Daddy tàn nhẫn yêu mommy

Chương 63 : Vì cô cảm thấy không đáng, vì cô cảm thấy khó chịu

Sắc mặt bốn người nhà họ Diệp lại lần nữa thay đổi. Lão Cổ cười lạnh nhìn bọn họ, người Diệp gia thật đúng là vô cùng đoàn kết, từng người một lần lượt bắt nạt cậu chủ nhỏ Trạm Thừa, bắt nạt cô Tri Thanh. Nếu như có thể, anh thực sự không hy vọng cô Tri Thanh cùng mấy người họ Diệp này là người nhà. Trạm Kình không nhìn lọt mắt biểu cảm biến sắc của bốn người họ, tiếp tục kích thích, "Từ nhỏ tới lớn cô ấy không hề có quan hệ tới các người. Nói tới điểm này, thì tôi e rằng tôi sẽ là người đầu tiên cảm ơn cô Diệp Tri Vận đây, nếu không phải Diệp Tri Vận tự tay giao cô ấy cho bọn buôn người, thì ngày hôm nay cô ấy có thể đã biến thành bộ dạng như các người."Lúc này đây, không có từ ngữ nào diễn tả được sắc mặt bốn người bọn họ. Sắc mặt Diệp Tri Vận đặc biệt khó coi, đáy mắt hận ý cùng sát ý càng thêm nồng đậm, con khốn kia thế mà lại nói với Trạm Kình, hơn nữa còn nói tới chuyện này rồi? Nó với Trạm Kình tột cùng đã phát triển tới bước nào? Chẳng lẽ bọn họ đã... Không! Cô tuyệt đối không cho phép! Diệp Trạch Văn như bị sét đánh, hoàn toàn không thể tin được điều chính mình nghe thấy, Tri Vận tự tay đem Tri Thanh giao cho bọn buôn người? Tri Thanh hẳn là biết rõ? Cho nên nó mới đặc biệt oán hận với Tri Vận sao? Tuy là không muốn tin, rất không muốn tin đứa con gái mình hết lòng tin tưởng thực chất lại là loại người này, nhưng đáy lòng lại có một âm thanh, một âm thanh ông muốn bỏ qua mà không được, nó nói với ông, hết thảy đều này là sự thật! Đều là, sự thật! Trong chốc lát, Diệp Trạch Văn rơi vào giẫy giũa cùng rối rắm. Thiệu Tuệ Như lại hoàn toàn không tin, "Không thể nào! Tri Vận không phải là người như vậy! Tri Vận tuyệt đối không phải là người như vậy!""Cậu nói gì mà Tri Vận tự tay đem Tri Thanh giao cho bọn buôn người? Trạm Kình, cậu biết mình đang nói cái gì hay không?" Diệp Chí Tư sít sao trừng mắt Trạm Kình, "Năm đó Tri Vận bất quá mới bốn tuổi, nó sao có thể tự tay giao Tri Thanh cho bọn buôn người được? Từ nơi nào nó quen được bọn buôn người đó chứ? Cậu muốn hãm hại Tri Vận cũng cần tìm một cái lý do đáng tin cậy!""Có phải Diệp Tri Thanh nói như vậy với cậu? Bởi vì nó nghĩ chúng tôi làm lạc mất nó nhiều năm, cho nên oán hận chúng tôi! Nó thấy chúng ta yêu thương Tri Vận như thế, trong lòng cảm thấy không công bằng, cho nên mới bôi nhọ Tri Vận! Trạm Kình, từ khi nào cậu dễ dàng bị người ta lừa gạt như thế?" Diệp Chí Tư thực sự muốn trực tiếp xong vào phòng trong, lôi Diệp Tri Thanh ra đây, sao nó có thể bôi nhọ Tri Vận như vậy? Hai người là chị em song sinh mà! Tri Vận là chị ruột nó cơ mà! Khi còn nhỏ Tri Vận yêu thương nó như thế, cái gì tốt cũng cho nó đầu tiên, đem đồ tốt nhất để lại cho nó, nó sao có thể vong ân phụ nghĩa như thế? Sao có thể bôi nhọ vu khống chính chị ruột của nó hả? Ruốt cuộc nó có phải là người hay không? Diệp Tri Vận nghe lời này của Diệp Chí Tư, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng, anh cả thương nhất vẫn là cô! Diệp Tri Thanh đã trở về thì như thế nào? Nó nói chuyện đó với Trạm Kình thì sao nào? Hừ, vô luận nó nói cái gì, làm cái gì, đều không có người tin tưởng, sẽ không có người đứng một bên với nó! Trong lòng cô ta mừng thầm, trên mặt lại là sự suy sụp, bộ dáng khổ sở vì bị em gái mình vu khống hãm hãi, "Nhất định bởi vì năm đó em làm lạc mất Tri Thanh bên nó mới hận em, hu hu hu... đều là do em không tốt! Nếu em không làm lạc mất nó, nó sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy! Hu hu hu, đều là em không tốt! Đều là em không tốt! Nếu năm đó người bị bọn bắt cóc bắt đi là em thì tốt rồi."Ba người họ Diệp thấy Diệp Tri Vận khóc thương tâm như thế liền tin cô ta, Thiệu Tuệ Như lập tức an ủi, "Tri Vận, này không phải là con sai! Này đều là do mẹ sai! Đều là mẹ sai! Là mẹ không bảo vệ tốt cho các con! Đều là do mẹ sai!""Huhuhuhu, mẹ, nhưng Tri Thanh oán hận con như vậy, con thực sự tình nguyện muốn mình bị bắt đi thay nó." Diệp Tri Vận lại lần nữa khóc ngã vào lòng ngực Thiệu Tuệ Như."