Trong phòng lớn xa hoa, Cố Thừa Nhi nằm trên giường, mái tóc màu bạch kim buông xõa, tựa như lấp lánh trên ga giường màu trắng. Bên ngoài ban công, rèm cửa bị gió thổi bay phấp phới, ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu rọi lên sàn nhà, tạo nên những vết loang lổ của bóng lá. Cố Thừa Nhi cựa người, nhăn mặt quay vào trong. Xúc cảm mềm mại bao trùm khắp cơ thể. Trí óc mơ màng vì giật mình mà thanh tỉnh lại, cô nhớ rõ ràng đêm qua mình ở bờ biển, không có trở lại phòng!. Cô vỗ đầu, tựa gối ngồi dậy, có chút mơ màng nhìn xung quanh, rõ ràng không sai, đây là phòng cô, tuyệt nhiên không thể là bị bắt cóc. Vậy ắt hẳn là có người đem cô trở về đi?. Cố Thừa Nhi kiểm tra thân thể một lượt, phát hiện bản thân cũng không mất mát gì, liền đem vấn đề trong đầu gạt bỏ. Điểm qua chừng 10 phút, điện thoại trên bàn bất chợt reo. Là cô giáo Lâm gọi đến!. Con trai cô lại gây họa gì rồi?. Cố Thừa Nhi bắt máy, lại chỉ nghe được giọng hốt hoảng của cô giáo Lâm, nói cái gì mà Cố Thừa Hạo đánh nhau cùng bạn học. Cố Thừa Nhi không kịp đợi cô giáo Lâm nói rõ, vội vàng chỉnh chu lại mình, trực tiếp lái xe đến trường học. ------- Cố Thừa Hạo theo học trường Thanh Phong - trường học dành cho những đứa trẻ được định sẵn là người thừa kế. Trường Thanh Phong không những chất lượng giảng dạy là tốt nhất, mà cơ sở vật chất cũng là tốt nhất. Cả ngôi trường chia làm bốn cấp học: Tiểu học, sơ trung, cao trung và đại học. Cố Thừa Nhi từng là học sinh của Trường Thanh Phong, hơn nữa, Cố Thừa Hạo gây chuyện cũng không ít lần, đối với vì trí phòng giám thị, Cố Thừa Nhi rõ ràng hơn ai hết. Chưa đến mười phút, cô đã có thể đứng trước cửa phòng giám thị. Trong phòng giám thị, Hiệu trưởng Giang và cô giáo Lâm đứng ở một bên, bên còn lại là một đứa trẻ để tóc undercut, khuôn mặt có chút xấc xược. Đứng bên cạnh nó là một người phụ nữ mập ú, trên người đeo đủ loại trang sức, nhìn qua cũng biết đây là một người phụ nữ vô cùng khoa trương. Cố Thừa Nhi bước vào phòng, liến thấy được Cố Thừa Hạo đang ngồi ở một góc, bên cạnh là Tôn Tử. Cố Thừa Nhi đi tới cạnh con trai, không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh thằng bé. Vị phu nhân kia thấy được Cố Thừa Nhi, khuôn mặt béo mập có chút kích động, muốn xông lên, lại bị Tôn Tử ngăn lại. Bà ta bực bội hướng Cố Thừa Nhi mà hét lên: - Cô!. Con trai cô!. Con trai cô dám đánh con trai tôi!. Cố Thừa Nhi nhìn dáng vẻ kích động của bà ta, có chút phiền não day trán, không vui nhìn về phía Hiệu trưởng Giang. Hiệu trưởng Giang liền vội vàng đứng lên, khúm núm đi về phía Cố Thừa Nhi, giọng nói đầy vẻ lo sợ: - Cố tiểu thư, đây là Vương phu nhân. Hôm nay ở trường, học sinh Cố và học sinh Vương xảy ra mâu thuẫn, có chút xô xát không đáng có. Cố tiểu thư, cô xem, chỉ là chuyện của bọn nhỏ, người lớn chúng ta vẫn là nên bỏ qua thôi.... - Bỏ qua?. - Cố Thừa Nhi tiếu phi tiếu cười. - Nếu tôi đã đến đây rồi, thì làm sao lại bỏ qua được?. Hiệu trưởng Giang sợ tới mức mồ hôi hột túa ra. Ông ở đây làm hiệu trưởng bao nhiêu năm, từ khi Cố Thừa Nhi mới là đứa trẻ 7 tuổi bước vào trường, đến bây giờ trải qua gần 20 năm, ông cũng từ chàng thanh niên trở thành một ông già hơn 50, làm sao lại không rõ vị tổ tông này cường đại tới mức nào?. Trái ngược với vẻ lo sợ của Hiệu trưởng, Vương phu nhân vô cùng hống hách, lôi kéo con trai mình đến trước mặt Cố Thừa Nhi: - Cố Thừa Nhi!. Cô nhìn đi, con trai cô đánh con trai tôi bị thương thành thế này!. Cô còn không cho chúng tôi lời giải thích, chúng tôi sẽ...sẽ đuổi học Cố Thừa Hạo!. - Đuổi học?. - Môi Cố Thừa Nhi khẽ câu lên, có chút nhàm chán xoa nhẹ đầu con trai - Trường Thanh Phong này khi nào quyền lại thuộc về Vương phu nhân rồi?. - Cô!!!!!. Con cô đánh bạn học!. Chính là vi phạm nội quy trường học!. - Nội quy?. Khi nào nội quy lại có thể áp dụng vào người Cố gia?. Cố Thừa Nhi cười cười, môi đỏ nói ra nhẹ tựa như lông vũ. Lời này nghe tuy rất ngang ngược cùng hống hách, nhưng hiển nhiên không hề sai. Cố Thừa Nhi, Cố Thừa Phong, hay cả Cố Thừa Hạo, đều chưa từng để thứ gọi là nội quy vào mắt. Cố Thừa Nhi nhìn người được gọi là Vương phu nhân đang nổi giận tựa như núi lửa muốn phun trào, không để cho bà ta có cơ hội nói, liền đứng lên, đi tới cạnh bà ta: - Vương phu nhân, bà đừng nói với tôi, con trai bà không làm gì, mà con trai tôi lại ra tay với thằng bé đấy nhé!. - Hừ!. - Vương phu nhân như vớ được phao cứu sinh, hừ mạnh một cái, vô cùng khinh bỉ chỉ vào Cố Thừa Hạo. - Con trai tôi nói có gì sai?. Con trai cô chính là con hoang!. Một dã chủng không có cha thì có quyền gì đòi đánh con tôi?. Cố Thừa Nhi cười lớn, tựa như đang nghe một câu chuyện cười, nhưng rất nhanh, nụ cười trên khoé môi liền biến mất. Cô đem ly nước trên bàn của hiệu trưởng đập mạnh xuống đất, nước cùng mảnh sứ bắn đi khắp nơi: - Tôi lại rất tò mò, thân phận con trai Cố Thừa Nhi tôi, khi nào đến lượt bà phán xét?. - Tôi... - Vương phu nhân có chút sợ hãi, tuy nhiên, bà ta vẫn rất cứng giọng. - Cô đừng tưởng không ai biết chuyện xấu năm đó của cô!. Cô như hạng kĩ nữ đến Phong Đằng, còn không ngừng bám theo Nghiêm tổng. Sau đó lại không tin tức gì biến mất, giờ trở về còn mang theo một đứa trẻ, xem ra không đeo bám được Nghiêm tổng, cô lại ở bên ngoài phòng túng đến mức này!. Ngồi trên giường, bàn tay Cố Thừa Hạo nắm chặt. Người đàn bà này!. Dám sỉ nhục mẹ cậu!. Vương phu nhân, Nghiêm tổng, cậu sẽ hảo hảo nhớ đến hai cái tên này!. Chuyện trong quá khứ bị người khác đem ra nhục mạ, Cố Thừa Nhi dường như nghe được âm thanh vỡ ra của những mảnh kính phong bế quá khứ. Quá khứ tưởng chừng như đã được cất giấu một cách cẩn thận đột nhiên lại bao trùm khắp kí ức, tựa như mới xảy ra ngày hôm qua. Tựa như...mới ngày hôm qua thôi, Nghiêm Quân Dịch còn cầm con dao đâm vào bụng cô... Cố Thừa Nhi đem móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh. Cô đem nụ cười giễu cợt giương lên, tiến đến sát bên cạnh Vương phu nhân. Bàn tay trắng như bạch ngọc đưa lên, tháo kẹp tóc xuống. Póc một cái, kẹp tóc hình chữ nhật liền biến thành con dao bạc sáng loáng. Cố Thừa Nhi tựa như mây gió dùng dao cắt đứt một lọn tóc của Vương phu nhân, cười vô cùng thân thiện: - Vương phu nhân, bà xem ra rất thích xen vào chuyện của Cố Thừa Nhi tôi?. Tôi thật sự rất muốn xem, bà rốt cuộc có khả năng cao đến đâu đấy. Vương phu nhân đương nhiên bị hành động cùng lời nói này của Cố Thừa Nhi dọa cho tới mức mặt trắng bệch. Tuy nhiên, bà ta vẫn tỏ ra không hề sợ hãi mà rút điện thoại, dơ lên trước mặt Cố thừa Nhi đe dọa: - Cố Thừa Nhi, tôi nói cho cô biết, quan hệ giữa Vương Thị và Nghiêm thị rất tốt, cô đừng ép tôi gọi cho Nghiêm tổng!. - Haha. - Cố Thừa Nhi bật cười, buông dao, không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Cố Thừa Hạo ngồi xuống. - Tôi rất tò mò, Nghiêm Quân Dịch đến đây thì giải quyết được gì?. Vương phu nhân thấy Cố Thừa Nhi buông dao thì nghĩ rằng cô nghe đến danh Nghiêm tổng liền sợ hãi, bà ta tựa như lấy được khí thế, nhấn nút gọi. Thực ra Vương thị cùng Nghiêm thị có hạng mục cùng hợp tác, bà ta với Nghiêm Quân Dịch chỉ là quen biết sơ qua, vốn không thân thiết. Nhưng bà ta tin chắc, Nghiêm Quân Dịch và Cố Thừa Nhi quan hệ không tốt, nếu giữa bà ta và Cố Thừa Nhi, Nghiêm Quân Dịch sẽ giúp bà ta.