Đặc Thù Không Gian
Chương 269
- Anh Vũ!
Dao hét lên một tiếng, liền muốn xông đến bên cạnh Long Vũ.
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ!
Thiên Âm kéo Dao lại, nói:
- Trước tiên không nên xông vào, nhìn kỹ lại đi, tình hình Long Vũ vẫn không đáng lo ngại… Tu vi của Long Vũ vốn mạnh hơn chúng ta, coi như chúng ta qua đó thì cũng chỉ nạp mạng thôi.
Long Vũ lau máu bên khóe miệng, trong lòng cười khổ một tiếng, biết mình đúng là không phải đối thủ của Thiên Nguyên. Hắn đứng dậy, con mắt nhìn về phía Thiên Nguyên, sát ý trong lòng vẫn không thuyên giảm.
Lúc này, La Lâm lên tiếng nói:
- Anh Long Vũ, anh không phải đối thủ của hắn đâu. Tuy rằng trong cơ thể anh cũng có nguyên lực tinh thuần, nhưng lại không bằng hắn. Hơn nữa, chúng ta nắm giữ pháp môn vận dụng nguyên lực thực sự là quá ít.
Long Vũ biết La Lâm nói không sai, nhưng hắn không còn đường lui nữa rồi.
- Có biện pháp nào chiến thắng được không?
Long Vũ hỏi.
La Lâm nói:
- Không có, chênh lệch giữa anh và hắn không thể dùng mưu mô mà bù lại được.
Đúng lúc này, Thiên Nguyên chạy tới phía trước cách không xa hắn, nói:
- Ngươi đang cùng sinh mạng khác trong cơ thể ngươi bàn mưu tính kế đối phó ta, phải không?
Ngón tay Thiên Nguyên nhấc lên, nói:
- Nếu ngươi tự giác đem nguyên lực trong cơ thể mình phế bỏ. Thì ta có thể tha cho ngươi một mạng…
Long Vũ phục hồi lại tinh thần, khinh thường nói:
- Đừng hòng.
Thiên Nguyên lạnh lùng nói:
- Một khi đã như vậy thì ta sẽ không khách khí nữa…
Vừa nói xong, tử quang trên tay Thiên Nguyên chợt lóe. Long Vũ vội vàng tránh sang một bên, múa Thiên Sư pháp kiếm bảo vệ quanh người.
- Không biết tự lượng sức mình!
Thiên Nguyên thấy Long Vũ vẫn gan lỳ chiến đấu. Trong lòng liền giận dữ, hắn liền mạnh mẽ đánh tới Long Vũ. Lúc này đây Long Vũ liền vội vàng phòng ngự, ngay sau đó một tiếng nổ lớn vang lên. Long Vũ lại trúng phải quyền kình mạnh mẽ của Thiên Nguyên, hắn liền ho ra một búng máu, ngã xuống phía sau.
Thiên Nguyên lại đi tới, nói:
- Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng…
Long Vũ lau vết máu bên góc miệng, đứng dậy nói:
- Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, muốn phế bỏ nguyên lực ta khổ công tu luyện là chuyện không thể nào.
Thiên nguyên bất động thanh sắc, nói:
- Vậy chịu chết đi.
Nói xong, hắn liền nhảy lên, tay nắm thành quyền vung về hướng Long Vũ. Long Vũ giận dữ quát lên một tiếng, hai tay nắm chặt Thiên Sư pháp kiếm, ra sức chém tới.
Vào thời khắc này, đột nhiên có giọng nói của ai đó đó quanh quẩn bên tai Long Vũ:
- Hài tử, hãy nghe lời ta nói, thả lỏng tâm thần, hãy để ta trợ giúp ngươi.
- Ngươi là ai? Ngươi vì sao lại giúp ta…
Long Vũ hỏi.
