Long Vũ trở lại thế giới hiện đại, hắn cũng không vội vã chạy tới Huyền Môn, mà đi một chuyến tới nhà Trương Đại Ngưu. Sau khi gặp được mẹ của Đại Ngưu, Long Vũ lấy danh nghĩa của Đại Ngưu cho bà một khoản tiền. Đồng thời, hắn cũng âm thầm lấy quang minh nguyên lực giúp bà khu trừ tạp chất cùng độc tố trong cơ thể. Long Vũ làm như vậy chỉ với mục đích cho mẹ của Trương Đại Ngưu có một thân thể khỏe mạnh. Lấy tu vi hiện tại của hắn hoàn toàn có thể giúp đỡ mẹ của Trương Đại Ngưu tiến vào con đường tu đạo kéo dài sinh mệnh, nhưng hắn còn phải trưng cầu ý kiến của Đại Ngưu. Nếu Đại Ngưu muốn thuận theo tự nhiên hay cảm thấy việc này cũng được thì đều không sao cả. Nếu Long Vũ mạnh mẽ khiến cho mẹ của Đại Ngưu tiến vào thế giới tu đạo, có lẽ sẽ khiến cho bà thống khổ. Cũng không phải ai cũng hy vọng mình trường sinh bất lão. Theo như Đại Ngưu nói, mẹ hắn có tình cảm rất sâu đậm với cha hắn. Nếu không phải vì nuôi hắn thành người, mẹ của Đại Ngưu chắc cũng sẽ không sống một mình trên thế gian này. Trước lúc ra khỏi cửa, mẹ của Đại Ngưu gọi lại Long Vũ hỏi: - Tiểu Vũ, Đại Ngưu nhà bác khi nào thì có thể trở về… - Bác cứ yên tâm đi, Đại Ngưu rất nhanh sẽ trở lại gặp bác. Đại Ngưu hiện giờ vẫn còn đang ở Thanh Tân Tiểu Trúc tu luyện, toàn bộ quá trình đều cho Phúc bá chỉ đạo. Khi Long Vũ rời khỏi Huyền Cảnh có từng đi đến xem qua, còn phải cần thêm một chút thời gian nữa. - Tiểu Vũ, Đại Ngưu đành nhờ cháu chiếu cố nhiều hơn vậy. Chỉ mong rằng nó có thể sớm trở về, tìm được một đứa con dâu ngoan hiền về cho bác… Tâm nguyện hiện tại của mẹ Đại Ngưu chính là mong đứa con mình sớm thành gia lập thất. Giải quyết tâm nguyện này, cuộc đời này của bà có thể an ổn rồi. …………………… ……………………. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, rời khỏi nhà Đại Ngưu, Long Vũ tiếp tục đi một mình trong bóng đêm, trong lòng hắn có chút cảm khái. Bất tri bất giác, hắn đã đi tới quảng trường Thời Đại. Nơi này cực kỳ náo nhiệt, tiếng người cười nói ồn ào, tuy rằng đã là ban đêm, nhưng nơi này vẫn giống như ban ngày vậy, rất náo nhiệt. Nhìn con đường tấp nạp người đi lại, Long Vũ lại thầm nghĩ, có lẽ bọn họ vẫn không biết rằng trước mắt đang có một đại kiếp nạn rất lớn… Không biết gì đúng là hạnh phúc. - Tiểu Vũ… Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Long Vũ. Ngẩng đầu nhìn lên, Long Vũ thấy Dao đang mặc quần áo hiện đại, đứng cách hắn hơn mười thước. Hiện tại ở thế giới hiện đại còn đang là mùa đông, thời tiết có chút rét lạnh. Người đi đường phần lớn ăn mặc ấm áp, con gái thì mặc áo mỏng hơn một chút. Dao thực ra cũng không cảm thấy lạnh, nhưng nhập gia tùy tục. Giờ phút này, nàng cũng mặc một bộ quần áo cao quý, thanh lịch màu đen. Trong bóng đêm bao phủ, Long Vũ thấy Dao thật quyến rũ, khí chất nàng cao quý vô cùng. - Dao, sao em lại ở chỗ này? Long Vũ bước nhanh tới hỏi. - Ha ha, em tới đây thử sống như một con người bình thường. Dao cười nói: - Bởi vì anh, em đối với thế giới này tràn ngập tò mò. - Thế nào? Long Vũ thản nhiên hỏi. - Thế giới này tràn ngập tội lỗi… Có ngạo mạn, đố kỵ, lười biếng, tham lam, phẫn nộ, phàm ăn, trụy lạc đúng đủ bảy tội lỗi lớn nhất. Dao cười nói: - Loài người tuy khuyết điểm rất nhiều nhưng vẫn là loài nhiều tình cảm nhất… Tình cảm nhân sinh, có lẽ nhờ có nó mà loài người được gọi là vạn vật chi linh… Anh Vũ, anh biết không? Hiện giờ em đang ở đây học tập những ưu điểm của loài người đấy. Đúng rồi, làm sao anh cũng đến đây? - Anh tính định đi Huyền Môn nhìn một chút. Long Vũ nói. - Ngẫu nhiên gặp mặt ở nơi này, chúng ta không bằng đi uống một chén đi… Dao khẽ cười một tiếng, nói: - Em nghĩ anh sẽ không cự tuyệt lời mời của em. - Đương nhiên rồi. Long Vũ cười nói: - Em là nữ nhân của anh, anh cùng em đi uống rượu, vốn là chuyện nên làm mà. Sau đó, hai người liền đi tới một rạp chiếu phim ở phía đông quảng trường Thời Đại. Hai người lên lầu hai, ngồi xuống chỗ gần cửa sổ. Dao làm chủ, tự mở một lọ Bordeaux, cùng một ít hoa quả để ăn sáng. - Anh Vũ, chúc mừng anh, cuối