- Long Vũ là con rể của ta, ta dẫn cậu ta đi, có gì không thể? Thiên Âm hừ nói: - Tiểu Vũ, cậu có nguyện ý hay không theo tôi đi? - Việc này... Long Vũ khó xử: - Nói thật, tình huống trong cơ thể ta thuộc loại khác, coi như các ngươi nghiên cứu, cũng nghiên cứu không ra kết quả gì, không bằng chính ta nghiên cứu một chút. Các ngươi yên tâm, một khi ta phát hiện bí mật nguyên lực, tuyệt đối sẽ nói cho các ngươi biết. - Cũng tốt ——! Long Hoàng nói: - Thiên Âm, ngươi cũng không cần mạnh mẽ mang Tiểu Vũ đi, tình huống của hắn đích xác theo chúng ta bất đồng. Ta xem, việc này không cưỡng cầu được. Huống hồ, chúng ta cũng không phải là không có cơ hội. - Có ý tứ gì? Thiên Âm khó hiểu. Hắc Thiên Ma Thần cười nói: - Phượng Hậu, ngươi bình thường thông minh bỏ đi đâu vậy? Ba Độ không phải đã nói rồi sao? Tiểu Vũ trên người có nguyên lực, sớm hay muộn sẽ kinh động người Thiên Ngoại Thiên... Đến lúc đó chỉ cần Tuần Vũ của Thiên Ngoại Thiên xuất hiện, chúng ta không phải có cơ hội thỉnh giáo sao? Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời khen hay. - Ta hiểu được. Nhưng mà tiểu Vũ, cậu còn phải theo tôi đi một chuyến. Cậu yên tâm, lần tôi này mời cậu đi, không phải vì nghiên cứu cái gì. Thiên Âm trầm giọng nói: - Phượng tộc chúng ta có giữ một bảo vật có quan hệ với Thiên Ngoại Thiên, kiện bảo vật kia cần nguyên lực đến thúc dục, ngàn vạn năm, nó luôn luôn bị phong ấn. Tôi nghĩ hiện giờ hẳn là có cơ hội giải phong cho nó. - Thật sự? Long Vũ cũng không yên tâm lắm với nhân phẩm của bà mẹ vợ này. - Xú tiểu tử. Cậu là con rể tôi. Chẳng lẽ tôi lại có thể hại cậu? Thiên Âm thở phì phì nói: - Vật kia mới có thể phát huy được uy lực nguyên lực của cậu. Có được nó, tin tưởng lần sau chống lại Ba Độ, Cậu tuyệt đối có thể chiến thắng hắn. Nghe Thiên Âm vừa nói như thế, Long Vũ cũng động tâm. Đường Hương Hương cau mày nói: - Phượng Hậu. Tôi cảnh cáo bà, bà đừng có mà đùa bỡn. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho bà. - Hậu Thổ. Ngươi im miệng cho ta. Đây là chuyện trong nhà của ta. Ngươi gấp cái gì... Thiên Âm cả giận nói: - Nếu là dựa theo vai vế. Ngươi còn không phải gọi ta một tiếng bác gái sao? - Hừ… Đường Hương Hương hừ lạnh một tiếng, không hề để ý Phượng Hậu. - Ha ha… Long Hoàng nhìn thấy hai nữ nhân này vì mình mà cãi cọ mà buồn cười, lập tức liền làm một người hoà giải: - Ha ha, Hậu Thổ nương nương, em yên tâm đi, anh có thể vì Phượng Hậu làm chứng, Phượng tộc đích xác cất giữ một bảo vật có quan hệ cùng Thiên Ngoại Thiên. Việc này em cứ yên tâm đi. - Không được, em phải đi theo… Đường Hương Hương nói. - Không được! Thiên Âm cũng quả quyết nói: - Phượng tộc không chào đón người Vu tộc. Mắt thấy hai nữ nhân ở giữa vừa muốn bắt đầu chiến tranh. Long Vũ vội vàng nói: - Hai vị, hai người trước đừng cãi nhau kẻo lại đánh nhau mệt lắm... Hương Hương, em trước tiên mang theo Thiên Dực Hổ trở về Thiên Đường tổng bộ đi, anh cùng bác gái Thiên Âm đi xem, tin tưởng anh, anh không có việc gì. - Được rồi! Đường Hương Hương cẩn thận dặn dò: - Tiểu Vũ, anh cẩn thận một chút. Quay đầu, nàng hướng Thiên Âm nói: - Ta hy vọng ngươi đừng có làm ra chuyện gì, nếu không ta sẽ không bỏ qua ngươi... - Hừ! Thiên Âm hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Long Vũ nói: - Tiểu Vũ, chúng ta đi. - Uhm. Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức liền đi theo Thiên Âm rời khỏi. Năm lệnh chủ Phương Thiên Địa còn lại bốn vị, vẻ mặt mỗi người đều có chút phức tạp. Cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. …………………….. …………………….. Sau khì đi vào Phượng sào, Thiên Âm đem Long Vũ giao cho con gái Kim Phượng, sau đó, nàng liền biến mất không thấy. Kim Phượng, Long Vũ cửu biệt gặp lại, trong lòng tự nhiên là phi thường vui vẻ. Đoạn thời gian này, Kim Phượng chủ trì sự vụ ở Ngũ Thải Cung, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, mỗi khi phiền lòng, nàng đều tưởng nhớ chính mình đang âu yếm người yêu. Dựa vào đó mà cảm thấy một chút ấm áp. - Đúng rồi, anh Vũ, làm sao anh đi theo mẹ trở lại, người không làm khó dễ anh chứ? Kim Phượng tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi. - Ha ha, anh không sao. Long Vũ cười cười: - Em yên tâm đi, tu vi của anh bây giờ, cho dù là mẹ của em muốn đối với anh làm chút gì đó, cũng là không thể nào... - Vậy là tốt rồi. Kim Phượng cười nói: - Kỳ thật lúc anh vừa tới, em đã cảm ứng được lực lượng trong cơ thể anh cường đại. Nhất định là anh lại gặp kỳ ngộ phải không? - Cũng không thể nói là kỳ ngộ... Long Vũ lập tức đem chuyện mình có được nguyên lực kể cho Kim Phượng. Kim Phượng nghe vậy mừng rỡ, nói: - Anh Vũ, thật sự là quá tốt, thật sự là quá tốt. Anh có được nguyên lực, sau này liền có có thể tự bảo vệ mình. Em thật sự là thay anh vui vẻ. - Đúng rồi tiểu Phượng, nghe bác gái nói, Phượng tộc cất chứa một vật cùng Thiên Ngoại Thiên có quan hệ chí bảo, có việc này chứ? Long Vũ tính toán cùng Kim Phượng chứng thực. - Vâng. Kim Phượng nói: - Vật kia em cũng đã được nghe nói, lần trước lúc em lên ngôi làm tân Phượng Hậu, cho nên liền có tư cách tìm hiểu về những chuyện cơ mật của Phượng tộc. Phượng tộc đích xác có một vật cùng Thiên Ngoại Thiên có quan hệ gì đó. Giống như gọi là Nguyên Lực Bảo Thạch... Bất quá ngàn vạn năm, Phượng tộc không một người có thể sử dụng. Trong cơ thể của anh đã có nguyên lực, nghĩ đến hẳn là có thể khống chế nó. - Chỉ hy vọng như thế. Sự tình đã chứng thật, Long Vũ liền mỉm cười, nói: - Tiểu Phượng, chuyện phiền chán này trước không quản, chúng ta thật vất vả gặp mặt, cần hảo hảo hưởng thụ thế giới riêng hai chúng ta thôi. - Vâng. Kim Phượng xấu hổ gật gật đầu, lập tức nói: - Đêm nay, anh ở lại trong phòng của em đi... Nói xong, Kim Phượng hai tay ôm lấy cổ Long Vũ, đặt mông ngồi lên hắn, cười hì hì nói: - Đêm nay anh cần phải hảo hảo phục vụ em... Long Vũ cười xấu xa ôm trọn thân thể Kim Phượng, nhẹ nhàng xoa nắn. Đồng thời, tựa đầu lại gần, ngậm vào cặp môi thơm xinh đẹp mê người kia, nhẹ nhàng thưởng thức. Sau đó, Long Vũ cười nói: - Tiểu Phượng yên tâm, anh sẽ hảo hảo làm tốt yêu cầu của em. Tin tưởng anh, sẽ không lâu nữa, chúng ta có thể vĩnh viễn sống cùng nhau. Nghe lời tâm tình của nam nhân, mà thân thể lại bị nam nhân trêu đùa. Thân thể Kim Phượng rất nhanh sinh ra phản ứng. Nàng chủ động chìa cái lưỡi đinh hương, linh hoạt tiến đến miệng của nam nhân, điên cuồng mà cuốn lấy. Cảm nhận được nữ nhân điên cuồng, tâm thần Long Vũ chấn động, thân thể đột nhiên hưởng ứng. Kim Phượng càng giãy dụa mỹ đồn, đem thân mình gắt gao dán chặt vào Long Vũ. Kim Phượng răng ngọc khẽ mở, phát ra từng tiếng rên rỉ mê người. Long Vũ nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng kia, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, cái miệng tham lam dọc theo cổ nữ nhân một đường thẳng xuống dưới, tận tình thưởng thức thân thể xinh đẹp của Kim Phượng. Chút bất tri bất giác, hai người đã dính chặt vào nhau. Long Vũ đêm nay tựa hồ cực