Đặc Thù Không Gian
Chương 296
- Nguyện ý...
Bạch Mi đạo nhân gật đầu như giã tỏi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ tới việc Long Vũ gặp bất lợi, hắn thật sự có chút không hạ thủ được.
Trong lòng hắn tự an ủi mình nhát gan, suy nghĩ mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Quang Minh Tôn Thần vốn còn muốn chuẩn bị mở miệng hỏi một chút, lại đột nhiên nhíu mày, ngược lại nói:
- Xem ra ngươi rất tôn trọng Long Vũ, điểm này rất giống ta.
- Đúng vậy a, ta vốn chính là ngươi.
Bạch Mi đạo nhân buông lời dễ nghe.
Quang Minh Tôn Thần nở nụ cười, dùng thanh âm cực thấp nói lầm bầm lầu bầu:
- Ngươi là ta, nhưng ngươi cũng không phải ta, giữa chúng ta rốt cuộc vẫn có chút khác biệt.
- Ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì.
Bạch Mi đạo nhân khép nép nói.
Quang Minh Tôn Thần trầm mặc một hồi, sau đó nói:
- Ta không thích trạng thái hiện tại của ngươi… Hình như ngươi rất sợ ta, ta không biết rốc cuộc ngươi sợ cái gì ….
Hắn nở nụ cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không thu hồi thần thông của ngươi, cũng sẽ không tiêu diệt ngươi…
Trong lòng Bạch Mi đạo nhân chấn động, đột nhiên mới ý thức, chỉ cần nguyện ý lúc nào người này cũng có thể hủy diệt hắn trong chớp mắt.
- Hơn nữa những việc ta bảo ngươi làm, chưa chắc đã bất lợi đối với Long Vũ.
Quang Minh Tôn Thần bình tĩnh nói:
- Nói thật, ta cũng rất thích hài tử này…
- Tôn Thần, một khi đã nói như vậy, không bằng đổi lại kẻ thế mạng khác không được sao?
Bạch Mi đạo nhân cả gan đề nghị nói.
Quang Minh Tôn Thần nhíu mày, có chút không vui. Sau một hồi, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Mi đạo nhân nói:
- Ngươi cảm thấy trong thiên hạ này còn có người khác có thể làm thế thân của ta? Rất khó để tìm được một người như vậy. Hơn nữa chúng ta ở trên người hắn đã hao tốn rất nhiều …
Bạch Mi đạo nhân hơi hơi cúi thân mình, nhẹ giọng nói
- Thiên Nguyên và Vu Thần Ba Độ…
Quang Minh Tôn Thần gật đầu:
- Thiên Nguyên có thể coi là một, đáng tiếc hắn đã nhìn thấu tâm tư của chúng ta. Về phần Vu Thần Ba Độ, hắn không được…
- Haiz!
Quang Minh Tôn Thần thở dài nói:
- Hiện tại sự trình rất phiền toái. Vốn ta cùng Đại Đế thương nghị rất rõ ràng, Thiên Nguyên làm Đại Đế thế thân, mà Long Vũ làm ta thế thân. Ai ngờ ngày đó Thiên Nguyên laị khám phá tâm tư của chúng ta. Chính là thất bại trong gang tấc… Bạch Mi, ngươi là phân thân của ta, nếu ta bị Thiên Đạo hủy diệt, ngươi cũng sẽ liên quan. Đến lúc đó ngươi cũng sẽ bị hủy diệt cùng ta.
- Cho nên. Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta.
Quang Minh Tôn Thần nói.
- Ta hiểu.
Bạch Mi đạo nhân kính cẩn thi lễ, không nói nhiều lời nữa.
Đợi một lát, Bạch Mi đạo nhân hỏi:
- Tôn Thần ta nên làm như thế nào?