cùng anh cũng bắt được Thiên Âm vào tay… Dao nâng chén rượu lên, mập mờ nói: - Hiện giờ, Phượng tộc dường như đã nằm trong tay anh. Em cảm thấy anh nên nghĩ biện pháp thu thập luôn cả Long tộc đi. Hắc Thiên Ma Thần đối với anh đánh giá cũng rất cao, phỏng chừng khi anh đến nói chuyện với hắn, cả Dục Giới chắc cũng đi theo anh. Hai người Cửu Huyền Nhân Hoàng, Bồ Đề Kim Phật, lòng dạ thâm sâu, hơn nữa bọn họ cũng chẳng phải dạng người tốt lành gì, chắc chắn sẽ khó mà làm bạn được. Nhưng chỉ cần thu thập được hai tộc Long Phượng cùng Dục Giới thì Huyền Linh Thiên, Đại Thiên Thế Giới tự nhiên nhiên cũng coi như nước chảy bèo trôi, dù họ không cam tâm thần phục anh nhưng cũng sẽ vì anh mà làm việc. Long Vũ uống cạn chén rượu, khẽ cười một tiếng, nói: - Anh tại sao phải làm như vậy? - Vì quyền lợi lớn hơn nữa… Dao cười nói: - Anh Vũ, có lẽ anh cảm thấy không vui, nhưng lấy tu vi hiện tại của anh, phóng mắt nhìn khắp Tam Giới cũng khó tìm được ai có thể đối kháng được. Chẳng lẽ anh thật sự không có chút lý tưởng nào sao? - Lý tưởng gì? Long Vũ bất động thanh sắc hỏi. - Đứng đầu Tam Giới… Anh không có hứng thú sao? Dao rót đầy hồng tửu cho Long Vũ, rồi tự mình khẽ nhấp một cái, môi anh đào khẽ mở, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn hắn, nói: - Anh có năng lực như vậy, vì sao lại cứ lãng phí, cơ hội lại ở ngay trước mắt. Vả lại, Tử Vi Trung Thiên Đại Đế cho tới bây giờ cũng không quan tâm tới tình huống ở thế giới Hiện Đại và Huyền Cảnh, hắn không phải là một vị vua hợp cách. Mà anh lại từ tầng chót của Tam Giới đi lên, chỉ có anh mới hiểu và quan tâm tới tình huống ở Tam Giới. Cho nên em cảm thấy nếu phải chọn một vị vua cho Tam Giới, anh chính là lựa chọn đầu tiên. - Anh không có hứng thú… Long Vũ thản nhiên nói: - Anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi. - Anh sai rồi! Dao cười nói: - Sinh mạng của anh đã là vĩnh hằng, anh không có cả đời mà là đời đời kiếp kiếp. Cuộc sống vĩnh hằng sẽ rất nhàm chán, rồi sau này anh sẽ biết. Cho nên, anh phải làm một chút gì đó, chứ không phải sống một cuộc sống bình thường. Dao khẽ cười một tiếng: - Cuộc sống bình thường… Anh hiện giờ mới hơn hai mươi tuổi, cho nên anh không thể lý giải nổi cuộc sống vĩnh hằng sẽ nhàm chán đến cỡ nào. - Có lẽ vậy. Long Vũ hiện tại quả thật không thể đi cảm thụ cuộc sống vĩnh hằng sẽ nhàm chán đến cỡ nào. - Cho nên, anh Vũ, anh không thể mãi không làm gì… Dao nói: - Hiện giờ anh chiếm được truyền thừa lực lượng của Quang Minh Tôn Thần, đây là kỳ ngộ của anh, nhờ nó mà anh hoàn toàn có thể trở thành người đứng đầu Tam Giới, trở thành vị quân vương mới. - Ý của em là bảo anh hạ bệ Tử Vi Đại Đế? Long Vũ cau mày nói: - Chẳng phải em vừa nói là không cần phải chiến tranh sao? - Không cần phải gấp. Dao nói: - Thế cục hiện giờ của Tam Giới vẫn còn chưa rõ ràng, nhất là sự xuất hiện của Thiên Nguyên, làm cho việc Vu tộc xâm chiếm và rắc rối ở Tam Giới ngày càng chuyển biến xấu đi. Có lẽ không cần phải đại chiến gì cả, anh liền có thể quân lâm thiên hạ. - Cứ thuận theo tự nhiên đi… Long Vũ nói: - Bây giờ nói chuyện này vẫn còn quá sớm, nhưng anh có dự cảm, Tử Vi Đại Đế rất nhanh sẽ tìm tới chúng ta gây phiền phức. - Bởi vì anh giết Nam Cung Ngự Phong, đúng không? Dao nói: - Xem ra anh đối với Thiên Âm cũng bỏ ra không ít công sức. - Hắc hắc. Long Vũ cười nói: - Em tựa hồ cái gì cũng biết thì phải… - Đương nhiên, tuy rằng có một đoạn thời gian em không ở Phượng tộc, nhưng những chuyện xảy ra trong Phượng tộc em vẫn rõ như lòng bàn tay. Dao nói: - Tiểu Vũ, anh đối với Thiên Âm tốt như vậy, thực khiến em ghen tị, anh phải bồi thường cho em đấy… Rượu cũng đã uống rồi, chúng ta về nhà anh đi… - Về nhà anh? - Đúng vậy, chẳng lẽ anh không định bồi thường em? Dao cười nói: - Anh Vũ, anh hẳn phải đối xử tốt với em một chút. Tương lai nếu anh muốn làm người đứng đầu Tam Giới, em nhất định sẽ là người trợ giúp tốt nhất cho anh. - Ha ha! Long Vũ mỉm cười, lập tức kéo tay ra khỏi rạp chiếu phim. Ra khỏi rạp chiếu phim, Dao liền khoác cánh tay Long Vũ, thân mình khẽ dựa vào Long Vũ. Trong hai người cực kỳ giống một đôi tình lữ. Người đàn bà thông minh vĩnh viễn biết cách đối phó với nam nhân. Mà Dao lại là một người đàn bà rất thông minh. Trong rạp chiếu phim, nàng lại một lần nữa cổ động dã tâm của Long Vũ. Mà lúc này, nàng đang lẳng lặng ở bên cạnh Long Vũ, ôm chặt lấy hắn không nói một câu nào. Đi ra đại lộ, hai người liền cản một chiếc taxi, đi tới căn phòng của Long Vũ. Ở trong này ấm hơn bên ngoài rất nhiều, Dao rất tự nhiên cởi bỏ áo khoác, nàng hiện tại đang mặc một chiếc áo bó sát bằng lông cừu màu đen, dáng người đẫy đà nhất thời hiển lộ hết trước mặt Long Vũ. Nhất là nữa dưới nàng mặc một chiếc quần bó sát màu vàng nhạt, hoàn toàn khoe ra chiếc eo nhỏ nhắn và bờ mông mượt mà, hơn nữa Long Vũ còn lờ mờ thấy được dấu vết vòng đai quần lót. - Anh Vũ, trước tiên anh cứ ngồi ở đây, em đi pha trà… Đối với nơi này Dao hình như rất quen thuộc, sau khi Long Vũ ngồi xuống, nàng liền ân cần đi pha trà. Long Vũ liền bật cười, hành vi của Dao đúng là phản khách vi chủ. Một lúc sau, Dao hờn dỗi nói: - Anh Vũ, mấy ngày nay em luôn ở chỗ này, anh cũng không biết gian phòng của anh trước kia bẩn như thế nào đâu, em phải mất mấy ngày quét dọn mới xong đấy. - Vất vả cho em rồi. Long Vũ thích ý tựa vào ghế sofa. ánh mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Dao. Theo hơi thở không ngừng phập phồng của Dao, Long Vũ nhìn không chán mắt. Xuất phát từ độ mẫn cảm của nữ nhân, Dao liền cảm thấy ánh mắt nóng cháy của Long Vũ. Không biết vì sao, khi Long Vũ nhìn nàng trong lòng nàng liền cảm thấy hưng phấn, cả người vì vậy mà trở nên mềm nhũn. Nhất là khi thấy ánh mắt của Long Vũ hướng xuống phía dưới của mình, trong lòng nàng liền xuất hiện một đợt khoái cảm. - Anh Vũ, sao anh cứ nhìn chằm chằm em vậy? Dao khẽ gắt một tiếng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Long Vũ cười ám muội: - Dao, em càng ngày càng đẹp … - Ha ha! Dao cười nói: - Em thích nhất là giả dạng loài người, như vậy em càng ngày càng trở nên gợi cảm, quyến rũ, … Nói xong, Dao liền tới ngồi bên cạnh Long Vũ. Hương thơm quyến rũ từ cơ thể nàng truyền đến. Long Vũ liền hít sâu một hơi: - Thơm quá! - Anh Vũ, nơi này càng thơm nè… Dao liền đem cả bộ ngực của mình dúi thẳng vào mặt Long Vũ. Thấy Dao câu dẫn mình như vậy, dục hỏa trong lòng Long Vũ sớm đã bộc phát, hừng hực như lửa đốt. Đã là đàn ông, nếu là còn chịu được nữa thì đúng là chỉ có pê đê mà thôi. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, nhất thời cả hai liền xấu hổ. Giờ phút này, dục vọng trong mắt Long Vũ lộ ra trắng trợn. Mà việc Long Vũ nhìn trộm lại khiến Dao cảm thấy thích thú, thân thể của nàng lúc này liền mềm như bông, sắc mặt đỏ hồng, xuân tình dạt dào. - Uống trà đi, đây là thượng phẩm Đại Hồng Bào mà em mới mua, nếu không uống nó nguội đấy… Giọng nói tuyệt vời của Dao như chim hoàng yến, hấp dẫn động lòng người. - Ừ. Long Vũ gật gật đầu, lập tức liền nâng chén trà lên khẽ nhấp một miếng. Đặt chén trà xuống, ánh mắt của hắn vẫn không ngừng di chuyển qua các bộ vị mẫn cảm trên người Dao. - Còn nhìn nữa… Em thật sự đẹp lắm sao mà nhìn? Khuôn mặt Dao đỏ bừng, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, thậm chí có một chút hưng phấn. - Ừm, rất đẹp! Long Vũ thành thật gật đầu. Dao khẽ cười một tiếng, lập tức đứng dậy mở máy nhạc, trong phòng liền vang lên từng đợt âm thanh dịu dàng. - Cùng em nhảy bản nhạc này đi… Dao đi tới làm bộ dáng mời Long Vũ nhảy. Long Vũ không chút nghĩ ngợi đáp: - Được! Ngay sau đó, Long Vũ liền đứng dậy đi tới, đỡ lấy cái eo nhỏ nhắn của Dao. Trong lúc lơ đãng, bàn tay hắn hướng về phía dưới, nhẹ nhàng xoa nắn. Giờ phút này, dục hỏa trong cơ thể hắn đang hừng hực thiêu đốt. Nương theo từng tiếng nhạc, thân thể mềm mại của Dao nhẹ nhàng dán chặt vào Long Vũ, hai tay ôm lấy cổ hắn, mà hai tay của Long Vũ thì đang nhẹ nhàng xoa nắn bờ mông của nàng, truyền đến cho nàng từng đợt cảm giác tê dại. Dưới sự xoa nắn của Long Vũ, hạ thân của Dao dần trở nên ướt át. Rất nhanh, khuôn mặt của nàng liền đỏ ửng. - Tiểu Vũ, muốn không? Hai tay Dao vẫn ôm lấy cổ Long Vũ, hơi thở như lan như ngọc tỏa ra cùng với thanh âm quyến rũ tràn ngập mị hoặc. Trong khoảnh khắc, hạ thân của Long Vũ liền bành trướng. Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Long Vũ, trong lòng Dao không khỏi rung động, khẽ hôn lên trán Long Vũ, nũng nịu nói: - Để cho em tới phục vụ anh… Nói xong, bàn tay nàng nhẹ nhàng lướt qua bộ ngực rắn chắc của Long Vũ, luồn xuống dưới nhẹ nhàng cởi bỏ quần của hắn, không ngừng thăm dò tình hình bên trong. Theo sự khiêu khích của Dao, Long Vũ dần không kìm lòng được. Hắn thô bạo ôm lấy Dao, ném nàng lên ghế sofa, bắt đầu chinh phạt. Trong căn phòng lúc này liền tràn ngập thanh âm hoan ái của nam nữ. ………………………. …………………….… Sáng sớm, khi ánh nắng mặt trời chiếu vào ô cửa sổ, Dao lười nhác mở mắt, bờ mông nàng vẫn đang bị bàn tay của người đàn ông nắm lấy. Triền miên suốt cả tối hôm qua khiến cho tinh thần của Dao cực kỳ thỏa mãn. Nàng một lần nữa cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. - Thức dậy rồi à… Tối qua em có thoải mái không? Long Vũ nhẹ giọng hỏi. Khuôn mặt Dao đỏ ửng, cười nói: - Anh còn nói nữa sao? Người ta thiếu chút nữa là bị anh hành chết… Tiện tay lấy cái áo ngủ bằng lụa, Dao đứng dậy nói: - Anh cứ nghỉ ngơi đi, em đi làm bữa sáng, em biết anh vẫn luôn duy trì thói quen trước đây… Khi xuống giường, Dao lại nói: - Em đã học xong cách làm một người vợ hiền như thế nào rồi đấy… Long Vũ âm thầm bật cười, cảm thấy chính mình có diễm phúc không tệ. Được một người tri kỷ như Dao để ý, không biết là tu mấy đời mới được. Mấy phút sau, Long Vũ cũng mặc quần áo, rời khỏi giường. Đi vào trong phòng khách, hắn thấy Dao đang nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng. Sữa, trứng gà, bánh bao tất cả đều có sẵn, tốc độ cũng rất nhanh. Lúc Long Vũ đi tới thì Dao đang cúi người xuống tìm bát đĩa, nàng hiện tại đang mặc đồ ngủ khi xoay người bờ mông càng vểnh lên, lộ rõ từng đường nét khiến Long Vũ muốn xịt máu mũi. Trong phút chốc, dục hỏa lại tiếp tục hừng hực thiêu đốt Long Vũ. Không chút do dự nào, Long Vũ bước nhanh tới, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn bờ mông nàng. Dao hơi nghiêng đầu, môi anh đào khẽ hé, nũng nịu oán trách: - Tối qua anh nghịch còn chưa đủ sao… Tuy rằng nàng nói thế, nhưng trong ánh mắt nàng lại không có một tia trách cứ nào. Ngược lại, trong lòng nàng lại rất vui vẻ. Lúc này đang là giờ điểm tâm, Long Vũ cũng không dám làm gì quá khích. Cảm nhận bàn tay Long Vũ đang tham lam vỗ về bờ mông của mình, trong lòng Dao không tự chủ được đang lên một tia tự hào cùng vui sướng. Nàng thậm chí còn cố ý văn vẹo đồn bộ câu dẫn Long Vũ. - Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi làm sau… Dao trừng mắt hạnh nhìn Long Vũ, lắc lắc đồn bộ đi về phía trước. Nhưng ngay sau đó, nàng liền quay lại vươn tay điểm nhẹ lên trán Long Vũ. Với cử chỉ phong tình như vậy, khiến cho dục hỏa trong lòng Long Vũ đại thịnh. Hắn táo bạo liền ôm chặt lấy Dao, bàn tay hắn trực tiếp luồn vào áo ngủ nàng, di chuyển xuống dưới nhẹ nhàng xoa nắn. Dao không tự chủ được rên rỉ một tiếng, tối qua Long Vũ chinh phạt cả đêm khiến Dao cực kỳ thỏa mãn. Chẳng qua lúc này dưới sự Long Vũ khiêu khích, thân thể nàng lại tiếp tục sinh ra khoái cảm. Một lúc sau, Dao liền tiết thân, thân mình liền run rẩy. Mà lúc này vật cứng của Long Vũ cũng ngẩng đầu ưỡn ngực. Dao cũng không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp cho nó vào trong miệng, dùng kỹ xảo hết sức khiêu khích nó. Sau khi Long Vũ và Dao cùng thỏa mãn, thì lúc này đã là giữa trưa. Dao vốn định đứng dậy nấu cơm nhưng lại bị Long Vũ cản lại. Chính là trước khi chuẩn bị ăn chút thức ăn, hắn hy vọng Dao có thể cùng hắn rời khỏi đây. Nhưng Dao không có ý định rời khỏi, nàng tiếp tục ở lại thế giới Hiện Đại, nàng muốn học cách để làm được một người vợ chân chính. Đối với việc này, Long Vũ cũng