Daddy tàn nhẫn yêu mommy

Chương 12 : Anh nhận nhầm người rồi.

Trạm Kình nhìn Diệp Tri Thanh trong phòng ICU một hồi lâu rồi nháy mắt sang Hứa Hoành Văn, Hứa Hoành Văn mở to mắt nhìn lại hắn, Trạm Kình nheo mắt lại, Hứa Hoành Văn liền bĩu môi, thoáng cái chỉnh lại vẻ mặt rồi mở cửa phòng bước vào, Tri Thanh, bây giờ em cảm thấy thế nào? Diệp Tri Thanh quay đầu lại nhìn thấy Hứa Hoành Văn, ngạc nhiên mở to mắt, Anh Hứa? Ở nơi làm bác sĩ tình nguyện, cô có cộng tác qua với Hứa Hoành Văn vài lần, anh ta còn có ý mới cô về bệnh viện của mình, hai người có trao đổi phương thức liên lạc, mặc dù cô đã dứt khoát từ chối lời mời của Hứa Hoành Văn nhưng hai người thỉnh thoảng vẫn liên lạc. Không ngờ tới, người giúp cô chữa trị lần này lại là anh. Hứa Hoành Văn mỉm cười với cô, rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh, một bên giúp cô kiểm tra, một bên lại dò hỏi, Em hôn mê hơn hai ngày, bây giờ em cảm thấy thế nào? Đầu hơi choáng một chút, có thể là bị chấn động não, mắt nhìn hơi mơ hồ và có bóng chồng, toàn cơ thể tê liệt, tay trái không có cảm giác, cơ thể bủn rủn không có sức.. Diệp Tri Thanh rất chuyên nghiệp nhàn nhạt nói tình huống của bản thân. Ba người bên ngoài phòng nghe thấy thế liền thay đổi sắc mặt. Diệp Chí Tư, anh hận không thể đem tên hung thủ kia ra băm thây, hận không thể nhanh chóng tìm thấy được kẻ đó, để làm cho hắn nếm thử mùi vị này. Nước mắt của Trạm Thừa trực tiếp trào ra, nhóc bám chặt lấy hai chân cha mình, Mommy nhất định rất đau, rất đau! Trạm Kình nhìn khuôn mặt nhỏ thờ ơ lãnh đạm của Diệp Tri Thanh, mắt khẽ dao động. Hứa Hoành Văn tạm dừng động tác kiểm tra, nhìn vẻ mặt Diệp Tri Thành có chút không nói nên lời. Cậu làm bác sĩ lâu như vậy, đây vẫn là đầu tiên gặp được người bệnh bình tĩnh nói về triệu chứng của mình. Cô gái này, như thể không cảm nhận được đau đớn! Nhưng, làm sao có thể chứ? Thuốc gây tê sớm đã hết tác dụng, hiện tại cô ấy phải cảm giác đau toàn thân mới đúng, huống hồ chấn động não, đầu óc choáng váng, còn ảnh hưởng tới thị lực, nhất định không dễ chịu gì. Nhưng từ đầu tới cuối cô ấy không hề tỏ ra đau đớn một chút nào, còn kiên nhẫn quấn quýt với Trạm Thừa lâu đến thế, nhìn cô bình tĩnh và lạnh lùng như vậy làm Hứa Hoành Văn trong thoáng chốc không nói được gì. Cậu ho nhẹ hai tiếng, rồi nghiêm túc nhìn Diệp Tri Thanh, Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Sao em lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Sắc mặt của Diệp Tri Thanh không thay đổi, còn thêm phần lạnh lẽo hơn, Em cũng không biết. Bắt đầu từ hai năm trước đã có người đuổi giết, em đã tra ra được người kia dường như đang ở thành phố này. Cô đến thành phố này là muốn giải quyết dứt điểm việc này, để dẫn người đứng phía sau ra ngoài sáng, nên việc cô về lần này không hề giấu diếm, không nằm ngoài dự tính, đối phương thực sự đã ra tay, và ác liệt hơn lần trước, điều này có thể chứng minh rằng người đó đang ở trong thành phố này. Thành phố này, vốn cô chẳng thích nó rồi. Bắt đầu từ hai năm trước có người đuổi giết em? Người đó còn có khả năng sống ở thành phố này? Hứa Hoành Văn kinh ngạc, Em có đắc tội với ai không? Cậu thực sự không nghĩ ra được, lại có người nào căm thù cô gái thờ ơ lãnh đạm này tới mức đuổi cùng giết tận hai năm liền, thậm chí khi cô trở về thành phố này đã bị đuổi giết ngay. Sắc mặt Diệp Chí Tư khó coi vô cùng, em gái ruột bảo bối của anh đã bị đuổi giết những hai năm rồi? Đáy mắt Trạm Kình