Quang Minh Tôn Thần trầm mặc một hồi, sau đó nói:
- Ta quyết định thiết lập bố cục bức bách Long Vũ tiếp tục tu luyện… Như vậy đi, ngươi đem kim quang phù chú của ta đi tìm một đệ tử có căn cơ không tồi thử xem. Nếu kim quang phù chú có thể kích thích tiềm năng của hắn gấp trăm lần, vậy ngươi liền cầm đi để cho Vu Thần Ba Độ sử dụng. Đến lúc đó, Ba Độ biến thành một sát nhân ma cuồng, Long Vũ vì cứu vớt Tam Giới, sẽ không thể không tăng tu vi của bản thân…
- Ta hiểu, nhưng Vu Thần Ba Độ dựa vào cái gì để tin tưởng ta, kim quang phù chú có thể giúp hắn tăng lên thực lực?
Bạch Mi đạo nhân hỏi.
- Rất đơn giản, chỉ cần ngươi cầm phù chú tìm tới hắn, hắn nhất định sẽ rõ.
Quang Minh Tôn Thần nói...
- Ta đã rõ.
Bạch Mi đạo nhân tiếp tục nói:
- Tôn Thần, cứ như vậy, Thiên Nguyên vì ứng phó Long Vũ, cũng không thể không tăng thực lực lên. Đó là một công đôi việc…
- Đúng vậy, ngươi nói đúng, ý tứ của ta chính là như vậy. Bạch Mi ngươi phải nhớ kỹ, chuyện này là chính nghĩa, ta cùng Đại Đế nhất định phải sống sót, bởi vì sinh tử tồn vong của chúng ta quan hệ đến an toàn của vũ nội.
Quang Minh Tôn Thần nói câu đó liền không hề liếc mắt nhìn Bạch Mi đạo nhân.
Bạch Mi đạo nhân gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo trên tay của hắn đã xuất hiện hai đạo phù chú.
Lại ngẩng đầu nhìn, đã không còn thấy Quang Minh Tôn Thần.
Xác định khí tức của Tôn Thần thực sự biến mất, Bạch Mi đạo nhân trong lòng thở dài một hơi, nói với chính mình:
- Đúng vậy, ta là vì chính nghĩa…
……………………………
……………………………
Tại Huyền Môn ở lại vài ngày, sau khi cùng tất cả thân nhân, bằng hữu gặp mặt, Long Vũ tính toán nên trở về thành phố Thiên Hải một chuyến. Bởi vì trước đó không lâu Hàn Duyệt đã trở lại thành phố Thiên Hải, nghe nói là để giúp cha nàng xử lý một số sự tình.
Long Vũ tính toán cùng Hàn Duyệt gặp mặt, sau đó sẽ đi Thiên Ngoại Thiên cùng Quang Minh Tôn Thần làm rõ trắng đen.
Đương nhiên hắn còn không biết, một âm mưu to lớn nhắm vào hắn đã chậm rãi được triển khai.
Lúc Long Vũ đến tìm Hàn Duyệt, nàng còn đang bận rộn ở công ty. Nàng mặc trên người bộ đồ chức nghiệp vàng nhạt, cảm giác rất tốt, khiến cho Long Vũ nhớ tới trước kia.
Nhẹ đi tới trước mặt Hàn Duyệt, nhìn nàng đang chuyên chú công tác, trong lòng lại co cảm giác ngứa ngáy chân tay, cứ muốn mãi như vậy đứng ở chỗ này, lẳng lặng nhìn nàng.
Trước kia lý tưởng lớn nhất của Long Vũ cùng vợ mình và gia quyến, trải qua cuộc sống bình an, vui vẻ. Hiện giờ theo năng lực, bản sự tăng lên, ý nghĩ của hắn tự nhiên cải biến. Nhưng mà có thể có được không khí giản dị, bĩnh tĩnh như hôm nay cũng là rất tốt.
Từ chỗ của Long Vũ nhìn tới, cổ áo Hàn Duyệt mở có chút lớn, trong lúc nàng cúi đầu nhìn màn hình máy tính, bên trong cảnh xuân nhìn một cái không sót gì.
Trên trán Hàn Duyệt lấm tấm mồ hôi, có lẽ thời gian nàng công tác đã khá lâu.