không cưỡng ép. Trên thức tế, hắn cũng hy vọng Dao có thể tiếp tục ở lại thế giới Hiện Đại. Như vậy nàng có thể tìm hiểu thêm về thế giới loại người, khiến mình càng có thêm nhiều cung bậc tình cảm, đồng thời cũng trở thành một người vợ hợp cách. Đối với người có thân phận cao quý, lực lượng cường đại mà vẫn có thể đối xử tốt như người bình thường thì nàng quả là một người vợ không tồi. Đối với việc này Long Vũ tràn ngập chờ mong. Lúc Long Vũ sắp đi, Dao liền đem quần lót của mình tối qua đưa cho Long Vũ, muốn hắn nhớ kỹ đến nàng. Nàng hứa hẹn, khi nào cảm thấy mình đã hợp cách trở thành một người vợ, nàng sẽ tới tìm hắn. ……………………….. ………………………… Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cành lá thưa thớt, Tuyệt Cơ vẫn đang ngủ say, có vẻ như ánh nắng vẫn chưa chiếu đến mắt nàng. Một làn khói nhẹ từ đống lửa trại lờ mờ bay lên. Làn gió hơi hơi thổi tới, khiến cho người khác cảm thấy lạnh cả người. Lẳng lặng dựa vào đại thụ, Long Vũ lặng lẽ nhìn về phương xa, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Quay đầu nhìn thoáng qua Tuyết Cơ vẫn đang ngủ say, trong mắt Long Vũ lộ ra một tia ám muội. Nhẹ nhàng cử động, Tuyết Cơ có chút không tình nguyện tỉnh lại, trên mặt nàng vẫn còn lưu lại vẻ ngái ngủ. Nhìn lướt qua bốn phía, thấy Long Vũ đang nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Cơ không hẹn mà đỏ ửng lên. Có chút kiều mỵ nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: - Tiểu Vũ, tối qua chúng ta ngủ cùng một chỗ sao? Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Tuyết Cơ, Long Vũ không nhịn được cười nói: - Chị yên tâm đi, cả một đêm qua em vẫn chưa ngủ. - Em vẫn luôn ở đây thủ hộ chị? Tuyết Cơ xin lỗi nói: - Thực xin lỗi… Tối hôm qua chị tự nhiên cảm thấy rất an toàn, cho nên chị ngủ quên mất… Nói tới đây, Tuyết Cơ liền bảo: - Tiểu Vũ, em chắc không biết, dạo này chị luôn luôn mất ngủ, cho nên hôm qua mới ngủ thiếp đi. - Chị không sợ em làm mấy chuyện xấu xa sao? Vẻ mặt Long Vũ xấu xa hỏi. Tuyết Cơ nghe vậy liền sửng sốt, nhìn kỹ Long Vũ, lắc đầu nói: - Chị không sợ… Hơn nữa, coi như em thật sự làm mấy chuyện xấu đi, chị cũng không lo lắng. Chị sẽ đi nói với sư tỷ, để sư tỷ thu thập em. Long Vũ sau khi tách ra khỏi Dao, liền đi thẳng tới tổng bộ của Huyền Môn. Mấy ngày nay, hắn cùng cha mẹ, ông nội chung sống một khoảng thời gian. Tối hôm qua, Tuyết Cơ hẹn hắn ra đây nấu cơm dã ngoại. Sau khi làm thịt ba con thỏ hoang, hai người liền tựa vào nhau nói chuyện, mãi cho tới tận đêm khuya. Tuyết Cơ chắc do mệt quá nên dựa vào lòng Long Vũ ngủ mất. Mà Long Vũ thì cả đêm vẫn chưa chợp mắt. Đương nhiên, lấy tu vi hiện tại của hắn dù mười ngày không ngủ cũng không sao. Suốt cả đêm, Long Vũ ôm Tuyết Cơ vào trong lòng, cũng không có làm cái gì cả. Lần này trở về cùng cha mẹ trò chuyện, tán gẫu Long Vũ biết được cha mẹ mình là người rất truyền thống. Ở góc độ bọn họ mà nói, họ rất khó chấp nhận việc Tuyết Cơ và Long Vũ yêu nhau. Cho nên Long Vũ cũng không dám vượt rào. Giải quyết chuyện tình Tuyết Cơ khác xa so với giải quyết chuyện tình Thi Nhân và Dao. Bởi vì lực cản của chuyện này tới từ chính cha mẹ hắn. - Tiểu Vũ, có phải chuyện này khiến em cảm thấy rất áp lực? Tuyết Cơ đứng dậy, tới chỗ Long Vũ ngồi xuống. - Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm, em sẽ không bao giờ phụ chị. Long Vũ nói. Tuyết Cơ lại gần Long Vũ, nàng khẽ cười nói: - Tuy rằng em không nói gì, nhưng chị biết sư tỷ cùng anh rể gây ra áp lực rất lớn cho em, đúng không? Tuyết Cơ lúc này cố ý đem miệng mình tới gần Long Vũ, hơi thở như lan của nàng khiến cho Long Vũ nhất thời không biết nên làm gì, đành cố ngửa cổ ra sau tránh cho Tuyết Cơ tiếp cận. Tuyết Cơ đắc ý cười, nói: - Em sợ? Ngửi thấy hơi thở mê người của Tuyết Cơ, Long Vũ cố dằn lòng nói: - Chị Tuyết Cơ, em không sợ, nhưng chuyện này buộc phải xử lý thích đáng, chị cho em một chút thời gian được không? Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Long Vũ, Tuyết Cơ vẫn mặc kệ, thân mình nàng càng lúc càng nhanh tiến gần tới lồng ngực Long Vũ. Nàng cười đắc ý, nói: - Tiểu Vũ, chị hỏi em, bên cạnh em hiện giờ có bao nhiêu đàn bà? Nói xong, Tuyết Cơ liền chăm chú nhìn phản ứng của Long Vũ, trong đôi mắt chớp động từng ý cười xấu xa. Long Vũ lẳng lặng nhìn Tuyết Cơ. Bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: - Chị Tuyết Cơ, không cần biết bên cạnh em có bao nhiêu người đàn bà, trong lòng em địa vị của chị mãi không thay đổi. Nhìn Long Vũ, ánh mắt Tuyết Cơ có chút khó hiểu. Hiển nhiên là nàng không hiểu hắn đang nói gì. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tuyết Cơ liền cười duyên một tiếng, đẩy Long Vũ ra, thân mình lui về phía sau mấy bước, nói: - Tiểu Vũ, kỳ thật chị còn chưa nghĩ tới điều đó đâu. Chị chắc gì đã muốn ở cùng em, chỉ có em là muốn thôi. Đàn bà bên cạnh em nhiều như vậy, đi theo em thì em lo cho chị được bao nhiêu chứ… Nàng hài lòng cười duyên một tiếng, mang theo thắng lợi, nàng tươi cười nói: - Nếu em tính toán theo đuổi chị, những nữ nhân bên cạnh phải ít đi một chút. Nghe vậy, sắc mặt Long Vũ liền biến đổi, cả người triệt để ngây dại. Người ta nói đàn bà là động vật hay thay đổi, xem ra lúc này hắn đã được lĩnh giáo. Trước đây Tuyết Cơ từng thổ lộ qua với hắn, vài ngày nay tuy hai người ở chung với nhau nhưng vẫn rất quy củ. Tuy nhiên trong ánh mắt nàng, Long Vũ vẫn thấy được tình cảm Tuyết Cơ dành cho hắn. Biểu hiện hôm nay của nàng có chút khác thường. Long Vũ nhịn không được lắc đầu thở dài. Phụ nữ thật kỳ quái, tâm tư của bọn họ đàn ông mãi không bao giờ đoán nổi. Long Vũ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói: - Chị Tuyết Cơ, chúng ta trở về chứ? Lúc này Tuyết Cơ lại gần Long Vũ, nàng khẽ cười một tiếng, nói: - Như thế nào? Tức giận sao? Không phải là muốn cùng chị sống chung một chỗ sao? Đối với câu hỏi của Tuyết Cơ, Long Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thời dài: - Chị Tuyết Cơ, tâm tư của chị, em hiểu được. Em biết từ nãy tới giờ chị đều đang nói đùa, chị chỉ muốn giảm bớt một chút áp lực cho em thôi. Cảm ơn chị, tấm lòng của em đối với chị sẽ không bao giờ thay đổi. Tuyết Cơ quay đầu lại, nhìn xung quanh một hồi, vẻ mặt thần bí hỏi: - Tiểu Vũ, em nói cho chị biết, em thực sự yêu chị sao? Long Vũ liền đi tới, nắm lấy tay Tuyết Cơ, nhìn chằm chằm vào nàng, nhẹ giọng nói: - Đương nhiên là thật rồi, nếu như không yêu chị, sao em lại nói những lời như thế đối với chị… Ngừng một chút, Long Vũ tiếp tục nói: - Chị Tuyết Cơ, nếu chị cảm thấy đi theo em không có hạnh phúc, vậy thì chị có thể tự lựa chọn hạnh phúc cho mình, em sẽ không ngăn cản chị. Vẻ mặt Tuyết Cơ ngẩn ngơ, ôm chặt lấy cánh tay Long Vũ nói: - Em muốn vứt bỏ chị, chị cũng không buông tha cho em đâu… Long Vũ khẽ cười một tiếng, thuận thế kéo Tuyết Cơ vào trong lòng, ôn nhu nói: - Em cũng biết chị sẽ không bỏ em mà đi… Tuyết Cơ nụng nịu nhìn Long Vũ, khẽ cười nói: - Tiểu bại hoại, có phải là em đang cố kích chị đúng không? Nhìn thấy bộ dáng nũng nịu của Tuyết Cơ, ánh mắt nhu hòa của Long Vũ chợt lóe, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng: - Đương nhiên, nếu em không cố ý kích chị, người chịu ủy khuất sẽ chính là chị. Tuyết Cơ lẳng lặng nhìn Long Vũ, trong ánh mắt toát ra một tia thâm tình. Nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Long Vũ, ôn nhu nói: - Tiểu Vũ, không quản sau này chúng ta có thể ở bên nhau hay không, trong lòng của chị đều chỉ có mình em. Trừ em ra, đời này kiếp này chị sẽ không thích bất cứ người nào… Đến chết cũng không đổi. - Không bằng chị đi nói rõ với sư tỷ chuyện này… Tuyết Cơ ngẩng đầu nhìn Long Vũ, nói: - Được không? Long Vũ lẳng lặng nhìn về phương xa, thật lâu vẫn không nói gì. Ánh mắt Tuyết Cơ liền lộ ra một tia u oán, nhẹ giọng hỏi: - Em có phải đang lo lắng sư tỷ và anh rể sẽ ngăn cản chúng ta? Trong lòng Long Vũ liền cảm thấy có chút trầm trọng, nhưng nhớ tới thâm tình của Tuyết Cơ đối với mình, hắn dịu dàng nói: - Chị Tuyết Cơ, em là đàn ông, chuyện này cứ để em xử lý, chị không cần