Đại ca và mít ướt
Chương 46 : Ấm áp
Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều Khương Điềm lại đến quán cafe làm thêm, cô bạn Tiểu Miên làm cùng cũng đã xin nghỉ.
Tuy Tiểu Miên đã dọn đi nhưng cô cũng không dám ở lại kí túc xá. Đã có Tiểu Miên thứ nhất thì khẳng định cũng sẽ có Tiểu Miên thứ hai, Khương Điểm cảm thấy dù sao ở bên cạnh Tô Dĩ Nam vẫn là an toàn nhất.
Vậy mà Tô Dĩ Nam lại tới quán cafe vào ngay lúc này.
Đi theo hắn còn có hai nam sinh nữa, Tưởng Dương cùng Trương Thước vừa nhìn thấy Khương Điềm là chào ngay: "Chào chị dâu!"
Mặt Khương Điềm đỏ lên, cô vội vàng nói: "Các cậu đừng có gọi loạn, ở đây có rất nhiều người."
Trương Thước cười nói: "Tôi biết rồi chị dâu."
Khương Điềm: "..."
Cô chạy chậm đến cạnh Tô Dĩ Nam, đẩy nhẹ vai hắn: "Anh nhanh dẫn hai người bọn họ về đi!"
Kết quả Tô Dĩ Nam còn nhìn cô cười cười: "Ơ em lạ nhỉ? Bọn anh tới đây để tiêu tiền. Bây giờ lại có cả chuyện nhân viên đuổi khách nữa hả?"
"Đúng đó chị dâu. Cửa hàng bày trừ cafe ra còn có cơm Tây cao cấp. Bọn tôi còn chưa được ăn cơm chiều đâu đấy!" Trương Thước cũng cười nói.
Tô Dĩ Nam ném thực đơn đến trước mặt hai người kia: "Thích ăn gì thì gọi đi, hôm nay tao mời."
Trương Thước lập tức gọi đồ ăn. Sau khi thấy cậu ta gọi một đống đồ rồi còn chưa xong, Tô Dĩ Nam lại đau lòng nhìn Khương Điềm cầm bút viết đến mỏi tay.
Cho nên hắn nhét thực đơn vào tay của Khương Điềm, nói: "Lấy hết các món có trong thực đơn là được rồi."
Khương Điềm nhíu mày: "Ba người không ăn hết được đâu."
Tô Dĩ Nam cười: "Ăn không hết cũng có thể gói mang về mà."
Nghe Tô Dĩ Nam nói như vậy khiến cô cũng không phản bác được nữa. Nhưng thật ra trong lòng cô vẫn luôn hiểu rõ đây là Tô Dĩ Nam đang bí mật giúp cô kiếm tiền. Bởi vì ở nơi này trừ bỏ lương hàng tháng thì nguồn thu còn lại chính là trích phần trăm dựa vào lượng thức ăn mà bàn cô phục vụ.
Tô Dĩ Nam biết nếu trực tiếp cho cô tiền cô nhất định sẽ không lấy, cho nên chọn cách này để nhét tiền cho cô.
Buổi tối, mãi tới khi Khương Điềm trực ca đêm xong mới đi theo Tô Dĩ Nam về nhà.
"Anh không cần đợi em muộn như vậy." Khương Điềm ngồi ở ghế phụ, dịu dàng nói.
"Mít Ướt đúng là tự mình đa tình. Chẳng qua là anh không thích về nhà sớm làm bài tập thôi. Vừa về được một lúc đã bị quản gia giục học bài rồi, nhạt nhẽo kinh khủng."
Sao Khương Điềm có thể không biết đây là Tô Dĩ Nam đang lấy cớ, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy ấm áp hơn.
"Nếu đem nay em lại không cẩn thận chạy nhầm vào phòng anh. Thì, thì em cho phép anh nhân lúc em ngủ mà làm một lần."
Cô nói xong thì hai cái tai nhỏ đã hồng lên.
Nhưng Tô Dĩ Nam vừa trả lời tin nhắn nên không nghe rõ cô nói gì.
"Em nói gì thế?" Tô Dĩ Nam xoay qua nhìn cô.
"Em chẳng nói cái gì cả." Khương Điềm hừ một tiếng, hai tay gắt gao nắm chặt lấy quai đeo của balo.
Nhưng sau khi cô ngủ rồi, Tô Dĩ Nam lại trèo cửa sổ lẻn vào phòng cô.
Sau khi ôm cô về phòng ngủ chính, côn thịt dưới háng Tô Dĩ Nam đã cương đến phát đau. Hắn vội vàng cởi quần lót rồi tách hai chân cô ra, gấp gấp gáp gáp cắm côn thịt vào trong cái động nhỏ hút hồn kia.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
166 chương
114 chương
71 chương
501 chương
72 chương
25 chương
97 chương
656 chương