Ánh mắt Long Vũ dừng tại cổ áo mở rộng của Hàn Duyệt. Lâu không gặp, Hàn Duyệt trở nên càng đầy đặn, khe rãnh thật sâu giữa hai vú càng khiến cho ngươi mê muội, khiến Long Vũ không nhúc nhích ngơ ngác nhìn.
Trong nháy mắt khi Hàn Duyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt Long Vũ lưu luyến không rời di chuyển đi chỗ khác vội chào hỏi:
- Tiểu Duyệt, thật bận rộn?
Hàn Duyệt sững sờ một chút, lập tức đứng dậy hưng phấn nói:
- Anh Vũ, sao ngươi lại tới đây? Anh đến lúc nào? Tại sao vào cũng không nói câu nào?
Lấy tu vi hiện tại của Long Vũ, nếu muốn, cho dù là mặt đối mặt đứng trước Hàn Duyệt, hắn cũng có thể làm cho nàng không biết.
- Có nhớ anh không?
Long Vũ cười nói.
- Vâng.
Hàn Duyệt nghiêm túc gật gật đầu, nói:
- Ngươi nếu không đến, có lẽ em sẽ phát điên mất…
- Có phải muốn cùng anh làm chuyện gì đó phải không?
Long Vũ mắt đảo như sâu rau hỏi.
Khuôn mặt Hàn Duyệt không khỏi đỏ lên, lườm hắn một cái sẵng giọng:
- Anh đi chết đi, chỉ biết nói bậy… xem em là dạng nữ nhân gì, Cả ngày anh chỉ có nghĩ bậy bạ.
Long Vũ nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Duyệt, cười nói:
- Không phải là anh tới rồi hay sao? Đúng rồi, em đang bận làm việc gì thế? nhìn em hẳn là công tác nhiều ngày liên tục rồi?
- Vâng.
Hàn Duyệt gật đầu nói:
- Mấy ngày nay, công việc tại công ty quá nhiều, cha em giải quyết không hết. Em muốn giúp đỡ ông ấy xử lý một phần công việc, giảm áp lực cho ông ấy.
Long Vũ cười rồi nói:
- Đúng vậy. Em quả thật là một người hiếu thuận.
Hàn Duyệt đứng lên đi tới bên cạnh Long Vũ, nhìn hắn nhẹ giọng nói:
- Anh Vũ, anh có tâm sự sao?
Ánh mắt Long Vũ dịu dàng di động trên khuôn mặt Hàn Duyệt, một lúc sau, hắn cười khổ nói:
- Xem ra anh là một người thất bại. Hình như mỗi nữ nhân của anh đều có thể nhìn ra anh có tâm sự.
Hàn Duyệt vội la lên:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Yên tâm đi, sự tình không lớn… Anh tới thăm các em, xong rồi sẽ đi giải quyết chuyện kia.
Long Vũ thản nhiên nói.
- Không đúng, chuyện này nhất định là rất lớn phải không?
Hàn Duyệt cảm thấy sự tình tuyệt không đơn giản như Long Vũ nói.
- Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta không dễ dàng gặp mặt … Nơi này có được hay không?
Long Vũ cười ám muội, lập tức ôm lấy eo Hàn Duyệt..
Hàn Duyệt ngả vào lòng Long Vũ, bất chấp cửa văn phòng chưa đóng kín, nàng gắt gao ôm Long Vũ nói:
- Nói cho em biết đi, giác quan thứ sáu của em nói cho em biết, anh gặp vấn đề phức tạp không nhỏ…
Long Vũ dùng ngữ khí cứng rắn nói:
- Không có việc gì, đừng lãng phí thời gian…
Hàn Duyệt nghe ngữ khí nam nhân ngày ngày thương nhớ như đinh đóng cột, hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt có vẻ bình thường nhưng thấy chết không nhờn, nhất thời tim như đao cắt.
Nàng rất rõ ràng, nếu không phải gặp vấn đề cực kỳ khó khăn, hắn không có khẳ năng đến gặp mình, cùng bằng hữu, nữ nhân trước khi giải quyết sự tình kia.