- Ngươi trước tiên không cần hỏi ta là ai. Tóm lại, ta sẽ không hại ngươi đâu…
Tiếng nói lại vang lên:
- Để cho ta không chế thân thể của ngươi, giúp ngươi đánh lui Thiên Nguyên. Nếu không, ngươi nhất định phải chết. Hơn nữa, căn cứ theo tính cách của hắn, Phượng tộc sợ rằng cũng bị liên lụy mà diệt tộc.
Long Vũ liền có chút do dự, hắn không biết mình có nên tin tưởng vào giọng nói thần bí này không. Nhưng lúc này đây hắn thật sự đánh không lại Thiên Nguyên.
Hiện giờ rõ ràng Thiên Nguyên đã không còn nhịn được, hắn cười lạnh một tiếng, song chưởng nhanh chóng đánh tới, hai đạo quang mang hội tụ vào lòng bàn tay mỗi đạo phân biệt bày ra một loại đồ án kỳ quái khác nhau.
- Tiểu tử, ngươi mau quyết định đi, một chưởng này của hắn mà đánh xuống, ngươi nhất định sẽ chết!
Lúc này đây, chủ nhân của giọng nói kia hiển nhiên đã có chút lo lắng.
- Ta đồng ý.
Long Vũ quyết tâm nói:
- Cơ thể của ta giao cho ngươi điều khiển, ta hi vọng ngươi có thể hóa giải nguy cơ lần này giúp ta.
- Yên tâm đi, tất cả đều giao cho ta.
Giọng nói vừa dứt thì Long Vũ liền mất đi tri giác, giờ phút này lực lượng thần bí đã khống chế được thân thể của hắn.
Chỉ thấy hai tay Long Vũ cầm kiếm, thân kiếm không ngừng phát ra tiếng kiếm minh, đạo kiếm quang đang chém tới liền hóa thành một con phượng tím, không ngừng thét lên như phá toái không gian.
Lúc này Thiên Nguyên đang muốn đánh tới nhưng khi thấy kiếm quang hình con phượng màu tím, thân hình liền dừng lại, vẻ mặt hắn khiếp sợ nói:
- Tử Phượng Thôn Thiên, đây là tuyệt học của Thiên Ngoại Thiên. Làm sao ngươi có thể sử dụng?
- Hừ.
Long Vũ hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời hắn. Thân hình nhanh chớp, hai tay cầm chặt kiếm chém tới Thiên Nguyên. Thiên Nguyên nào dám đón bậy, cấp tốc lui về phía sau, vừa lui hắn vừa quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Ầm, ầm…
Một kiếm đánh hụt, Thiên Nguyên đã tránh được, cả mảng sân rộng như bị chém làm hai nửa, kiếm khí tỏa ra bốn phía làm mọi người hoảng sợ, sát khí bảo phủ toàn bộ quảng trường.
Tiếng nổ mạnh qua đi, trên quảng trường Thiên Nguyên đang trôi nổi giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Long Vũ. Vẻ mặt Thiên Nguyên âm trầm, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này chỉ thấy nguyên lực trong tay Long Vũ tản mát ra ngoài, tạo thành một đám mây màu tím vờn quanh thân hắn:
- Thiên Nguyên, đến đây đi, ngươi có bao nhiêu bản lãnh thì xuất ra hết đi…
Chỉ thấy trong mắt Thiên Nguyên hiện ra một tia sát khí, cách xa Long Vũ mười thước, chậm rãi nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có thể biết được tuyệt chiêu của Thiên Ngoại Thiên, ngươi tuyệt đối không phải người trong tam giới.
Thiên Nguyên nói xong liền bay xuống, thân hình đang trôi nổi giữa không trung nhanh như chớp xông thẳng về phía Long Vũ. Chỉ còn cách Long Vũ chừng ba thước, Thiên Nguyên liền giơ song chưởng lên, nguyên lực như núi trùng trùng điệp điệp đẩy tới áp xuống đầu Long Vũ.
Long Vũ thấy thế, hai chân liền điểm một cái, cả ngươi nhanh chóng lùi về phía sau, tạm thời tránh đi tầng tầng chưởng lực của Thiên Nguyên. Lúc lùi lại phía sau, nguyên lực của Long Vũ liền tụ tập lại trên thân Thiên Sư pháp kiếm, chờ cơ hội toàn lực phản kích lại Thiên Nguyên.