kỳ xúc động, miệng của hắn lần mò xuống dưới, chung đầu tựa vào giữa hai chân của nàng, tận tình thưởng thức đóa hoa kiều diễm kia. (DG: ực ực…) Kim Phượng nhịn không được rên khẽ, động tác kích thích như thế lại là lần đầu tiên mà nàng hưởng thụ, thân thể run rẩy không ngừng, mỹ đồn cũng vặn vẹo uyển chuyển, phối hợp với nam nhân. - Anh Vũ, cho em... Cảm giác tê dại làm cho nàng không chịu được nữa. Rất nhanh, sau một tiếng rên của Kim Phượng, Long Vũ phá tan hết thảy trở ngại, tiến vào thân thể nàng. Trong phòng nhất thời truyền đến tiếng thở gấp của nam và tiếng rên rỉ dụ hoặc của nữ. Liên tục đến nửa canh giờ, trong phòng rốt cục an tĩnh lại. Sắc mặt Kim Phượng được bao phủ bởi một màu hồng, thân thể tê dại vô lực, miễn cưỡng nằm trong Long Vũ ngực, cảm thụ sự vuốt ve chăm sóc của hắn. - Tiểu Phượng, anh yêu em. Long Vũ thâm tình chân thành nhìn Kim Phượng nói. Kim Phượng thật sâu cảm nhận được vẻ chân tình này, trong mắt toát ra một tia yêu thương, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt sống lưng của Long Vũ. - Anh Vũ, em còn muốn... Thể lực của nữ nhân Phượng tộc phải dùng bằng hai chữ trâu bò, lúc này mới tiết thân không lâu, nàng liền lại muốn. Long Vũ tự nhiên cũng không yếu thế, lại hôn môi khiêu khích nữ nhân. Mùi thơm trên người nữ nhân phát ra dụ hoặc nhưng Long Vũ cũng không có lập tức thỏa mãn yêu cầu của nữ nhân, mà là một bên thích ý chơi đùa nụ hoa trên bộ ngực sữa, một bên lại chậm rãi vuốt ve hai đùi và trên mông đẹp, triệt để kích thích. Trải qua một lần tiết thân, thân thể Kim Phượng trở nên mẫn cảm dị thường, làm sao có thể chịu được sự khiêu khích của Long Vũ. Mỗi một lần vuốt ve, cũng làm thân thể nàng không ngừng run rẩy. Cuối cùng Long Vũ cũng đem tiểu đệ thẳng tiến vào thân thể Kim Phương, khiến nàng phát ra tiếng rên rỉ dồn dập. Thật lâu sau, cảm giác mình sắp lên đỉnh, Long Vũ gầm nhẹ một tiếng đem tinh hoa của mình toàn bộ đưa vào trong cơ thể nữ nhân. Cùng lúc đó, Kim Phượng toàn thân một trận run rẩy, nửa thân dưới cấp tốc co rút, cùng Long Vũ lên đỉnh vu sơn. - Khụ khụ… Ngay vừa lúc bọn họ vừa mới yên tĩnh trở lại, ngoài cửa tới tiếng ho khan của Thiên Âm. - Các ngươi xong việc chưa? Thiên Âm dò hỏi: - Nếu xong rồi, Tiểu Vũ, cậu trước tiên đi ra, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi tới chỗ chí bảo Thiên Ngoại Thiên, Nguyên Lực Bảo Thạch.” - Vâng. Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức nói: - Người chờ tôi, tôi lập tức đi ngay. Kim Phượng cũng thần tình đỏ bừng, ai biết mẹ mình đến đây lúc nào, cũng không biết động tĩnh vừa nãy có bị nghe thấy được không? - Tiểu Phượng, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi trước, quay lại anh sẽ tìm em. Mặc quần áo tử tế, Long Vũ phát vài cái nhẹ nhàng lên cặp mông Kim Phượng. ……………………………. ……………………………. Sau khi xuất môn, Thiên Âm lạnh lùng hỏi: - Chỉ một lát như vậy cậu cũng nhịn không được... Quả thực là một con sói. Long Vũ một trận xấu hổ, nam nữ hoan ái chuyện rất bình thường, sao lại phải bảo mình là dê, là sói. - Bác gái, vật kia rốt cuộc để ở địa phương nào... Chúng ta bây giờ sẽ đi đâu? Long Vũ muốn hạ xuống, cuối cùng quyết định không cùng Thiên Âm dây dưa những vấn đề kia. - Hãy bớt nói nhiều đi, theo tôi. Thiên Âm lạnh lùng đáp lại một tiếng, quanh thân đột nhiên tỏa ra ngũ thải hà quang đem Long Vũ bao vây. Long Vũ cũng không có kháng cự. Trong khoảnh khắc, Long Vũ với sự trợ giúp của Thiên Âm, tiến nhập cấm địa của Phượng Tộc.