phải tự mình phá hoại đi tình cảm chị em tốt đẹp giữa mẹ em và chị… Than nhẹ một tiếng, trong ánh mắt của Long Vũ mang theo vài phần xin lỗi nhìn Tuyết Cơ, hắn nói: - Chị Tuyết Cơ, chị cứ yên tâm, không lâu sau họ sẽ chấp nhận chuyện chúng ta thôi. - Tiểu Vũ, em hiện tại nói thật cho chị biết, tu vi hiện tại của em rốt cuộc đạt tới cảnh giới nào rồi? Hiển nhiên là Tuyết Cơ đang tránh né đề tài của Long Vũ. Nghe vậy, Long Vũ cũng nhìn qua Tuyết Cơ, nhẹ giọng nói: - Em cũng không rõ ràng lắm, nhưng trong Tam Giới này, hẳn là không có đối thủ. Cho dù là là Thiên Nguyên, em cũng không sợ. Cái gọi là không sợ, tất nhiên là hắn cùng với La Lâm liên thủ. Vẻ mặt Tuyết Cơ liền vui vẻ, nàng cười nói: - Xem ra ánh mắt của chị quả không sai, bởi vì người đàn ông của chị là người mạnh nhất Tam Giới… Nói xong, nàng thản nhiên cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Long Vũ. Nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Tuyết Cơ, trong lòng Long Vũ càng cảm thấy có lỗi. - Chúng ta trở về thôi… Lời nói vừa dứt, Long Vũ liền ôm lấy Tuyết Cơ bay đi. Lẳng lặng tựa vào lòng Long Vũ, lắng nghe nhịp đập con tim của hắn, cả người Tuyết Cơ dị thường trầm tĩnh. Giờ phút này, nàng lại thấy được cảm giác an toàn cùng hạnh phúc. Nhìn Tuyết Cơ đang ở trong lòng mình, Long Vũ đột nhiên nghĩ, bản thân đến bao giờ mới có cuộc sống yên ổn, bình thản đây. - Tiểu Vũ, em đang suy nghĩ gì vậy? Tuyết Cơ ngẩng đầu lên nhìn Long Vũ nói: - Lấy tu vi hiện tại của em, có chuyện gì khiến em cảm thấy phiền não chứ. Thế giới này vốn nắm đấm ai to thì người đó là lão đại, em muốn làm gì cũng đâu cần phải nghĩ đến cảm nghĩ của người khác. Cái gọi là quy luật sinh tồn vẫn đề là do người mạnh quyết định. Mà em bây giờ là người mạnh nhất Tam Giới, em hoàn toàn có thể làm bất cứ điều gì mà em thích… Nghe Tuyết Cơ nói vậy, tâm tình Long Vũ đang nặng nề đột nhiên vui vẻ, hết thảy cần gì phải để ý. Cái gọi là tung hoành thiên địa, tất cả đều theo ý mình, mạng của mình do mình quyết định chứ không phải do trời. Nghĩ đến đây, Long Vũ liền thấy thoải mái, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức cường đại mà bá đạo. Cảm giác được biến hóa của Long Vũ, Tuyết Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, cao hứng nói: - Tiểu Vũ, chị thích nhất khí phách coi rẻ thiên địa này của em… Đem Tuyết Cơ ôm sát lại một chút, cảm thụ thân thể mềm mại động lòng người, trên mặt Long Vũ không khỏi hiện lên vẻ mỉm cười: - Chị Tuyết Cơ, như vậy đi, mấy ngày nữa em sẽ đến gặp cha mẹ để nói về chuyện tình chúng ta. Nghe Long Vũ nói vậy, sắc mặt Tuyết Cơ liền đỏ lên, thấp giọng nói: - Ừ, chị nghe lời em. Lúc này trong lòng Long Vũ dâng lên một niềm vui sướng, hắn nói: - Chị Tuyết Cơ, cảm ơn chị đã khai đạo cho em, em cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn rất nhiều. - Không ổn, có sát khí! Lời Long Vũ còn chưa dứt, thì liền cảm ứng được một cỗ khí tức cực kỳ tà ác. Hắn thậm chí cảm nhận được trong không khí một mùi máu tươi nhàn nhạt. - Tiểu Vũ, hẳn là ở gần Thái Huyền Sơn… Lúc này Tuyết Cơ cũng ngửi thấy được mùi máu tươi trong không khí, nàng nhíu mày nói: - Chúng ta mau qua đó đi. Long Vũ nghe vậy, liền ôm eo Tuyết Cơ, thân hình liền hóa thành một đạo ánh sáng bay thẳng tới nơi phát ra mùi máu tươi. Chỉ trong nháy mắt, Long Vũ và Tuyết Cơ đã xuất hiện dưới chân núi Thái Huyền Sơn. Cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy ma thú trong rừng cây đang đuổi theo cắn xé vài tên đệ tử Huyền Môn. Cách đó không xa, Long Vũ còn thấy có mấy con ma thú đang ngồi cắn nuốt thi thể đệ tử Huyền Môn. Sắc mặt Long Vũ liền giận dữ, hắn nói: - Chị Tuyết Cơ, chị trước tiên cứ đứng ở đây đừng đi đâu, để em xuống dưới thu thập mấy con ma thú này. Tuyết Cơ liền nhắc nhở: - Tiểu Vũ, em cẩn thận một chút. Ở gần Thái Huyền Sơn tự nhiên xuất hiện ma thú, việc này rất không bình thường, chính em nên để ý một chút. - Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Long Vũ trả lời một