Vài ngày sau Vi Vi cố gắng liên lạc với Hân Kỳ vì sự thúc giục bên phía Hàn Lâm, nhưng mãi mà không được. Cô chợt nhớ lại là đã vô tình nhìn thấy thứ giấy gì đó trong như vé xe mà Hân Kỳ để trên bàn khi đang bàn giao cửa hàng cho cô. Dựa theo kí ức cô lập tức lên mạng tra, cô nhập mô tả họa tiết trên tấm vé và ngay lập tức nhận được câu trả lời. Vi Vi vừa tỏ ra vui mừng vừa hơi lo sợ không biết có nên nói cho Hàn Lâm biết không. Loay hoay một hồi cô quyết định tự mình đến đó xác nhận trước khi báo cho kẻ tổng tài lạnh lùng si tình kia. Vi Vi lập tức thu xếp đi ngay trong đêm. Sáng hôm sau, Vi Vi đã đặt chân đến một nơi, cô khá bất ngờ vì nơi này rất hoan vu bao quanh toàn là núi chỉ lè que vài căn nhà. Nếu Hân Kỳ thật sự ở đây thì không biết cô ấy phải sống như thế nào. Quần quật cả ngày Vi Vi hỏi từ nhà này sang nhà khác, đến tận tối mịt vẫn chưa dò ra. Cô đành xin ở tạm vào một nhà dân gần đó. Vi Vi đến trước một căn nhà, bên ngaòi căn nhà trông rất tồi tàn, có nhiều bụi bẩn và mạng nhện và ánh đèn mờ từ trong nhà phát ra. Vi Vi khá sợ nhưng cũng không còn cách nào khác. Khi có người ra mở cửa Vi Vi người lạnh run cầm cập. Không biết vận may nhiều như thế nào mà người mở cửa cho cô chính là Hân Kỳ. - Là chị là chị sao? Tạ ơn trời cuối cùng cũng gặp rồi. Vừ nói Vi Vi vừa chấp tay lạy lia lịa. Hân Kỳ giật mình khá sốc nhưng cũng vội vàng kéo cô vào trong để không ai phát hiện ra. - Sao em lại đến đây? Chẳng phải chị đã nói đừng có đi tìm chị rồi sao? Vi Vi vội lên tiếng giải thích nhưng nửa chừng lại khựng đi. Vi Vi không biết nói thế nào về việc Hàn Lâm đang ráo riết tìm cô. Sợ sẽ làm cho cô lo nghĩ nhiều nên nói dối mình đi du lịch rồi bị lạc đoàn rồi vô tình gặp lại cô. Hân Kỳ cũng bán tính bán nghi nhưng không còn cách nào khác phải giữ Vi Vi ở lại. Tuy bên ngoài vô cùng tồi tàn xong bên trong căn nhà lại rất sạch sẽ là vô cùng ngăn nắp. Hân Kỳ sắp xếp cho Vi Vi ngủ trong một căn phòng nhỏ cạnh phòng cô và còn trai. Trên núi nên sóng điện thoại khá là yếu. Vi Vi không thể báo cho Hàn Lâm biết. Sáng hôm sau Hân Kỳ tin tưởng giao bảo bối cho Vi Vi giữ giúp còn cô thì xuống núi mua thức ăn và đồ dùng dự trữ. Cô đi được khoảng nữa tiếng thì có tiếng đập cửa. Vi Vi nhanh nhẹn ra mở cửa. - Chị về sớm thế? Vừa nói dứt câu, Vi Vi bị giật mình đến nỗi ngã lùi về phía sau khi nhìn thấy người trước mặt không phải là Hân Kỳ mà là Hàn Lâm cùng hàng tá vệ sĩ đang đứng sau anh. - Gan cô cũng thật lớn. Anh đẩy cửa bước vào. Đứa bé sợ hãi núp đằng sau ghế. Anh quân sát căn nhà một lượt, cậu mày không hài lòng ngồi xuống ghế. Vi Vi vội tiến tới giải thích, gặp lại anh Vi Vi rất vui nên nói năng lắp bắp. - Vốn tôi... em chỉ muốn đến xác nhận rồi mới báo cho anh sau... Hàn Lâm thấy cậu bé thập thò sau ghế liền không quan tâm cô ta nói gì nữa. - Bé con là con trai của cô ấy đây sao? Hàn Lâm lấy tay vuốt tóc đứa bé nói thì thầm. Thằng bé mắt rơm rớm nước mắt mặt đang mếu chuẩn bị òa khóc lên thì Hàn Lâm nhanh chóng ôm lấy dỗ dành. - Ngoan! Đừng khóc, chú chó cháu kẹo nhé. Thấy được đáng vẻ ôn nhu của Hàn Lâm, Vi Vi đỏ mặt nghĩ linh tinh. Anh ấy thích con nít vậy sao. Sau đó Vi Vi tiến tới. - Anh thấy rồi đó, chị Hân Kỳ đã có con rồi, chị ấy còn bận chăm sóc con nhỏ không có thì giờ quan tâm đến chuyện yêu đương, nên anh hãy bỏ cuộc đi.