Thiên Nguyên thấy một kích của mình không trúng đích, cũng không tiếp tục truy kích nữa, hai tay hé ra ngoài, cả người liền liền bay từ từ xuống. Vị trí cao hơn Long Vũ mấy thước, hắn lập tức quát lớn:
- Thiên Địa Vô Cực, mở ra thiên nhãn…
Giọng nói của Thiên Nguyên như sấm, làm chấn động cả bốn phía.
Hiển nhiên, hắn đang tính thăm dò thân phận thật sự của Long Vũ.
- Ta chính là Long Vũ.
Long Vũ đã sớm biết Thiên Nguyên sẽ có hành động. Đợi đến lúc Thiên Nguyên mở ra thiên nhãn hắn liền hướng tới Thiên Nguyên chém ra một kiếm.
Không đợi hào quang của thiên nhãn bắn đi, Thiên Nguyên không thể không lui lại phía sau.
- Ngươi có phải e ngại thiên nhãn của ta, xem ra trên người ngươi đang cất dấu bí mật không thể cho ai biết.
Thân thể Thiên Nguyên nhanh chóng xoay tròn, khí lưu càng chuyển càng nhanh, trong nháy mắt đã hính thành một cỗ gió xoáy kinh người.
Thiên Nguyên trầm giọng quát:
- Hôm nay, ta nhất định phải biết rõ ràng, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì?
Thiên Nguyên nói xong liền hạ xuống, đạo gió xoáy quanh thân cũng hướng về phía Long Vũ vọt tới.
Tiếng xé gió mạnh mẽ đang mau chóng lại gần Long Vũ, Long Vũ nào dám khinh thường, nguyên lực trong cơ thể lấy tốc độ như tia chớp mà vận chuyển. Thiên Sư pháp kiếm lấy tư thế mạnh mẽ trong nháy mắt múa lên trên, trên không trung liền nổ oành một tiếng.
Kiếm thế theo Long Vũ vừa ra, gió xoáy trong nháy mắt bị chém làm hai đoạn.
Thiên Nguyên thấy thế trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, một kiếm này của Long Vũ hoàn toàn lấy cường lực phá khai công kích của mình.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Trong lòng Thiên Nguyên càng lúc càng nghi hoặc, hắn lạnh giọng quát một tiếng, hai tay sử một ấn quyết cổ quái, quanh thân liền bắn ra nguyên lực nhìn như thực chất màu tử kim. Trong khoảnh khắc này, nguyên lực màu tử kim ngưng tụ thành một thanh lợi kiếm, hung hăng chém tới Long Vũ.
Long Vũ liền vội vàng vận khởi kiếm quyết.
Kiếm quyết hoàn thành, phía sau hắn liền hiện ra đồ án Thái Cực. Thiên Nguyên liền nghi hoặc:
- Càn Khôn Kiếm?
Thiên Nguyên lời vừa nói ra, kiếm quang đã ập đến, hai người liền dây dưa cũng một chỗ. Tiếng nổ lớn hết đợt này đến đợt khác, kiếm khí bắn ra chung quanh, mọi người kinh hãi tới cực điểm, vội vàng lui về phía sau Long Vũ để tránh làn sóng va chạm.
Thiên Nguyên đạp không bay lên, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Đúng lúc này, thân ảnh của Long Vũ lần thứ hai xuất hiện trước mặt Thiên Nguyên:
- Ngươi không phải đối thủ của ta, nếu ngươi hiện tại liền rời đi, vậy thì ta có thể bỏ qua cho ngươi.
- Ngươi không phải là Long Vũ… Ngươi tuyệt đối không phải Long Vũ?