Đồ ngốc! Đừng nói lời ngu ngốc này! Những thứ này đều không phải lỗi của con! Con không sai!" Thiệu Tuệ Như gắt gao ôm lấy cô ta, hai mắt đẫm lệ mông lung. Diệp Trạch Văn nhìn một màn này thì trong lòng lại lần nữa hướng về phía Diệp Tri Vận, Chí Tư nói đúng, năm đó bất quá con bé chỉ 4 tuổi, thì làm sao tự tay giao Tri Thanh cho bọn buôn người kia được chứ? Một con bé 4 tuổi từ nơi nào lại quen được bọn buôn người chớ? Mấy bọn láy buôn sao lại nể mặt nó được mà chỉ bắt mỗi Tri Thanh thôi? Diệp Chí Tư trông thấy một màn này, đối với ý kiến của Diệp Tri Thanh càng thêm ghét, thậm chí đã bước một bước, muốn lập tức vọt vào bên trong lôi Diệp Tri Thanh ra. Vẫn là lão Cổ phát hiện Diệp Chí Tư đang xúc động, anh đề cao cảnh giác canh giữ chặt chẽ trước cửa phòng trong, nhìn chằm chằm Diệp Chí Tư, không cho hắn có cơ hội nào đi vào trong. Đồng thời lo lắng quay đầu nhìn Diệp Tri Thanh ở phòng trong, không biết cô nghe những người nhà của mình khoét tim lên án như thế, có đau lòng chăng? Nhưng nhìn lại không thấy cô bị ảnh hưởng gì, vẫn nhẹ nhàng vỗ về Thừa Thừa, như thể cô không nghe thấy những lời khó nghe của Diệp Chí Tư, thế là anh không khỏi nhẹ lòng thở ra. Như vậy là được rồi. Những người nhà này, cô không cần phải bận lòng làm gì bởi đau lòng vì họ không đáng, chỉ lãng phí tình cảm của mình thôi. Diệp Tri Thanh cảm nhận được ánh mắt của lão Cổ, cô ngước mắt lên nhìn anh ta, đối với ánh mắt lo lắng của anh thì cong môi lên, như thể nói rằng từ rất lâu về trước cô đã có thói quen không chờ mong vào cái gì rồi. Sau khi trở về Hải Thị, rồi lần lượt tiếp xúc với họ, vốn dĩ đã không có chờ mong, thì nay lại càng không có khả năng khôi phục lại. Không có chờ mong, không có kỳ vọng, sẽ không có thất vọng, đồng dạng cũng không đau lòng khổ sở gì cả. Mặc những người đó làm gì đi nữa, vô luận nói cái gì, thì cũng chẳng liên quan gì tới cô. Thần sắc của cô vẫn ung dung, không có nửa điểm ảnh hưởng, nhưng cái vẻ ung dung, kiên cường ấy lại làm người ta không khỏi đau lòng. Trong lòng Lão Cổ vì Diệp Tri Thanh nghĩ không đáng, quay đầu lại trừng mắt với bốn người Diệp gia, tuy biết cô Tri Thanh sẽ không để ý, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu rất muốn giáo huấn bọn người này. Trạm Kình híp mắt nguy hiểm, hắn biết dù bọn người này làm ra chuyện gì, nói những gì, thì cô gái đó cũng không phản ứng lại, nhưng chính hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Trạm Kình dù bận vẫn ung dung thưởng thức sự "đoàn kết" của bọn họ, đợi họ diễn gần xong mới nhàn nhạt mở miệng, "Năm đó, hai bé gái bốn tuổi ra ngoài du ngoạn, bên người hai đứa bé có không ít bảo vệ đâu, không biết những bảo vệ đó giờ thế nào nhỉ? Là một tập thể nhận lỗi từ chức, hoặc là một người tiếp một người lấy cái chết tạ tội?"Dứt lời, Diệp Chí Tư cùng Thiệu Tuệ Như không có phản ứng, không nhìn ra biểu cảm của Diệp Tri Vận, còn sắc mặt Diệp Trạch Văn chợt thay đổi._ _ _ _Editor: AlissaCập nhật 18.1.2021 tại việt nam overnight truyện. Gần full