Đại ca và mít ướt
Chương 20 : Cảm ơn
Cửa gỗ thoạt nhìn rắn chắc bị hắn đạp vài cái đã lung lay sắp đổ, phảng phất giống như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.
Ba nữ sinh đang vây quang Khương Điềm sợ tới mức trốn sau lưng cô.
Ở Thất trung làm gì có ai dám trêu chọc Tô Dĩ Nam chứ?
Nam sinh nào cũng sẽ có giới hạn cuối, ví dụ như không bao giờ đánh nữ sinh, nhưng Tô Dĩ Nam thì tuyệt đối không. Chỉ cần chọc phải hắn thì không kể nam nữ, ai cũng bị ăn đòn như nhau.
Nghe đồn lúc trước có một nữ sinh điên cuồng bám theo hắn. Cho dù Tô Dĩ Nam từ chối kiểu gì, quyết liệt thế nào thì cô nàng này vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu bỏ cuộc.
Thậm chí còn lén lút rải đinh dưới bánh xe thể thao của hắn. Nghĩ thầm chỉ cần xe hắn xịt lốp thì hắn sẽ dừng lại nói chuyện với mình thêm vài câu.
Kết quả không nghĩ tới chiếc xe kia được Tô Dĩ Nam coi như bảo bối, sau khi biết do nữ sinh kia cố tình rải đinh, hắn không nói hai lời đã đánh gãy chân cô nàng. Từ đó về sau không còn nữ sinh nào chán sống mà tỏ tình với hắn nữa.
Chỉ nghe được "loảng xoảng" một tiếng, cánh cửa wc bị đá văng ra, Tô Dĩ Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm ba nữ sinh kia.
"Khương Điềm, có phải bọn họ nhốt cậu trong này không?"
Tô Dĩ Nam kéo Khương Điềm vào trong lồng ngực, ánh mắt lạnh như băng quét tới ba nữ sinh kia.
"Không...không phải đâu haha...Chúng mình chỉ hỏi Khương Điềm mấy câu thôi chứ không có bắt nạt cậu ấy."
Vu Phiêu Phiêu bị doạ sợ, vội vàng lắc đầu.
"Ông đây hỏi cô à?"
Tô Dĩ Nam hung hăng trừng mắt lườm cô ta một cái.
Khương Điềm cũng không phải thánh mẫu, cô cũng không muốn che giấu giúp ba nữ sinh này nhưng nếu hiện tại Tô Dĩ Nam mà đánh bọn họ ngay ở trong trường học thì hắn sẽ bị ghi tội mất.
Cô nắm chặt lấy tay của hắn: "Sắp vào giờ học rồi, chúng ta về lớp thôi." Khương Điềm không phủ nhận cũng không có thừa nhận.
Tô Dĩ Nam nắm lấy tóc đuôi ngựa của cô: "Này Mít Ướt, nếu ông đây mà không tới kịp thì cậu nhất định sẽ bị bọn họ bắt nạt đến khóc. Bây giờ còn không biết xấu hổ mà bao che?"
"Tôi không có bao che cho họ. Cậu về lớp với tôi nhanh đi."
Khương Điềm vội túm tay hắn kéo về lớp học. Cô cũng không dám nói cho hắn biết rằng dù hôm nay hắn không đến thì cô cũng nhất định phải đánh ba nữ sinh kia một trận ra trò.
Nhìn bóng dáng của Tô Dĩ Nam cùng Khương Điềm ngày càng xa dần, Vu Phiêu Phiêu cắn chặt môi.
Dựa vào cái gì mà đồ nhà quê như Khương Điềm lại được Tô Dĩ Nam coi trọng?
Là bởi vì hôm nay Khương Điềm đứng ra bênh vực Tô Dĩ Nam sao? Vốn dĩ lúc ấy cô ta cũng muốn nói giúp hắn, nhưng thầy Văn vẫn luôn không vừa mắt học sinh yếu. Nếu cô ta nói giúp Tô Dĩ Nam thì nhất định ông ấy sẽ dùng ánh mắt coi thường nhìn mình.