Thiên Nguyên giờ phút này có chút điên cuồng. Hắn tức giận nói:
- Ngươi là ai? Huyết Anh Đại Đế? Đúng rồi, nhất định là ngươi, ngoại trừ ngươi ra cả Thiên Ngoại Thiên không ai dám làm vậy với ta. Huyết Anh Đại Đế, ngươi quả là độc ác, ta cũng đã giao ra toàn bộ quyền lợi quyết định làm Tuần Vũ. Ngươi vì cái gì còn muốn bức bách ta nữa?
- Ta chính là Long Vũ, ta không biết ngươi đang nói cái gì?
Long Vũ lạnh giọng nói:
- Thiên Nguyên, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi đi đi…
- Ngươi sẽ hối hận vì chuyện này.
Thiên Nguyên căm hận nói:
- Ta sẽ còn đến nữa…
Sự tình tới tình trạng này, Thiên Nguyên biết hôm nay có tiếp tục đánh nữa cũng vô ích. Hiện giờ có thể khẳng định, đối phương được cao nhân Thiên Ngoại Thiên tương trợ. Bây giờ nghĩ lại người có thể cùng mình đánh đến nước này. Ngoài Huyết Anh Đại Đế ra thì cũng chỉ có các phi tử của hắn. Đương nhiên, cũng có thể là cái lão sắp chết Quang Minh Thần Tôn kia.
Tóm lại, hiện giờ không nên ở lại đây nữa.
Thiên Nguyên cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quyết định tạm thời rời khỏi đây.
- Đợi một chút!
Long Vũ gọi Thiên Nguyên lại, trầm giọng nói:
- Ngươi tự thu xếp đi…
Nói xong câu đó, cả người Long Vũ liền trở nên hư thoát, khí thế mạnh mẽ lúc trước hiện giờ không còn chút nào.
- Hài tử, Thiên Nguyên đã quyết định rời khỏi Huyền Cảnh, ta cũng phải đi thôi.
Lúc này cổ lực lượng thần bí đã trả lại quyền khống chế thân thể cho Long Vũ.
Long Vũ lúc nãy tuy rằng không thể khống chế thân thể mình, nhưng cả quá trình hắn vẫn rất rõ ràng. Giờ phút này, hắn không còn nghi ngờ người này nữa. Hắn vội vàng nói:
- Xin hỏi tiền bối là ai? Vì sao lại giúp vãn bối vậy…
- Ha ha!
Thanh âm thần bí cười nói:
- Ta đến từ Thiên Ngoại Thiên, về phần ta là ai, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết. Hiện giờ đang nói chuyện với ngươi là nguyên thần của ta, lúc nãy chiến đấu với Thiên Nguyên đã hao phí rất nhiều lực lượng của ta, ta phải trở về thôi. Ngươi yên tâm, ta sẽ còn đến tìm ngươi, ta còn có một số việc cần đến sự trợ giúp của ngươi…
- Vãn bối… Có thể sao?
Sau khi biết được thực lực của Thiên Nguyên, Long Vũ đối với mình mất đi vài phần tự tin.
- Đương nhiên là có thể!
Thanh âm thần bí lại nói:
- Lần sau khi ta tới tìm ngươi, ta sẽ dạy cho ngươi cách vận dụng nguyên lực như thế nào. Hài tử, tiềm lực của ngươi là vô hạn, ngươi phải tin tưởng vào chính mình.
- Được rồi, giờ ta cần phải rời khỏi đây rồi.
Giờ phút này, thanh âm thần bí càng ngày càng trở nên hư nhược.
- Cám ơn!
Long Vũ nhẹ giọng nói.
- Anh Vũ, anh không sao chứ?
Dao vội vàng bổ nhào đến, dìu thân thể gầy yếu của Long Vũ đứng lên.
- Dao, em yên tâm đi, anh không sao đâu…
Long Vũ khóe miệng mỉm cười, hắn khẽ cười một tiếng nói:
- Thiên Nguyên đã bị anh đuổi đi, trong thời gian ngắn hắn sẽ không thể nào trở lại đây.
