Làm nghệ sĩ dưới chướng Cố Thừa Nhi?.
Điều này có biết bao nhiêu người mơ ước chứ?. Vương Na Na thụ sủng nhược kinh, trong lòng rốt cuộc mơ hồ tới mức không nói được lời nào.
Cố Thừa Nhi tự rót cho mình một ly trà, an nhàn mà nhấm nháp.
Điểm chừng gần 10 phút, Vương Na Na rốt cuộc mới hoàn hồn, lắp bắp nói không nên lời:
- Cố tiểu thư...tôi....tôi thực sự có thể sao?.
- Có thể. - Cố Thừa Nhi gật đầu. - Nhưng trước hết, cô nên thay đổi lại phong cách của chính mình đi. Vị trí nghệ sĩ dưới chướng tôi, không thích hợp cho một bạch liên hoa.
- Được được.
Vương Na Na gật đầu như mổ thóc, nhanh chóng kí vào giấy thay đổi người quản lí. Cô muốn đòi lại tất cả những thứ thuộc về mình và mẹ. Nếu như ở thời điểm hiện tại, sợ rằng đến khi cô 40, cũng chưa chắc bước lên được vị trí nữ phụ số 3. Nhưng nếu Cố đại tiểu thư đã nhúng tay, cô tin tưởng, rất nhanh thôi, thù của cô nhất định sẽ được trả hết.
Cố thừa Nhi hài lòng nhìn Vương Na Na kí vào giấy thay đổi. Sau đó gọi cho Lạc Thần, đồng thời mang hai người đến buổi casting của đạo diễn Gill - người nổi tiếng với những bộ phim hoàn mĩ và có số lượng views vô cùng cao.
-----
Trên đường rộng lớn, ba chiếc xe thể thao phóng vù đi, xé tan không khí êm đềm phía trước. Tôn Tử chở Cố Thừa Hạo và Simba dẫn đầu, theo sau là hai chiếc xe khác chở vệ sĩ Cố gia. Người của Cố gia chia làm ba loại: Ám vệ, Sát thủ, và Vệ sĩ. Ám vệ là những người được đào tạo để bảo vệ cho đại trạch Cố gia, có chức trách vô cùng cao quý. Tôn Tử và Giang Minh chính là xuất thân từ hơn 1000 ám vệ Cố gia, vì bảo đảm sự an toàn cho Cố Thừa Nhi, hai người mới rời khỏi vị trí ám vệ. Sát thủ là bộ phận xử lí sự trả thù hay ám sát của những tổ chức khác nhằm vào Cố gia. Vệ sĩ Cố gia bảo vệ sự an toàn cho thành viên Cố gia. Cố Thừa Hạo đương nhiên không đủ quyền lực để điều Ám vệ hay sát thủ Cố gia đi, chỉ có thể điều Vệ sĩ. Tuy rằng thực lực không mạnh như ám vệ, nhưng đối với thế lực bên ngoài vẫn là đối thủ đáng gườm.
Xe của Tôn Tử dừng lại trước nhà Vương phu nhân. Bên ngoài căn biệt thự xa hoa, hai vệ sĩ đang đứng canh cổng. Hai kẻ này dáng người thô to, trông vô cùng phô trương. Bọn họ vừa nhìn thấy Cố Thừa Hạo, liền vô cùng khinh thường quát nạt:
- Này, thắng bé kia, mày không có việc gì thì đi chỗ khác chơi!. Đừng cản trở tụi tao làm việc!.
Cố Thừa Hạo không đáp lại, hai tay trắng tẻo đút vào túi quần, bày ra dáng vẻ vô cùng xấc xược, ung dung tiến thẳng vào biệt thự. Hai tên vệ sĩ muốn xông lên ngăn cản Cố Thừa Hạo, lép tức liền bị giữ lại.
Cố Thừa Hạo tiến vào phía trước, Tôn Tử dẫn theo Simba theo đi phía sau.
Trong phòng khách xa hoa, Vương phu nhân ngồi chễm chệ trên ghế sofa. TV màn hình lớn mở chương trình tập yoga, bà ta miệng nhai bánh nhưng tay vẫn múa múa theo vị giáo viên trên TV.
Cố Thừa Hạo bước vào phòng khách, Simba vô cùng hiểu ý, tiến lên trước mặt Vương phu nhân, gầm lớn. Vương phu nhân đương nhiên bị dọa sợ, gương mặt trắng bệch, cả thân hình to lớn ngã phịch xuống đất. Cố Thừa Hạo bước đến chắn trước mặt Simba. Simba thấy chủ nhân, liền như con mèo lớn ngoan ngoãn nằm phục xuống dưới chân Cố Thừa Hạo. Đệm thịt dày tỏ ra vô cùng thân thiện đặt lên đôi dày vải trắng tinh của Cố Thừa Hạo, lại bị thằng bé ghét bỏ đẩy xuống.
