Đại ca và mít ướt

Chương 48 : Nhận lỗi

Tô Dĩ Nam nhận thấy động tác khác thường của Mít Ướt liền có chút chột dạ. Vì thế đại ca luôn chẳng sợ trời cũng đếch thèm sợ đất nay lại thẳng thắn nhận lỗi sai của mình: "Khương Điềm, anh thừa nhận chỉ cần thấy em là anh sẽ không chịu được." Hắn nói xong thì ghé vào trên người Khương Điềm không dám động nữa. Kết quả côn thịt cứ cắm ở trong hoa huyệt không động, ngược lại còn khiến Khương Điềm cảm thấy hư không, ngứa ngáy. "Tô Dĩ Nam, anh mau động động đi. Bên trong khó chịu quá!" Lông mày của Khương Điềm nhíu lại. Tô Dĩ Nam thấy cô không tức giận thì có chút khiếp sợ. "Bé ngoan không giận anh à?" Hắn còn chưa quên trước kia khi Khương Điềm tỉnh dậy phát hiện côn thịt cắm ở trong hoa huyệt đã tức giận thế nào. Khoé miệng Khương Điềm nhếch lên, ánh mắt lạnh băng: "Nếu anh còn không chịu động nữa thì em sẽ giận thật đó." Côn thịt cứ cắm nửa vời trong hoa huyệt khiến cho mật dịch cứ trào ra ào ạt, thịt non bên trong đang ngậm lấy côn thịt cũng không được cọ xát an ủi làm cô ngứa ngáy khó chịu không thôi. "Tuân lệnh!" Tô Dĩ Nam nói xong liền tóm lấy eo của cô bắt đầu thúc mạnh. Thô to côn thịt thoáng bị rút ra, thoáng cái lại bị đẩy mạnh vào. "Thoải mái quá, còn muốn nữa!!!" Khương Điềm thét to, thịt non được côn thịt âu yếm cọ xát quả thực quá thoải mái. "Tiểu tao hoá, anh đây làm chết em!" Tô Dĩ Nam vừa nói vừa bế Khương Điềm từ trên giường dậy, trong nháy mắt côn thịt cắm vào tận cùng. Tư thế này khiến cả người Khương Điềm không có điểm dựa, chỉ có thể dùng hai chân kẹp chặt lấy eo Tô Dĩ Nam để không bị ngã xuống. Nhưng cô không nghĩ làm như vậy sẽ khiến côn thịt cắm vào càng sâu. Chỉ nghe "phốc" một tiếng, côn thịt trực tiếp cắm vào tử cung của cô. "Bây giờ Mít Ướt đang cưỡng gian anh à?" Khoé miệng Tô Dĩ Nam nhếch lên một nụ cười vô cùng xấu xa. "Hứ, biết sự lợi hại của em chưa?" Khương Điềm không dám nói là cô sợ bị ngã xuống đất nên mới vô ý làm côn thịt cắm vào tử cung. "Biết rồi. Bây giờ anh chỉ còn cách hầu hạ thật tốt bé ngoan của anh thôi." Tô Dĩ Nam nói xong liền bắt đầu bưng hai cánh mông của cô bắt đầu va chạm. Côn thịt từng chút từng chút chen vào, quy đầu mạnh mẽ cọ xát với vách thịt trong tử cung. "Aaaa! Nhanh quá, thật thoải mái!" Cô thét chói tai, hai đùi quấn càng chặt. Bình thường Tô Dĩ Nam làm cô đã đủ thoải mái, nay bị cắm vào tận tử cung khiến thân thể cô càng thêm mẫn cảm. "Đúng là tiểu nộn bức dâm đãng. Làm càng nhiều thì lại càng chặt. Làm chết em, làm chết em!!!" Tô Dĩ Nam cắn răng nói. Bị Khương Điềm dùng sức xoắn chặt khiến côn thịt càng khó chịu, một bước khó đi. Khương Điềm đúng là một yêu tinh, sinh ra để hút khô tinh khí của hắn. "Anh mới dâm đãng ấy." Khương Điềm nói xong nước mắt đã rơi xuống. Thật sự quá thoải mái. Cắm vào tử cung còn thoải mái gấp 10 lần so với làm tình thông thường. Nhưng Khương Điềm vừa khóc, Tô Dĩ Nam lại tưởng mình dùng sức quá khiến cô khóc. "Bé ngoan không dâm đãng, là anh xấu xa. Là anh nhân lúc bé ngoan ngủ rồi trèo cửa sổ bế em về phòng." Tô Dĩ Nam vừa thấy Khương Điềm khóc liền thành thật khai báo những chuyện xấu mình làm. "Cái gì?" Khương Điềm trừng mắt, nước mắt lại chảy ra càng nhiều. "Anh sai rồi. Anh không nên nhân lúc em ngủ mà bế em về đây làm em, còn nói dối là em mộng du." Tô Dĩ Nam đặt Khương Điềm lên bàn sách, hai tay cẩn thận bưng lấy gương mặt nhỏ của cô. Hắn không biết mình nên rút côn thịt ra trước hay lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô trước nữa.