Lúc này, Thiên Âm cũng đã đi tới, liếc nhìn Long Vũ một cái, khuôn mặt thanh tú của nàng cười một cái, nụ cười thật ấm áp, nàng nói:
- Tiểu Vũ, cảm ơn cậu… Cậu đúng là ân nhân của Phượng tộc chúng tôi.
- Hừ!
Dao hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thiên Âm, cũng là hôm nay Tiểu Vũ thắng. Nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu.
Thiên Âm cũng không có dây dưa cùng Dao, nàng quay sang hỏi Long Vũ:
- Tiểu Vũ, lúc nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lúc nãy cậu đánh nhau với Thiên Nguyên dường như cậu biến thành một người vậy. Bất kể là vẻ mặt hay khí tức cùng với trước hoàn toàn khác nhau…
- Tôi cũng không biết!
Long Vũ giải thích:
- Lúc đấy tôi bị ép quá, trong lòng luôn muốn chiến thắng, có lẽ vì vậy mà tiềm năng trong cơ thể của tôi bị kích phát ra?
Hiển nhiên, hắn không có nói thật. Việc này, nếu không được người thần bí kia cho phép, hắn không thể nào đem chân tướng mọi việc nói ra được.
………………………….
………………………
Trên thực tế, Thiên Nguyên cũng không có rời khỏi Huyền Cảnh. Hắn chỉ rời khỏi Phượng Sào thôi. Ra khỏi Phượng Sào, hắn liền mở thiên nhãn ra, xem khắp năm Phương Thiên Địa Huyền Cảnh.
Một lát sau, hắn quyết định đi tới Dục Giới.
Mục tiêu lần này của hắn là Vu Thần Ba Độ của Vu Tộc.
Đối với Thiên Nguyên mà nói, trải qua trận chiến với Long Vũ khiến trong lòng hắn nảy sinh hứng thú cực lớn. Coi như hắn phải rời khỏi Huyền Cảnh, cũng sẽ tìm một người tại Huyền Cảnh thay mặt hắn giám sát Long Vũ.
Vu Thần Ba Độ, không thể nghi ngờ là một tuyển chọn tốt nhất.
Đối với Vu Thần Ba Độ, thân là Tuần Vũ Thiên Ngoại Thiên thì Thiên Nguyên cũng chẳng lạ gì. Người này là đệ nhất chiến sĩ của Vu Tộc, cũng là người rất âm hiểm, tâm kế rất nặng. Vu Tộc không có người nào có thể làm đối thủ của hắn.
Thiên Nguyên đã tuần tra thế giới này được một thời gian, từng ở bên ngoài Thiên Ngoại Thiên gặp gỡ người này. Đối với một chút dã tâm của hắn, Thiên Nguyên cũng biết rõ.
Thiên Nguyên cho rằng, người có dã tâm như thế là người khống chế tốt nhất.
Dã tâm đại biểu cho tất cả, không quản người đó thuộc chủng tộc gì, một khi đã có thì liền có chuyện để làm.
- Ngươi là ai?
Ngay ngày hôm ấy tại nơi ở của Vu Thần Ba Độ, từ trong hư không xuất hiện một người. Vu Thần Ba Độ liền đề cao cảnh giác, bởi vì trên người của người thần bí này, hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm. Cho tới tận bây giờ, hắn cũng chưa từng có cảm giác như ngày hôm nay.
Đối với tộc nhân Vu Tộc duy nhất có chuẩn thần cách chiến sĩ, Thiên Nguyên cũng không dám xem thường.
- Ba Độ, ta là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là… Ta hôm nay tới tìm ngươi là muốn ngươi làm người thay mặt ta…
Thiên Nguyên nói:
- Long Vũ ngươi hẳn cũng biết chứ? Ta chỉ có một điều kiện, đó là thay ta giám sát chặt chẽ tên tiểu tử này. Nếu có cơ hội thì hãy thay ta giết chết hắn.
- Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à?
Thấy giọng điệu ra lệnh của Thiên Nguyên, Ba Độ hết sức bất mãn.
- Nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì cũng được.
Thiên Nguyên cười nói:
- Tại năm Phương Thiên Địa này, ngươi là người duy nhất có đủ tư cách làm người thay mặt cho ta. Nhớ kỹ, làm tốt chuyện này, ta sẽ cho ngươi một vài chỗ tốt.
- Nực cười.
Ba Độ thầm nghĩ cả đời khống chế người, bây giờ tự nhiên lại bị người khống chế. Khí tức quanh người Thiên Nguyên làm hắn bất an, nhưng cũng không có nghĩa là hắn chịu khuất phục.
Thiên Nguyên nhìn thấy toàn thân Vu Thần Ba Độ tản mát sát khí như có như không, trong lòng liền biết Ba Độ không phục. Nếu như muốn Ba Độ phục tùng thì thủ đoạn tốt nhất chính là vũ lực.
Mặt đối mặt với vị cao thủ đứng đầu này, Ba Độ lần nữa tự nhủ chính mình nhất định phải duy trì bình tĩnh, nếu không thì hắn chỉ có con đường tìm chết.
Nghĩ đến đây, Ba Độ liền đem Vu lực trong cơ thể mình lưu chuyển khắp toàn thân, rối loạn bất an dần dần biến mất, hắn đang tiến dần vào cảnh giới kỳ ảo không nhiễm bụi trần ai.
Thiên Nguyên thấy Ba Độ như lâm đại địch, trên mặt biểu hiện vẻ thoải mái tự tại, hướng tới Vu Thần Ba Độ nói:
- Ba Độ, ta nói thật cho ngươi biết, ta là Tuần Vũ Thiên Ngoại Thiên, ngươi còn muốn động thủ sao?
Lời này vừa nói ra, Ba Độ lập tức cả kinh:
- Cái gì? Ngươi là Tuần Vũ? Vậy sao ngươi gây khó dễ ta…
- Ta đã nói rồi, ta cần ngươi thay mặt giúp ta giám thị, tiêu diệt Long Vũ.
Thiên Nguyên lần nữa nhấn mạnh lời nói của mình.
- Long Vũ cũng là kẻ địch của ta, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Tuần Vũ đại nhân, nếu chúng ta đã cùng chung mục tiêu, vì sao lại không liên thủ kháng địch.
Ba Độ nói.
- Ngươi không đủ tư cách để cùng ta liên thủ… Ngươi chỉ có thể làm thuộc hạ của ta thôi, làm người đại diện của ta.
Thiên Nguyên nghiêm túc nói.
Lời Thiên Nguyên vừa nói xong, cả người Ba Độ liền bay vút lên, một cổ vu lực cường đại từ hai tay đánh ra, công kích tới Thiên Nguyên.
Thiên Nguyên cười lạnh một tiếng, dùng một quyền đánh về phía Ba Độ. Một cỗ quyền kình màu tử kim lập tức men theo quỹ tích của Vu Thần Ba Độ một cách hoàn mỹ bắn tới.
Trên mặt Vu Thần Ba Độ không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, mặc dù biết chiêu này đối với Thiên Nguyên là vô dụng, nhưng giờ phút này uy thế quyền kình kia cũng không hề so sánh được.
Trong phút chốc, công kích của hai người chạm vào nhau, lập tức nổ mạnh một tiếng. Tiếng nổ mạnh qua đi, quyền kình của Thiên Nguyên vẫn hướng tới Vu Thần Ba Độ mà bắn tới.
Vu Thần Ba Độ thấy thế, trên khuôn mặt cũng không hoảng loạn chút nào, vu lực cường đại nhập vào cơ thể, chính diện nghênh đón quyền kình của Thiên Nguyên.
Đúng lúc này, chỉ còn cách mười thước Thiên Nguyên liền nhảy lên đỉnh đầu Vu Thần Ba Độ. Một cỗ nguyên lực cường đại trong lòng bàn tay trái của Thiên Nguyên hướng tới đỉnh đầu Vu Thần Ba Độ đánh xuống.
