Trên trời, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét ầm ầm như trống trận, Long Vũ cùng Đường Hương Hương tiến vào Dục Giới truy tìm đám người dị năng Yến Nam Thiên. Trời đột nhiên thay đổi, không khí xơ xác, tiêu điều dường như tràn ngập khắp mọi nơi. Mỗi tiếng sấm vang lên, bốn phía tà khí lại trở lên nồng nặc hơn. Long Vũ mắt không chút biểu cảm quát lớn: - Ba Độ, ta biết là ngươi đang giở trò, có giỏi thì đến đây, ta với ngươi quyết đấu lại... - Tiểu tử thối, đối với ngươi còn cần ta tự mình động thủ sao? Trong không trung quả nhiên truyền đến thanh âm của Vu Thần ba độ: - Ta đã cứu thần thú Vu tộc Lục Ngô. Đối thủ của ngươi là Lục Ngô. - Lục Ngô lại có thể tỉnh lại ư? Sắc mặt Đường Hương Hương hơi thay đổi, vội vàng nói: - Lục Ngô năm đó là Vu tộc thần thú thủ hộ, mặt người mình hổ, có chín cái đuôi, nghe nói đã có đủ phẩm chất của thần... Anh Vũ, anh phải cẩn thận. - Khônggggg! Long Vũ cười hắc hắc, nói: - Không phải chỉ là một con hổ thôi sao? Chúng ta cũng có Hổ... Thiên Dực Hổ, mày ra đi, hôm nay xem như tìm được đối thủ cho mày, mong rằng mày sẽ không làm tao thất vọng. - Grưưưư! Lời của Long Vũ vừa mới truyền đi. Thiên Dực Hổ lập tức xuất hiện phía sau hắn. Một tiếng rống uy lực, chấn động chín tầng mây, ngay cả Đường Hương Hương cũng phải biến sắc. - Rốt cuộc đây là đồ vật gì? Giữa không trung truyền đến tiếng gầm khí thế của Thiên Dực Hổ, tựa hồ cũng làm cho hắn chấn động. Thậm chí có thể thấy giọng của hắn run run. Thiên Dực Hổ tựa hồ bất mãn với việc bị gọi là đồ vật này nọ, nổi giận gầm lên một tiếng. Miệng thổi ra một loạt những tia chớp hướng tới đối phương. - Ầm!!! Sau một tiếng nổ lớn, một con mặt người mình hổ liền xuất hiện giữa không trung. Con ngươi lạnh lùng của nó nhìn thấy Thiên Dực Hổ, sát khí lập tức phong tỏa khắp nơi. - Lục Ngô nguyên lai chình là cái này sao... Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói: - Chỉ có thế thôi sao? Lúc này, trời bắt đầu gầm thét. Hai bên liên tục tấn công. Bay qua bay lại giữa không trung. Hai mắt Lục Ngô phát ra những tia lỳ dị. Lớp lông khắp người như những cây kim châm dựng đứng lên. Thập phần tươi đẹp. Khí lực ngưng tụ quanh mình, ngay cả Long Vũ cũng không dám coi thường. Long Vũ thấp giọng nói: - Thiên Dực Hổ, chú em có thể khắc chế nó không? Thiên Dực Hổ gầm nhẹ vài tiếng, hai mắt thần quang lóe lên tia lửa đỏ, tỏ ra rất tự tin. Hiểu được ý của Thiên Dực Hổ, Long Vũ nói: - Đã như vậy, thứ này giao cho mày, nội đan tùy tùy ăn. Gầm nhẹ hai tiếng, Thiên Dực Hổ đạp không khí mà đi. Hướng phía Lục Ngô mà quét tới. Long Vũ thấy thế, mỉm cười, lắc mình xuất hiện bên cạnh Đường Hương Hương. - Anh Vũ, anh bảo Thiên Dực Hổ cẩn thận một chút, Lục Ngô là thần thú, cho dù là em cũng không chắc có thể khắc chế nó hay không. Đường Hương Hương thấp giọng nói. - Yên tâm đi, anh tuyệt đối tin tưởng Thiên Dực Hổ. Long Vũ nói. Truyền thuyết Lục Ngô có chín cái đuôi, mỗi cái nắm giữ một loại lực