tiếng, lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt hai ma thú. Long Vũ lạnh lùng nhìn tụi nó, toàn thân tản mát ra một cỗ sát khí đáng sợ. Tinh quang trong đôi mắt chợt lóe, cũng không sử dụng Thiên Sư pháp kiếm, tay phải vung lên, một đạo quang minh nguyên lực thánh khiết liền bắn ra. Đánh thẳng lên người hai con ma thú. Hai ma thú trong tức khắc liền tuyệt khí bỏ mình. Ngay sau đó, Long Vũ khẽ quát một tiếng: - Các ngươi là đồ nghiệp chướng, chết chưa hết tội… Lời còn chưa dứt, quanh người Long Vũ liền hiện lên một đạo Quang Minh nguyên lực thánh khiết, lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra. Trong chốc lát, trong phạm vi vài dặm đều được Quang Minh nguyên lực bao phủ. Bọn ma thú bị Quang Minh nguyên lực bao phủ, toàn bộ đều gào thét lên, rối rít nằm rạp xuống dưới đất, cũng không dám đả thương người nữa. - Rống! Một tiếng gầm vang lên, một con Kim Cương Nhân Viên màu đen liền xuất hiện trước mặt Long Vũ. Hắn hình như là đầu lĩnh của đám ma thú này. Ánh mắt đen sẫm của hắn nhìn chằm chằm vào Long Vũ, đầy vẻ đề phòng. - Ngươi là ai? Sao lại ngăn cản chúng ta ăn cơm? Tên người vượn mở miệng nói chuyện, trong ánh mắt của nó lộ ra một tia kinh dị. Long Vũ lạnh lùng nhìn tên người vượn, trầm giọng nói: - Ngươi là đồ nghiệp chướng, không ở lại Huyền Cảnh mà tu luyện cho tốt, vì sao lại tiến vào thế giới hiện đại giương oai ăn thịt người? Ta sao có thể cho phép bọn ngươi tùy ý hoành hành. Hiện tại các ngươi chuẩn bị nhận lấy trừng phạt đi, tất cả các ngươi đều đáng chết… Kim Cương Nhân Viên hung tàn nhìn Long Vũ, cả giận nói: - Đúng là một tên điên khùng… Ngươi nên biết, hiện giờ Huyền Cảnh xuất hiện rất nhiều khe nứt nối thông tới thế giới hiện đại, chỉ cần chúng ta muốn chúng ta có thể tùy ý đi lại giữa Huyền Cảnh và thế giới hiện đại. Ở thế giới này tất cả sinh mệnh đều rất nhỏ yếu, nhưng thịt của bọn chúng đúng là không tồi… Khiến chúng ta rất ưa thích… Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Long Vũ khẽ biến đổi, trầm giọng nói: - Lời ngươi nói là sự thật? Có rất nhiều cái khe xuất hiện giữa Huyền Cảnh và thế giới hiện đại? - Đương nhiên là thật rồi, nếu không ngươi nghĩ rằng chúng ta bằng cách nào mà đến được thế giới hiện đại… Người tu đạo, ngươi rất cường đại, chúng ta vốn không phải là kẻ địch, xin ngươi không nên xen vào chuyện của người khác. Ngươi hãy rời khỏi đây đi… Người vượn dường như cũng không có ý định đối địch với Long Vũ. Ánh mắt của Long Vũ hơi đổi, dùng tâm thần cẩn thận cảm ứng chung quanh. Quả nhiên, trong phạm mấy chục dặm có hơn mười chỗ xuất hiện khí tức ma thú Huyền Cảnh. - Chị Tuyết Cơ, chị đi về trước tìm Bạch Mi đạo nhân, báo cho ông ấy biết vấn đề này. Long Vũ ngửa đầu nói. - Ừ, chị biết rồi, chính em cũng nên cẩn thận một chút. Sự tình lần này quá lớn, Tuyết Cơ cũng không dám nán lại. - Em cùng đi với chị! Ngay lúc này, La Lâm từ trong cơ thể Long Vũ đi ra, bay đến chỗ Tuyết Cơ, cùng Tuyết Cơ rời đi. Đây chính là ý tứ của Long Vũ, hắn lo lắng trên đường đi Tuyết Cơ sẽ gặp phải ma thú cường đại. - Rống! Ngay khi Tuyết Cơ, La Lâm mới rời đi không lâu. Bốn phía liền xuất hiện tiếng gầm giận dữ, cũng ngay lúc đó Long Vũ cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc. - Thiên Dực Hổ… Long Vũ khẽ quát một tiếng. Nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, Thiên Dực Hổ liền hiện thân. Giờ phút này, Thiên Dực Hổ đang ở trạng thái biến thân, nó nhe răng nhếch miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, hai cánh sau lưng nhẹ nhàng vẫy, chiếc sừng trên đỉnh đầu cũng có điện quang lượn lờ. Sau khi hiện thân, Thiên Dực Hổ đi thẳng tới bên cạnh Long Vũ, đối với người vượn nọ gầm lên một tiếng giận dữ. - Đây là con gì? Người vượn dường như chưa từng gặp qua ma thú nào như vậy, hiếu kỳ hỏi. - Ngươi nhất định phải chết! Long Vũ cười lạnh một tiếng, lập tức trầm giọng nói: - Tất cả bọn nó đều thưởng cho ngươi, toàn bộ đều là thức ăn của ngươi. Bọn chúng đã muốn tới đây tìm thức ăn, vậy thì ta sẽ cho các ngươi làm thức ăn một ngày.