Một chiêu mãnh liệt vào đầu, chỉ thấy đầu Vu Thần Ba Độ cũng không ngẩng lên, cả người liền chuyển động xoay tròn như gió lốc. Cùng lúc này cả người liền bắn lên phía trước, tụ tập mười thành vu lực vào tay phải hướng tới chưởng của Thiên Nguyên đánh tới, không hề nhượng bộ chút nào, chiến diện đối kháng với chưởng kình của Thiên Nguyên.
Hai người lần thứ hai giao phong, hai cỗ lực lượng vừa tiếp xúc với nhau lập tức nổ mạnh, phạm vi xung quanh hai cây số nổi lên một cỗ gió xoáy cuồng mãnh tới cực điểm, mảnh nhỏ núi đã bay đầy trời cấp tốc xoay chuyển, khí kình bắn ra chung quanh làm khiến cho người khác sợ hãi vô cùng.
Một kích vừa qua, chỉ thấy cả người Thiên Nguyên hướng về phía trước xông tới, hai tay phất một cái về phía trước, thân mình như lá rụng nhẹ nhàng hướng về phía sau bay đi.
Vu Thần Ba Độ đang ở giữa không trung liền rớt xuống, khi hắn vừa rơi xuống nương theo lực phản chấn của nền đất nhẹ nhàng bay sang hướng bên phải.
Nhìn thấy Vu Thần Ba Độ dễ dàng hóa giải quyền kình của mình, trong lòng Thiên Nguyên thầm nghĩ Vu Thần Ba Độ quả nhiên có bản lãnh thật sự. Xem ra chính mình cũng nên xuất ra toàn lực thôi.
Nghĩ đến đây, nguyên lực trong cơ thể hắn liền cấp tốc vận chuyển, chuẩn bị phát ra công kích cường đại hướng tới Vu Thần Ba Độ. Ba Độ liên tiếp đỡ được hai lần công kích của Thiên Nguyên, thân mình mặc dù không có bị một vết thương nào nhưng trong lòng hắn càng ngày càng kinh hãi mãnh liệt. Sau hai lần giao thủ, Ba Độ đều dùng hết toàn lực nhưng mà tên Thiên Nguyên kia hình như vẫn còn ẩn giấu thực lực không xuất ra.
Nhìn Thiên Nguyên trước mặt, Ba Độ thầm nghĩ sự tình hôm nay thực sự là không xong rồi.
- Ba Độ, ngươi không phải là đối thủ của ta, thúc thủ chịu trói đi. Chỉ cần ngươi chịu làm thuộc hạ của ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, đồng thời ta còn cho ngươi một ít chỗ tốt mà ngươi không ngờ tới.
Thiên Nguyên thản nhiên nói.
Dã tâm của Ba Độ rất lớn, hắn thậm chí muốn tại Thiên Ngoại Thiên chiếm cứ một vùng đất trù phú. Nhưng hiện tại, đối mặt với một tên Tuần Vũ, hắn lại không có cách nào để chiến thắng.
Không thể không nói đây là một sự châm chọc rất lớn.
Đồng thời, Ba Độ hình như cũng nhận ra một chút sự thật. Nhưng mà không đến thời khắc cuối cùng, Ba Độ tuyệt đối không buông tha. Sát khí trên người Ba Độ che kín cả mặt, hướng tới Thiên Nguyên nói:
- Tuần Vũ đại nhân, ta sẽ không khuất phục.
Thiên Nguyên thản nhiên đáp:
- Ta sẽ đánh ngươi cho tới khi ngươi tâm phục khẩu phục mới thôi.
Hai mắt Vu Thần Ba Độ nhíu lại, cười nói:
- Ngươi không nên bức ta, nếu không thì ta với ngươi đồng quy vu tận.
Lời vừa nói xong, thân hình Vu Thần Ba Độ liền nhảy lên, vu lực quanh thân hắn tụ tập tới mức lớn nhất.
