Daddy tàn nhẫn yêu mommy

Chương 65 : Chuyện này dừng lại ở đây

Trạm Kình gần như đã dùng một nửa máu trong chính cơ thể mình để đem máu trong người Trạm Thừa hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa đó còn là một việc vô cùng thần kì khi cơ thể Trạm Thừa không hề bài xích máu. Mà từ lúc đó, đứa nhỏ đã không còn chút quan hệ nào với Diệp Tri Vận, thậm chí nửa phần huyết thống cũng không còn. Diệp gia bọn họ chỉ có thể đem quyền nuôi dưỡng thằng bé cho Trạm Kình, thế nên Trạm Thừa đã chân chính cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Diệp gia cùng Diệp Tri Vận. Mấy năm nay Trạm Kình đối với bọn họ "Khoan dung", vì thế mà làm cho anh ta thiếu chút nữa quên mất chuyện năm đó. Thậm chí, cũng làm anh ta quên mất sự tàn nhẫn cùng hung ác của người đàn ông này. Diệp Tri Vận thấy thái độ vô tình cùng đoạn tuyệt của Trạm Kình đối với cô ta, đáy mắt càng thêm hận ý cùng sát ý. Nếu không có người phụ nữ Diệp Tri Thanh này, Trạm Kình tuyệt đối sẽ không đối với cô ta như vậy! Đều là do cái con nhỏ đáng chết Diệp Tri Thanh này! Hai mắt tàn nhẫn của Diệp Tri Vận đột nhiên đóng lại, cô ta trực tiếp té xỉu ở trong lòng ngực Thiệu Tuệ."Tri Vận? Tri Vận? Con sao thế này? Con không cần dọa mẹ mà!"Thiệu Tuệ Như bị dọa đến tay chân luống cuống. Sau đó phải quay sang Diệp Trạch Văn xin giúp đỡ:"Trạch Văn, Trạch Văn. Tri Vận ngất xỉu rồi! Tri Vận ngất xỉu rồi"Diệp Trạch Văn nhìn Diệp Tri Vận té xỉu ở trong lòng ngực Thiệu Tuệ, nhất thời không biết làm gì. Ông ta nhìn vẻ mặt hoảng hốt lại bất lực của Thiệu Tuệ, sau đấy nhắm hai mắt lại. Một lát, Diệp Trạch Văn mở to mắt, thâm trầm nhìn về phía Trạm Kình:"Trạm Kình, tôi cho anh mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Diệp thị. Chuyện này dừng lại ở đây thôi."Diệp Chí Tư kinh ngạc trừng mắt nhìn Diệp Trạch Văn, mười phần trăm cổ phần tập đoàn Diệp thị? Anh ta ngoái đầu nhìn lại vẻ mặt bất lực của Thiệu Tuệ Như, rồi lại nhìn cô em gái Diệp Tri Vận ngất xỉu nằm đó. Diệp Chí Tư mấp máy cánh môi, cuối cùng, anh ta cái gì cũng không có nói."Mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Diệp thị?"Trạm Kình nhẹ nhướng mày, sau lại híp híp mắt. Hắn không thể không nói, Diệp Trạch Văn đúng là một lão hồ ly có tiếng trên thương trường. Cái lão hồ ly này rất rõ ràng tính nghiêm trọng của chuyện này, ông ta không cần biết trên tay hắn có chứng cứ hay không, nếu như bây giờ hắn mời kí giả, cho dù là Diệp Tri Vận hay tập đoàn Diệp thị thì đều bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Cô công chúa của tập đoàn Diệp thị thế mà lại là một đứa con gái tâm cơ và tàn nhẫn. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, tất cả mọi người đều sẽ biết Diệp Tri Vận không phải thứ tốt gì, người Diệp gia sủng ái cô ta cho nên cũng không phải thứ tốt đẹp. Sau những chuyện đó, tập đoàn Diệp thị chắc chắn sẽ không thể là tập đoàn quốc dân được nữa. Sau khi cân nhắc kĩ sự tình, lão cáo già Diệp Trạch Văn đã đồng ý. Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Kình Thiên luôn không dừng lại việc đối địch với tập đoàn Diệp thị. Mà Diệp Trạch Văn, tới hiện tại vẫn duy trì sự bình tĩnh và đầu óc thanh tỉnh như cũ. Muốn trộm đi đồ trên người lão cáo già Diệp Trạch Văn này, đúng là một việc không hề dễ dàng. Trạm Kình nhìn Diệp Trạch Văn thật lâu, sau đó lãnh đạm nói:"Diệp gia chủ quả thực sảng khoái. Chúng ta thành giao."Nghe thấy Trạm Kình đáp ứng, Diệp Trạch Văn một chút đều không vui vẻ. Ông ta thâm trầm nhìn Trạm Kình:"Nếu như vậy, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa."Diệp Trạch Văn xoay người mang Thiệu Tuệ, Diệp Tri Vận và Diệp Chí Tư đi. Thế nhưng từ đầu đến cuối, ông ta chưa từng hỏi đến Diệp Tri Thanh tí nào. Trạm Kình híp mắt nhìn bóng dáng ông ta, cười lạnh hỏi:"Thấy Diệp gia chủ sảng khoái như vậy, ở chỗ tôi cũng có chút manh mối muốn cung cấp cho Diệp gia chủ. Cái người buôn bán trẻ con kia mặc dù đã chết, nhưng mà ông ta còn có con cái. Tôi từ tay con cái của ông ta, lấy được một ít đồ vật."Diệp Tri Vận đang "Té xỉu" trong ngực Thiệu Tuệ đang hoảng hốt từng trận. Sao cái người buôn trẻ con kia lại có con cháu chứ? Diệp Trạch Văn đang đi liền dừng lại, xoay người nhìn Trạm Kình. Trạm Kình thấy vậy, lại nói tiếp:"Năm đó, người buôn bán trẻ con kia bắt Diệp Tri Thanh đi cũng không mang cô ấy rời Hải thị ngay mà ông ta đã biến Diệp Tri Thanh thành một đứa bé ăn xin.""Không biết Diệp gia chủ sau hai năm Diệp Tri Thanh mất tích có phải luôn gặp được một đứa bé ăn xin không ngừng mong các người giúp đỡ?"Mặc dù trên miệng Trạm Kình đang nở nụ cười, nhưng mắt hắn thì lại không hề có ý cười. Thậm chí lúc hỏi đến việc này, đáy mắt hắn ngày càng lạnh lẽo. Cả người Diệp Trạch Văn cứng đờ. Diệp gia bọn họ chưa từng nghĩ sau khi Diệp Tri Thanh bị bắt đi sẽ biến thành một đứa ăn xin. Ông ta cũng rất hối hận khi biết con gái đã rất nỗ lực xin sự giúp đỡ từ họ, thế nhưng họ lại hoàn toàn bỏ qua. Nếu như Trạm Kình không nói thì bản thân ông ta cũng không thể nào nhớ đến. Đúng là sau hai năm Diệp Tri Thanh mất tích, có một đứa bé ăn xin luôn đứng đợi ở ngoài khu nhà ông. Mỗi lần ông đưa gia đình ra ngoài đều có thể gặp được nó. Đứa bé đó luôn không ngừng dùng ánh mắt xin sự giúp đỡ của họ. Đứa bé ăn xin kia cả người dơ bẩn, lại không thể nói gì nên bọn họ đều tưởng nó bị câm. Bởi cả người nó bẩn thỉu nên họ không thể nhìn ra giới tính của nó. Lúc đầu, bọn họ thấy đứa bé này đáng thương, nên cho nó ít tiền. Thế nhưng số lần nó xuất hiện rất nhiều, còn luôn tiếp cận bọn họ. Nên dần dần họ không còn để ý đến nó nữa. Sau đó, đứa bé ăn xin kia vẫn luôn cố gắng đi tới gần bọn họ. Nhưng mỗi lần bọn họ đều làm lơ nó, thậm chí là đuổi nó đi. Lâu dần, số lần đứa bé đó xuất hiện càng ít, cuối cùng thì không còn xuất hiện nữa. Đối với việc này, bọn họ hoàn toàn không thèm để ý, cũng hoàn toàn không để ở trong lòng. Mấy người Diệp gia đều cho rằng đó là đứa bé ăn xin kia rốt cuộc cũng thức thời rồi, rốt cuộc biết bọn họ không phải là người có thể cho nó ăn bám. Thì ra, không phải đứa bé ăn xin kia thức thời, mà là con gái nhỏ của bọn họ đã rất thất vọng, cho nên con bé rời đi. Là bởi vì con bé chờ mong quá nhiều lần, rồi lại thất vọng quá nhiều lần. Cho nên từ đó, con bé không hề mong đợi gì ở bọn họ nữa! Con bé không phải vì oán hận bọn họ mới không muốn nhận lại bọn họ, mà là bởi vì Diệp Tri Thanh thật sự không hề mong đợi. Sự chờ mong của con bé đối với bọn họ đã biến mất hoàn toàn. Bọn họ lúc đó một lần lại một lần, không biết đã bao nhiêu lần đem Diệp Tri Thanh hung hăng đẩy ra xa, họ cũng đem con bé đẩy ra bên kia ngân hà. Lúc ấy, Diệp Tri Thanh chưa bao giờ về với họ, mà con bé cũng không hề có ý nghĩ muốn trở về. Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cả người Diệp Trạch Văn lảo đảo, phải lùi lại vài bước mới đứng vững được. Mà Diệp Chí Tư như bị sét đánh, cả người anh ta tựa như không chịu nổi đả kích. Bộ dáng anh ta dại ra, mặt mày ngơ ngác."Phanh."Vừa mới ổn định lại cơ thể, Diệp Trạch Văn liền nghe được một âm thanh lớn phát ra. Đáy lòng ông ta thầm hô "Không ổn", sau đó khi quay lại đã phát hiện ra Thiệu Tuệ đã ngất. Nhưng trên mặt bà vẫn luôn có nước mắt, vẫn luôn phát ra tiếng khóc nghẹn ngào trên mặt đất. Bây giờ Diệp Trạch Văn đã giống như già đi chục tuổi, ông ta biết bệnh tình của Thiệu Tuệ lại tái phát một lần nữa rồi. Trạm Kình đứng bên cạnh cười lạnh, không có chút đồng tình nào dành cho mấy người họ.Ủng hộ truyện càng nhiều chương mới sẽ có càng nhanh nha!_ _ _ _ _Editor: Trịnh Tô Nguyệt. Cập nhật 18.1.2021 tại việt nam overnight truyệnWebtruyen: Tuần này đủ 2 chương rồi nhé hẹn các bạn tuần sau.