Một thằng bé trắng trẻo với cái đầu bạch kim, lại thêm một con hổ màu trắng nằm phục dưới chân. Cảnh tượng hài hòa, làm cho người ta có cảm giác hình ảnh sống động trước mắt chính là một bức tượng thạch cao đẹp đẽ. Nhưng Vương phu nhân đương nhiên không còn tâm trạng chiêm ngưỡng, bà ta chỉ cảm thấy sợ hãi. Giác quan trên người dường như bị kéo căng ra, bà ta có thể cảm nhận được mỡ trên mặt mình đang vì run rẩy mà chảy ra thành dòng.
Cố Thừa Hạo nhìn dáng vẻ sợ hãi của Vương phu nhân, vô cùng hài lòng mỉm cười:
- Vương phu nhân, bà nói tôi là gì nhỉ?.
Vương phu nhân nhìn thấy đám người mặc áo đen đứng xung quanh, biết mình chắc chắn không thể chạy thoát, liền muốn đến ôm chân Cố Thừa Hạo. Nhưng dáng vẻ không mấy thân thiện của Simba làm bà ta lùi bước. Cuối cùng, bà ta chỉ có thể nằm rạp xuống ngay tại chỗ mà khóc lóc:
- Cố thiếu gia!!. Tôi xin cậu!. Tôi biết lỗi rồi!. Lần sau tôi không dám nữa!. Xin cậu tha cho tôi!. Tôi van cậu, lạy cậu!.
Lời cầu xin của Vương phu nhân vào tai Cố Thừa Hạo, không những không làm thằng bé mủi lòng, ngược lại càng làm cho sự tàn bạo trong máu cậu bộc phát. Cố Thừa Hạo gõ nhẹ mũi giày xuống sàn, vô cùng ưu nhã mà mỉm cười:
- Vương phu nhân, không phải khi bà sỉ nhục mẹ tôi miệng rất dẻo sao?.
Vương phu nhân nhận định, bà ta sai rồi!. Quả thật sai rồi mới nghe lời Hứa An Vy kia, đi nhục mạ Cố Thừa Nhi. Cố Thừa Hạo tựa như con rồng bị đụng phải vẩy ngược, điên cuồng muốn quẫy đuôi đập chết bà ta. Bà ta tuyệt nhiên không thể bán đứng mạng sống của mình. Hứa An Vy, là cô lôi kéo tôi vào cái chết, đừng trách tôi phản bội cô!.
Vương phu nhân liên tục dập đầu xuống đất, khóc lớn:
- Cố thiếu gia, là Hứa An Vy!. Là cô ta muốn tôi đi nhục mạ mẹ cậu!. Muốn mẹ cậu thất thế ở trường Thanh Phong, mất đi mặt mũi. Cố thiếu gia, tôi không biết gì cả!. Tôi cũng chỉ là nghe theo lời cô ta!. Cố thiếu gia!. Xin cậu tha cho tôi!. Tôi xin cậu!.
Cố Thừa Hạo nghe đến cái tên Hứa An Vy, mày rậm khẽ nhíu lại. Người phụ nữ này, rốt cuộc là ai mà lại dám tính kế mẹ cậu?. Khá lắm, thú vị rồi đây.
Cố Thừa Hạo búng tay, ngay lập tức Simba liền đứng thẳng dậy, hướng Vương phu nhân gầm một tiếng doạ cho hồn phách bà ta một trận kinh hãi. Đối với hành động này của Simba, thằng bé vô cùng hãi lòng mà xoa đầu Simba. Cố Thừa Hạo đem tay đút vào túi quần, thong dong đi ra ngoài, để lại Vương phu nhân hồn bay phách lạc ngồi phịch trong phòng khách.
----
Cố Thừa Hạo vừa đến trước cửa Nghiêm gia, hai vệ sĩ canh cổng thấy thằng bé cùng Tôn Tử đã vội khom người:
- Tiểu thiếu gia, Tôn sư huynh.
Cố Thừa Hạo đưa tay lên miệng, làm bộ suỵt một cái. Vệ sĩ Nghiêm gia đều xuất thân từ Cố gia, hiển nhiên vô cùng nghe lời Cố Thừa Hạo, đồng loạt im lặng. Cố Thừa Hạo giao Simba cho một trong hai vệ sĩ canh cổng, còn rất tốt bụng mà dặn dò:
- Simba nó hiền lắm, không làm hại mọi người đâu.