Nhìn thấy Vu Thần Ba Độ hướng tới chỗ mình phi thân đến, Thiên Nguyên cười lạnh nói:
- Muốn cùng ta đồng quy vu tận, ngươi còn chưa xứng…
Chỉ thấy Vu Thần Ba Độ phi thân đến cách Thiên Nguyên mười thước, quang cầu do vu lực ngưng tụ lại bên tay liền phóng về phía trước.
Thấy quang cầu đã xuất ra, hướng về phía Thiên Nguyên bắn tới.
Tay trái Thiên Nguyên thì đặt trước ngực, tay phải tụ thành chưởng đánh về phía trước một chưởng, chính diện đón nhận lấy quang cầu của Vu Thần Ba Độ.
Theo hữu chưởng của Thiên Nguyên vừa xuất, quang cầu đang bay đến liền nổ mạnh, hóa thành vô số công kích như mưa sao băng, hướng đến Thiên Nguyên mà tới.
Cùng lúc này, xung quanh Thiên Nguyên liền dâng lên một cỗ nguyên lực nóng cháy vô cùng, nhìn như thực chất xuất hiện ngăn cản hết những công kích kia lại.
Công kích thất bại, Ba Độ cũng không có nản lòng. Mà hắn lại tiếp tục ngưng tụ quang cầu ở lòng bàn tay, song chưởng giống như rồng lửa rời bến hướng tới phía trước đánh tới.
Thân hình Thiên Nguyên hơi động, nháy mắt xuất hiện trước mặt Vu Thần Ba Độ, hai quyền đánh vào hai lòng bàn tay của Vu Thần Ba Độ. Trong lúc này, nguyên lực từ trong cơ thể Thiên Nguyên truyền sang lòng bàn tay Vu Thần Ba Độ đi sâu vào cơ thể hắn.
- Ha ha!
Thiên Nguyên phát ra tiếng cười sang sảng:
- Ba Độ, vu lực trong cơ thể ngươi đã bị ta phong ấn, ngươi hiện tại còn lời gì để nói nữa không?
Sắc mặt Ba Độ kinh hãi, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính mình cùng Thiên Nguyên lại có chêch lệch lớn như vậy.
Thắng làm vua thua làm giặc.
Ba Độ như một con gà bị đánh bại, cả người ủ rũ cụp đầu xuống, ánh mắt vô cùng thê lương. Thất bại không đáng sợ, đáng sợ chính là hắn lại có thể thua trong tay một tên Tuần Vũ.
Ba Độ đã từng giết qua một gã Tuần Vũ.
Khi đó, trái tim của hắn bắt đầu nảy sinh ý muốn chinh phục Thiên Ngoại Thiên.
Hiện giờ nghĩ đến, hùng tâm tráng chí của hắn căn bản chính là bi kịch.
Tâm như đã chết, giờ phút này đây đúng là khắc họa chân thực nhất về Vu Thần Ba Độ.
- Ba Độ, chỉ cần ngươi phát xuống huyết thệ, ta liền có thể giải trừ phong ấn cho ngươi, đồng thời ta cũng sẽ truyền cho ngươi phương pháp tu luyện nguyên lực.
Đánh một gậy, cho một quả táo ngọt. Đây chính là tính toán của Thiên Nguyên.
- Ngài nói thật sao? Ngài thật sự có thể cho ta phương pháp tu luyện nguyên lực?
Tâm tư của Ba Độ liền động. Hiện giờ hắn không có một chút cơ hội nào chiến thắng, nhưng nếu hắn có thể tu luyện nguyên lực vậy thì nhất định sẽ có cơ hội rồi.
Ba Độ là một người co được dãn được, tạm thời ủy khuất vì tương lai quật khởi. Sau một thoáng do dự, hắn liền gật đầu:
- Ta thể phát xuống huyết thệ, đối với ngài thề nguyện trung thành, nhưng ngài cũng phải nhất định hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Truyện khác cùng thể loại
746 chương
43 chương
118 chương
34 chương
130 chương
24 chương