nhi còn có hai người xa lạ. Một nam một nữ, nam dáng người cao lớn hùng tráng dị thường, nhìn giống như một con tinh tinh, khiến cho người ta bất giác sinh ra cảm giác bị đè nén. Lông mi hắn khá thô, gương mặt cương nghị, mang theo nụ cười thuần khiết ôn hòa, so với cái nét yêu dị của Hạc Yêu thì quả là hơn không ít. Ngay cả Mục Trần nhìn thấy lần đầu cũng có khá nhiều hảo cảm. Người con gái diện một bộ đồng phục tu luyện bó sát, dáng người cao mà thon thả, cũng khá đầy đặn. Bộ đồ bó làm lộ ra những đường cong mê người. Ánh mắt đăm chiêu, lạnh lùng, mái tóc xoăn xoăn cuồn cuộn như thác nước mang theo nét quyến rũ kỳ lạ. Dung nhan nữ tử này sánh không kịp Tô Huyên, nhưng dáng vẻ rực lửa cũng dễ khiến nàng hotgirl so bì với Tô Huyên một phen. Mục Trần nhìn thấy hai người, trong lòng biết ngay chính là hai đồng đội cùng đi chuyến này, Quách Hung và Lê Thanh. Tô Huyên thấy Mục Trần đã tới cũng mỉm cười, giới thiệu với hai vị kia. - Vị này chính là đồng đội cuối cùng của chúng ta, Mục Trần. Tuy hắn chỉ là một tân sinh, nhưng cũng đừng xem thường hắn. Nghe được cái tên Mục Trần, Quách Hung nhất thời nhìn qua, ánh mắt và gương mặt cũng hơi kinh ngạc như Lê Thanh, đánh giá Mục Trần. - A ha, ngươi chính Mục Trần đã tiếp Lý Huyền Thông ba chiêu phải không? Không ngờ gầy teo như con heo còi thế này, sao mà ra dáng đàn ông con trai được chứ. Quách Hung cười ầm ầm như sấm rền, giọng nói đinh tai nhức óc khiến Mục Trần cảm thấy như bị tra tấn cái lỗ tai. Mục Trần nhoẻn miệng cười. - Người Tô Huyên gọi đến, thực lực dĩ nhiên không chê được. Nhiệm vụ lần này hy vọng có thể tín nhiệm hỗ trợ nhau. Quách Hung tươi cười vui vẻ nói. - Vậy phiền học trưởng Quách Hung chiếu cố. Mục Trần có hảo cảm khá tốt với người này, lúc nãy cảm giác trong tiếng cười của Quách Hung rất khí phách, thực lực rất sâu, hơn hẳn những cường giả Dung Thiên cảnh hậu kỳ bình thường. Xem dao động, có lẽ cả Quách Hung và Lê Thanh đều một bước vào trình độ Hóa Thiên cảnh, xem như chuẩn Hóa Thiên cảnh. Chỉ cần cơ duyên vừa đến, liền chân chính trở thành cường giả Hóa Thiên cảnh, thực lực bực này trong Bắc Thương linh viện rất mạnh. Hành trình nhiệm vụ lần này, xét theo thực lực bề ngoài thì Mục Trần là yếu nhất, Dung Thiên cảnh sơ kỳ. Ngay cả Tô Linh Nhi cũng đã gần đạt đến Dung Thiên cảnh hậu kỳ, bất quá Quách Hung vẫn không xem thường hắn. Chỉ cách đây chưa bao lâu câu chuyện ước chiến ba chiêu với Lý Huyền Thông truyền khắp linh viện kia, dù hắn không thấy tận mắt nhưng cũng đủ khiến hắn thất kinh. Lý Huyền Thông là ai, siêu cấp cường nhân đệ nhị Thiên bảng. Dù họ cũng xếp hạng trong top 30, nhưng rõ ràng kém quá xa Lý Huyền Thông. Ba chiêu của tên kia, chưa chắc họ có thể tiếp nổi. - Cũng trễ rồi, chúng ta cũng chuẩn bị khởi hành đi. Còn chi tiết nhiệm vụ này trên đường đi ta sẽ nói kỹ hơn. Mục Trần, Quách Hung, Lê Thanh đều gật đầu tán thành. - Đi thôi. Tô Huyên cũng dẫn đầu phóng đi về phía cổng ra ngoài Bắc Thương linh viện, mấy người kia lập tức bám theo. Từ khi vào Bắc Thương linh viện, Mục Trần chưa hề bước nửa bước ra bên ngoài, nên đường xá cũng chẳng rõ, chỉ có thể đi theo Tô Huyên. Nhưng cũng nhờ chuyến đi này hắn mới rõ ràng hơn Bắc Thương linh viện này rộng lớn mênh mông đến thế nào. Cả bọn bay tốc độc cao đến chừng vài giờ mới nhìn thấy biên giới Bắc Thương linh viện. Đến gần đó, hắn phát hiện trên không trung có những dao động linh khí kỳ lạ, dường như có sự tồn tại của linh trận. Dao động linh trận bậc này rộng lớn như biển núi, cực kỳ phức tạp, Mục Trần vừa nhận ra cũng biến sắc, cả thấy linh lực trong người dường như hỗn loạn, vội áp chế nó lại. - Đây là biên giới Bắc Thương linh viện với bên ngoài, có linh trận hộ viện, ra thì dễ nhưng vào thì nhất định phải có được "viện