Hàn Duyệt thậm chí suy nghĩ, vạn nhất lần này ly biêt là xa nhau, vậy phải làm sao bây giờ?
Hàn Duyệt ly khai ngực Long Vũ, hai tay mềm mại nhẹ nhàng ôm cổ hắn, kéo đầu của hắn xuống nghiêm túc nói:
- Anh Vũ, hiện tại em cho anh… Nhưng anh nhớ kỹ, không cần biết tương lai có chuyện gì xảy ra, em đều là người của anh. Nếu như có thể, em tình nguyện cùng với anh chia sẻ.
Long Vũ không nghĩ đến nàng lại nói như vậy, hắn mỉm cười nói:
- Anh là nam nhân của em, coi như trời xập xuống anh cũng sẽ đỡ nó lên..
Hàn Duyệt nghe Long Vũ nói không khỏi ngẩn ra, trong lòng cảm động.
- Ha ha, tiểu Duyệt, có phải rất cảm động hay không? Vậy tại sao còn không làm chút gì đó đi?
Long Vũ mờ ám cười.
Hàn Duyệt ngẩng đầu nhìn Long Vũ tức giận hỏi:
- Nghe ý của anh, là muốn em chủ động tại trước mặt anh chậm rãi cởi quần áo múa cột, sau đó van nài anh cầu ái sao?
Long Vũ vô sỉ cười nói:
- Em là nữ nhân của anh, đây là việc đương nhiên…
Hàn Duyệt dở khóc dở cười:
- Anh vì sao có thể vô sỉ vô đối như vậy?
Long Vũ lộ ra một biểu tình rất mờ ám, gắt gao ôm Hàn Duyệt, hướng môi nàng đặt xuống một nụ hôn thật nóng bỏng.
Hàn Duyệt chỉ cảm thấy một một hương vị nam nhân từ Long Vũ, thân hinh gắt gao áp sát thân thể của hắn, làm thân thể của nàng dần khô nóng. Lồng ngực rộng lớn đè sát bộ ngực xinh đẹp của nàng, một luồng điện từ bộ ngực lan khắp toàn thân, làm cả người nàng như nhũn ra.
Sau một hồi hôn nhau triền miên, khiến cho vật dưới háng của Long Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực, đã bắt đầu chạp vào bộ vị mẫn cảm của nàng. Long Vũ mút lấy cái lưỡi thom tho của nàng, đồng thời bàn tay ta của hắn đã ở trên ngực nữ nhân không ngừng xoa nắn. Nhất thời một luồng khoái cảm mãnh liệt kích thích Hàn Duyệt, hơi thở của nàng đã trở nên nặng nhọc cùng với rên rỉ…
Thủ pháp của Long Vũ thành thạo khiến Hàn Duyệt rất nhanh xuân tình nhộn nhạo, tình yêu nảy mầm, ánh mắt trở nên mê ly.
- Anh Vũ, yêu em đi …
Hàn Duyệt chủ động cầu ái.
Ngón tay Long Vũ vươn ra, hướng nửa mình dưới của nàng, nơi dó đã nóng ẩm ngập nước.
Thân mình Hàn Duyệt kịch liệt run rẩy lên, nàng thở khó nhọc, bàn tay nàng cẩm lấy cây thương nóng bỏng của Long Vũ lấp kín cửa động của mình.
Động tác của Long Vũ vô cùng ôn nhu, hắn liếm sạch nước mắt lăn trên hai má của nàng, nhẹ giọng thì thầm:
- Nhớ kỹ chờ anh … Anh sẽ trở lại…
Hàn Duyệt chảy nước mắt, rên rỉ, duỗi tay ôm chặt cổ Long Vũ, chân dài kẹp lấy eo Long Vũ, cử động không ngừng nghênh đón tiểu huynh đệ của nam nhân tiến vào.
…………………………..
………………………..