Vệ sĩ nghe được lời này, trong nháy mắt, mặt liền trắng bệch:
- Tiểu thiếu gia.... Tôi... Tôi...
- Chẳng lẽ chú không tin cháu à?. - Cố Thừa Hạo ủy khuất khịt mũi.
Vệ sĩ: Tiểu thiếu gia, cậu nói cái gì cũng đều đúng, đều đúng hết!. ==
Trong phòng khách Nghiêm gia, Hứa An Vy có chút bực bội đem trái cây cắt nát. Bình thường, cho dù bực bội đến đâu Hứa An Vy cũng không dám thể hiện ra, nhưng hôm nay ông nội Nghiêm và ba mẹ Nghiêm đều đi leo núi, một mình ở nhà, cô ta cũng không muốn gò bó mình. Trực tiếp phát tiết. Miệng còn không ngừng chửi mắng:
- Cố Thừa Nhi!. Cố Thừa Nhi!. Cô tưởng rằng cứu tôi một mạng thì liền đứng trên đầu tôi sao?. Cái gì cô cũng muốn cướp của tôi!. Vì cái gì?. Vì cái gì tôi đều thua cô?.
Cố Thừa Hạo vừa bước vào phòng khách, đã có thể chân chính nghe được toàn bộ những lời này. Môi thằng bé khẽ nhếch lên, đem đế giày nện mạnh xuống sàn, thanh âm có chút không hợp với trẻ con vang vọng khắp phòng khách:
- Hứa cô cô là đang bực bội với mẹ con sao?.
Lời này, tựa như đánh mạnh một đòn vào gáy của Hứa An Vy. Hứa An Vy hít một ngụm khí lạnh, vô cùng sửng sốt mà quay lại:
- Tiểu... Tiểu Hạo... Con đến chơi sao?.
- Đến lấy mạng cô!.
Cố Thừa Hạo nhếch môi, bốn chữ này vừa thoát ra khỏi miệng thì Tôn Tử đã tựa như gió lao đến bên cạnh Hứa An Vy, đem dao sắc đưa đến cổ Hứa An Vy. Hứa An Vy bị doạ đến mức chân tay run rẩy. Cô ta ước bản thân mình có thể ngất đi, hoặc lập tức gọi cho Nghiêm Quân Dịch, để Nghiêm Quân Dịch cứu cô ta. Nhưng đời không như là mơ. Hơi lạnh của con dao tựa như con rồng nhỏ mơn man cổ cô ta, chỉ cần một cái cựa nhẹ thôi, con rồng đó sẽ lập tức quật đuôi cắt cổ cô ta.
Cố Thừa Hạo nở nụ cười. Không hiểu sao, Hứa An Vy cảm thấy nụ cười này vô cùng giống nụ cười tàn ác của Nghiêm Quân Dịch. Cố Thừa Hạo đem con dao cắt hoa quả trên bàn cầm lên, không nhanh không chậm hướng bàn tay Hứa An Vy đâm xuống. Hứa An Vy muốn rụt tay, lại phát hiện Tôn Tử đang giữ chăt cánh tay mình, cô ta chỉ có thể oanh oanh liệt liệt hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Ánh mắt Cố Thừa Hạo hiện lên tia mất hứng, thằng bé hất cằm, một trong những vệ sĩ Cố gia liền đi lấy một thau nước, trực tiếp hất vào người Hứa An Vy.
Hứa An Vy bị lạnh mà tỉnh, lại phát hiện chính bản thân mình bị Tôn Tử kiềm chế, tóc bị nắm giật ngược lên. Mà Cố Thừa Hạo đang đem con dao ghì sát vào má cô ta:
- Hứa cô cô, nể mặt quan hệ Nghiêm gia - Cố gia, hôm nay Cố Thừa Hạo tôi sẽ không tổn hại đến cô. Nhưng nếu lần sau cô còn dám tính kế mẹ tôi, cho dù cô có là bà nội Ngọc hoàng, tôi cũng khoét con mắt cô xuống làm bi bắn, cắt đầu cô xuống làm đèn lồng, đem xương cốt cô nấu thành cao!.
Lời này nói ra từ miệng một đứa trẻ, không khỏi khiến cho người ta mơ màng không tin. Hứa An Vy chính là cũng không tin. Ngay sau khi Cố Thừa Hạo ra khỏi Nghiêm gia, cô ta liền bỏ đi lời cảnh cáo của thằng bé, trực tiếp nhấn gọi cho một số điện thoại không được lưu tên:
- Tôi muốn... Cố Thừa Nhi phải chết!.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
12 chương
13 chương
117 chương
50 chương
44 chương
56 chương
15 chương