dẫn" lấy từ Bắc Thương thành, nếu xông bừa vào sẽ bị linh trận hộ viện oanh kích đến chết. Tô Huyên thấy Mục Trần kinh hãi cũng khẽ cười khúc khích giải thích cho hắn. - Bắc Thương thành? Mục Trần tỏ vẻ thắc mắc. - Đó là một tòa thành bên ngoài Bắc Thương linh viện, là một thành trì lớn danh tiếng của Bắc Thương đại lục, cũng chính là lớp phòng vệ đầu tiên bên ngoài linh viện. - Nhiệm vụ của chúng ta ở Bạch Long khâu, khu vực trung bộ, khoảng cách chừng ba ngày, chúng ta nên lập tức đi ngay. Tô Huyên nói với Mục Trần: - Mục Trần, ngươi lần đầu tiên ra khỏi Bắc Thương linh viện, cũng phải biết một ít tin tức ở Bắc Thương đại lục. Mục Trần gật đầu, ra vẻ hứng thú. - Bắc Thương đại lục cực kỳ rộnh lớn, Bắc Thương linh viện tọa lạc tại trung tâm đại lục, là thế lực cường đại nhất trên Bắc Thương đại lục. Bất quá cũng không nên có nghĩa là đệ tử Bắc Thương linh viện hành tẩu rèn luyện bên ngoài luôn thuận buồm xuôi gió. - Bắc Thương đại lục tàng long ngọa hổ, thế lực đầy rẫy, long xà hỗn tạp, không biết bao nhiêu nhân vật cường đại. Bắc Thương linh viện cũng có quy định, mọi đệ tử rèn luyện ở Bắc Thương đại lục chỉ có thể dựa vào bản thân, trừ phi gặp sự cố tử vong, bằng không Bắc Thương linh viện tuyệt đối không nhúng tay. - Cũng không phải linh viện coi thường tính mạng đệ tử, vì nếu có xảy ra chuyện đó, họ sẽ tra rõ hung thủ, hình thành nhiệm vụ truy nã, đuổi giết tên đó khắp Đại Thiên thế giới không chỗ nương thân. - Mặc dù thế hằng năm vẫn có vài đệ tử rèn luyện bên ngoài ở Bắc Thương đại lục vì nhiều nguyên nhân mà gặp chuyện bất trắc. Trong số họ có vài người được linh viện báo thù, nhưng cũng không ít người chết một cách không minh bạch. Gương mặt Tô Huyên trở nên nghiêm trọng: - Do đó khi ra ngoài hành tẩu ở Bắc Thương đại lục, nhất định phải cẩn thận cảnh giác. Bắc Thương linh viện chúng ta là tháp ngà, thì ngoài này chính là sát lĩnh địa. Chỉ một chút vô ý liền khó mà giữ mạng được. Mục Trần gật đầu. Rời khỏi Bắc Thương linh viện dĩ nhiên sẽ không còn bị hạn chế những quy tắc của nó, nhưng cũng đồng thời không được nó che chở nữa. Muốn sinh tồn thì phải xem năng lực bản thân. Tuy nói rằng Bắc Thương linh viện là thế lực đỉnh cấp, nhưng nó cũng không xưng bá Bắc Thương đại lục, có lẽ vì nó không phải chí hướng ban đầu. Dù sao họ cũng chỉ tập trung bồi dưỡng đệ tử là chính, theo góc độ nào đó, có lẽ họ cũng cần một khóa trình rèn luyện không chút lưu tình như Bắc Thương đại lục. Bởi vì nếu chỉ an phận tu luyện tỷ thí hòa bình trong linh viện, đệ tử không có tư cách trở thành cường giả chân chính. Chỉ có những người vượt qua máu lửa trui rèn, mới có được tâm tính cứng cỏi nhất, con đường tu luyện mới dũng cảm tiến lên mà không hề lui bước. Cũng vì thế mà nhiều thế lực lớn cũng không mấy e ngại Bắc Thương linh viện, khiến cho không ít đệ tử trẻ tuổi phải chôn xương nơi phiến lục địa này.... Mục Trần dần hồi phục dao động trong người, gương mặt tuấn tú tươi cười bất giác biến mất, trở nên sâu lắng khá nhiều. Cảm giác cứ như hắn đang che giấu hào quang chói mắt một thời nào đó. Huyết Họa giả, thiếu niên khơi dậy một hồi đại họa nơi Linh Lộ rốt cuộc đã được cởi trói, bắt đầu hành động không hề kiêng nể. Biến hóa của hắn rất nhỏ, nhưng các cường giả Tô Huyên, Quách Hung, Lê Thanh vẫn phát hiện ra, cảm thấy kinh nghi trong lòng. Mục Trần cho họ cảm giác không giống một tân sinh vừa mới bước chân ra nơi máu tanh tàn sát rèn luyện, mà cứ như một tay lão luyện nếm đủ mùi đời. Không! Phải nói là ngay cả những kẻ lão luyện nhất cũng không có được khí khái tiềm ẩn của một sát thủ thế này. "Mục Trần này dường như cũng không đơn giản..." Trong lòng họ đột nhiện thoáng hiện một suy nghĩ tương tự nhau. Tô Huyên mỉm cười, phất tay. - Đi thôi, hướng về Bạch Long khâu.