Nếu là nữ sinh khác tiếp cận Tô Dĩ Nam, Vi Phiêu Phiêu còn có thể thoải mái một chut Cố tình lại là nữ sinh yếu đuối nhút nhát mà ai cũng có thể ức hiếp như Khương Điềm. Khương Điềm mà cũng xứng sao?
Vu Phiêu Phiêu không cam lòng dậm dậm chân.
"Phiêu Phiêu đừng lo. Tuy chúng ta không thể trực tiếp ra tay nhưng đại biểu môn Toán - Chu Phóng thì có thể đấy. Cậu quên tiết sau là tiết toán à?"
Phương Vi cười nói.
Chu Phóng thích Vu Phiêu Phiêu từ lâu, chỉ cần cô ta nói một lời, cậu ta nhất định sẽ đáp ứng.
"Được nha~"
Trên mặt Vu Phiêu Phiêu lộ ra một nụ cười đắc ý.
Vừa vào giờ học, đại biểu môn Toán đứng lên phát bài thi tiết trước cho mọi người. Sau khi phát xong, cũng chỉ có một mình Khương Điềm là không có bài.
Thầy Toán nhìn trên bàn Khương Điềm trống không, lập tức nhíu mày hỏi: "Khương Điềm, bài thi của em đâu?"
"Thưa thầy, tiết trước Khương Điềm không có nộp ạ."
Đại biểu môn Toán - Chu Phóng bỗng nhiên đứng lên nói.
"Tôi có nộp."
Khươnh Điềm sốt ruột nói lại, cô nhớ rõ ràng tiết trước mình có nộp bài.
"Thầy ơi, em nhớ rõ Khương Điềm còn chẳng thèm viết chữ nào, sau đấy còn lén lút ném vào thùng rác." Bạn cùng bàn của Khương Điềm - Phương Vi cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa.
Ngay cả bạn cùng bàn cũng nói như vậy, đương nhiên thầy toán sẽ tin. Cũng không trách ông được, một mình ông chấm bài thi của bao nhiêu lớp, cho nên ông không nhớ được ai chưa nộp cũng là chuyện bình thường.
"Khương Điềm, em còn để tôi vào mắt không hả?"
Thầy toán cầm viên phấn ném về phía Khương Điềm, bỗng có một bàn tay vươn ra tiếp được, theo sau là thanh âm lười biếng của thiếu niên: "Bài thi của Khương Điềm ở chỗ của em. Là em lấy bài thi của cậu ấy. Để cậu ấy xem chung với em là được."
Ai cũng không phát hiện được Tô Dĩ Nam đi đến cạnh Khương Điềm từ lúc nào.
Còn không đợi Khương Điềm kịp phản ứng, Tô Dĩ Nam đã nắm lấy tay cô kéo đến chỗ của hắn. Một mình hắn vẫn luôn chiếm hai chỗ ngồi, bởi cả lớp chẳng một ai dám làm bạn cùng bàn của hắn cả.
Mà lúc này Khương Điềm lại trực tiếp ngồi bên cạnh Tô Dĩ Nam.
"Nếu đã như vậy thì bắt đầu học thôi."
Thầy toán thu lại ánh mắt lạnh lẽo mà bắt đầu giảng bài.
Mà đám người Vu Phiêu Phiêu sắc mặt ngày càng khó ngửi. Bọn họ không nghĩ tới Tô Dĩ Nam sẽ trực tiếp kéo Khương Điềm đến chỗ của hắn.
Tô Dĩ Nam nắm tóc đuôi ngựa của Khương Điềm, nhỏ giọng nói: "Ông đây lại giúp cậu lần nữa. Cậu nên cảm ơn thế nào đây?"
Vành tai của Khương Điềm bắt đầu đỏ lên, sau đó vươn bàn tay nhỏ mềm mại bắt đầu sờ soạng quần áo của hắn.
Nháy mắt cả người Tô Dĩ Nam bỗng căng chặt. Hắn không nghĩ tới Khương Điềm dám vói tay vào quần sờ côn thịt của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
166 chương
114 chương
71 chương
501 chương
72 chương
25 chương
97 chương
656 chương