Dựa theo kế hoạch, Hàn Duyệt là người cuối cùng Long Vũ đến thăm. Nhưng ngay lúc hắn tính toán rời khỏi thế giới sự thật, hắn liền nhận được phi kiếm truyền thư của Tuyết Cơ, nàng nói hắn mau chóng trở về Huyền Môn, có đại sự phát sinh. Long Vũ không dám chậm trễ, triển khai thân hình, không đến mười phút thời gian đã đến đỉnh Thái Huyền Sơn.
- Tiểu Vũ… đến rồi?
Tuyết Cơ tựa hồ không nghĩ tới Long Vũ sẽ tới nhanh thế, vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, Uông Kiếm nổi điên, tu vi trong cơ thể tăng trưởng gấp mấy trăm lần, gặp người liền giết...
- Có việc như vậy sao?
Long Vũ hơi kinh hãi:
- Có thể là bị dính phải hay không?
- Không phải.
Tuyết Cơ nói:
- Căn cứ Bạch Mi tổ sư phân tích, hẳn là có người lấy ngoại lực kích thích, sai khiến. Tiềm năng của hắn hoàn toàn được kích phát. Hắn hiện tại bị vài vị trưởng lão dùng trận pháp vây ở Vô Tình Sơn, em nhanh chóng qua xem sao..
- Vâng, không cần phải lo lắng, để em giải quyết chuyện này.
- Nói xong, Long Vũ liền tìm theo sát khí của Uông Kiếm, thuấn di xuất hiện ở Vô Tình Sơn.
Sau đó, vài vị trưởng lão Huyền Môn đang được Bach Mi đạo nhân chỉ điểm lấy trận pháp vây khốn Uông Kiếm. Bất quá nhìn bộ dáng có lẽ không kiên trì được bao lâu.
- Giao cho ta ứng phó.
Long Vũ hiện thân quát một tiếng, nháy mắt liền xuất hiện ỏ trước mặt Uông Kiếm. Mọi người thấy Long Vũ đến đây, nhất thời đều thở dài một hơi.
Thiên Thần Tử vội vàng hô:
- Tiểu Vũ, hạ thủ lưu tình. Uông Kiếm nhất định là bị người khác làm hại, hy vọng ngươi đừng tổn thương tính mạng của hắn...
- Ta tự biết chừng mực.
Long Vũ nhìn đểu Thiên Thần Tử một cái, thản nhiên đáp. Sau đó liền không nói gì nữa, khí thế quanh thân đột nhiên phóng ra ngoài.
Uông Kiếm tựa hồ cũng cảm ứng được khí thế của Long Vũ, nhất thời đem hắn thành đối tượng. Bàn tay chợt vang lên một trận bạo động, khóe miệng thoáng hiện lên âm hàn sát khí.
Long Vũ vận khởi hỗn độn nguyên lực, khẽ quát một tiếng, Thiên Sư pháp kiếm phát ra một tiếng long ngâm. Hắn chém ra một kiếm, một đạo quang mang điên cuồng hướng Uông Kiếm phóng đi.
Từ xa nhìn lại, một kiếm của Long Vũ như một con cự long đủ để thôn thiên phệ địa, diệu quang hàng ngàn hàng vạn bao trùm lấy Uông Kiếm.
Uông Kiếm cười nhẹ một tiếng, bàn tay trống rỗng một đập, nhất thời hư không cuồng phong gào thét, lực lượng kinh người giống như vạn núi cao tùy ý áp chế. không đến một giây liền đem kinh thiên kiếm khí của Thiên Sư pháp kiếm chặn lại.
- Không tệ, có chút bản lãnh...
Long Vũ cười nói:
- Uông Kiếm ta không biết vì sao ngươi biến thành bộ dấng như vậy. Bất quá lực chiến đấu của ngươi xác thực tăng lên gấp mấy trăm lần, tốt lắm… Tiếp thêm một kiếm của ta …
Uông Kiếm tựa hồ có chút ý thức mơ hồ, hắn chỉ là theo bản năng đem tồn tại cường đại nhất ở nơi này xem là đối thủ của mình, hắn tựa hồ như muốn phát tiết sát khí trong lòng mình.
Truyện khác cùng thể loại
746 chương
43 chương
118 chương
34 chương
130 chương
24 chương