lần nữa mãnh liệt lay động. Em đắc tội ai nhỉ? Diệp Tri Thanh chuyển tầm mắt ra ngoài hoa viên, cô dường như đắc tội khá nhiều người, từ khi cô còn bé, hình như là khi lên bốn là đã có người không thích sự tồn tại của cô rồi. Hứa Hoành Văn nhìn Diệp Tri Thanh ngày càng lạnh lùng, trong lòng liền có chút xót xa, Diệp Tri Thanh của hiện tại khiến người ta không khỏi muốn xua tan đi cái lạnh quanh người cô. Cô chỉ mới là cô gái hai mươi mấy tuổi đầu, tuổi trẻ như hoa nở, lẽ ra phải như hoa phơi dưới ánh mặt trời, nhưng cô lại bao phủ quanh mình cái lạnh, đến tột cùng cô đã gặp phải những chuyện gì, đem ánh nắng mặt trời trên đóa hoa nhuộm thành một mảnh u lạnh tối tăm? Không kìm được, Hứa Hoành Văn nói dịu dàng hơn, Kế tiếp em có dự định gì chưa? Diệp Tri Thanh thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nhìn về phía Hứa Hoành Văn, Giải quyết xong việc này, em sẽ rời đi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ em sẽ không quay về thành phố này nữa. Trước kia cô đã không thích thành phố này, bây giờ, cô càng không thích nó thêm. Ư.. Nghe tới đây, Hứa Hoành Văn không nhịn được nhìn ra ngoài cửa phòng, ngoài cửa kia có ba người muốn cô ở lại, vậy mà cô sốt sắng rời đi, còn dứt khoát không bao giờ quay lại? Tất nhiên, Diệp Chí Tư nóng vội hơn, vì bọn họ vừa mới tìm được cô, còn chưa nhận nhau, thì cô đã muốn rời đi? Trạm Thừa lo lắng tới độ khóc toáng lên, gắt gao ôm lấy chân Trạm Kình, móng tay của nhóc cũng vì thế mà cắm sâu vào hai chân hắn, Daddy, daddy, mommy muốn đi rồi! Mommy phải đi! Con không muốn mommy đi! Con không muốn! Trạm Kình liếc mắt nhìn Trạm Thừa, bế bé lên rồi rời đi. Tiếng khóc của Trạm Thừa không nhỏ nên Diệp Tri Thanh ở trong phòng cũng nghe thấy được, cô nhìn ra cửa liền thấy Diệp Chí Tư đứng ở đó, lần này, Diệp Chí Tư không nhịn được nữa, nhanh chóng đi vào, đi tới trước mặt Diệp Tri Thanh, vội vàng lại khẩn trương mở miệng, Tri Thanh, anh là anh trai của em, Diệp Chí Tư! Hứa Hoành Văn nhìn thấy anh bước vào, liền yên lặng rời đi, đem nơi này giao lại cho anh ta. Nếu có thể, cậu hy vọng cô gái lãnh đạm này có thể được hạnh phúc, càng hy vọng cô có thể nhận được nhiều sự ấm áp, để xua tan hơi lạnh trên người mình, cho dù là tình yêu hay tình thân. Nhưng vừa mới lui ra tới cửa, đang muốn đóng cửa lại liền nghe thấy Diệp Tri Thanh lạnh giọng lên tiếng. Xin lỗi, tôi không quen biết anh. Động tác đóng cửa khẽ dừng, Hứa Hoành Văn kinh ngạc nhìn lại Diệp Tri Thanh, cô không nhớ ra Diệp Chí Tư sao, hay là không muốn nhận anh ta? Diệp Chí Tư nghe được những lời này, giống như đang vào đông mà bị dội chậu nước lạnh lên đầu, khiến cho anh thất vọng, mặt đầy ưu thương nhìn cô, Tri Thanh, em hận anh sao? Trách mọi người bỏ rơi em nhiều năm như vậy, làm em ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực? Anh biết rõ là lỗi của chúng ta, là chúng ta kém cỏi, làm em lang thang bên ngoài nhiều năm như vậy, nhưng mà em có thể cho chúng ta thêm cơ hội hay không? Cho chúng ta có cơ hội bù đắp cho em? Anh thề, nhất định sẽ bù đắp những năm em chịu khổ cực, những ngày sau này anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em chịu khổ nữa! Diệp Tri Thanh vẫn như cũ, Vị tiên sinh này, có thể anh hiểu lầm rồi, nhiều năm rồi tôi sống khá tốt, tôi không thấy có gì khổ cả, tôi thực sự không quen anh, nên không có hận gì anh đâu, anh nhận nhầm người rồi. * * * Editor: Alissa Beta: Tiểu Nhân Cập nhật 20.10.2020 tại dembuon.