lượng thần bí. Giờ phút này cũng không thấy xuất hiện, hắn khắp người truyền lên một cỗ lo lắng. Trên bầu trời, lúc này cuồng phong tản đi, mây đen cũng bay đi, sấm chớp theo Lục Ngô xuất hiện càng trở lên lợi hại. - Ầmmmmmmm Hai người ngửa mặt lên trời, tiếng động trên không này làm cho Long Vũ cùng Đường Hương Hương đều lay động không thôi, ánh mắt lộ ra vẻ lo sợ. Nhìn kỹ vật ấy, Đường Hương Hương càng thêm sợ hãi: - Anh Vũ, anh xác định không cần em giúp đỡ. - Ha ha.... Long Vũ khẽ cười một tiếng, mắt nhìn Thiên Dực Hổ, nói: - Tiểu tử, nghe rõ chưa? Nữ chủ nhân của mày đang lo lắng đó. Mày nên xuất ra bản lĩnh thật sự của mày đi. - Grừưưư Thiên Dực Hổ nhìn thấy Lục Ngô, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, trong mắt có vài phần không vui vẻ, miệng kêu rung trời... Khóe miệng Lục Ngô hiện lên một tia cười khẽ, một loạt tia chớp cường đại hướng phía Thiên Dực Hổ mà đánh tới. Thiên Dực Hổ nổi giận, gầm lên một tiếng, hướng phía trước vung lên, cũng là một loạt tia lửa điện. Hai loạt tia chớp gặp nhau trên không trung, bộc phát nổ ra ngoài không trung. Hú lên quái dị, Lục Ngô rời đi mấy thước, ánh mắt kinh hãi nhìn Thiên Dực Hổ, tựa hồ không thể tin mình lại có thể cùng một tên vô danh ngang sức. Thiên Dực Hổ nhìn lên trời cao, tỏ ra một bộ dạng uy nghiêm thiên địa độc tôn. Đánh xong trận này, nó cũng thấy Lục Ngô không phải đối thủ bình thường. Cứ như vậy, hai thiên địa kỳ thú vẫn giằng co lẫn nhau, tình hình trở lên có chút kỳ quái. Trầm mặc một hồi, Thiên Dực Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, chân trước cuồn cuộn nổi lên hai chân trước truyền đến hai loạt chớp, hướng phía Lục Ngô bắn tới. Nguy hiểm đến gần, Lục Ngô hét lớn một tiếng, hai cái đuôi sau lưng đột ngột dựng lên, cùng công kích của Thiên Dực Hổ đối đầu. Giữa không trung, hai đại kỳ thú lần thứ hai giao đấu. Kết quả rất nhanh đã hiện ra, lúc này đây đúng là ngang tài ngang sức. Tại giao điểm của hai cỗ lực lượng cường đạo phát ra tiếng nổ mãnh liệt. Long Vũ cùng Đường Hương Hương nhìn thấy một kích này, sắc mặt lộ ra chút hoảng sợ. Công kích của hai con thú này quả thực là quá sức tưởng tượng. - Lục Ngô! Giết chết nó đi. Thanh âm tức giận của Ba Độ gầm lên giữa không trung. Lục Ngô sau khi bị thúc giục toàn thân dựng đứng lên, trong miệng thỉnh thoảng lại rít gào, có vẻ cực kỳ tức giận. Đối diện, Thiên Dực Hổ hét lớn một tiếng, thanh âm này cũng rung trời, đè xuống uy nghiêm vừa xuất hiện của Lục Ngô. - Ha ha, vẫn tốt chứ? Long Vũ lên tiêng khen ngợi. Thiên Dực Hổ phát ra tiếng gầm nhẹ đắc ý, tựa hồ khoe ra, nghe thấy Lục Ngô rống to, có vẻ cực kỳ bất mãn. Một bên là bị chủ nhân quở trách, bên kia lại được chủ nhân cổ vũ. Tâm tình của hai thú chỉ cần gãi mông nghĩ là biết. Khẽ kêu lên một tiếng, khí thế lại kéo lên quanh thân Thiên Dực Hổ, mà Lục Ngô thì toàn thân bị hỏa diễm bao vây, khí bạo trướng nổi lên, hai mắt nhìn chăm chú vào Thiên Dực Hổ, vẻ mặt nghiêm túc. Giữa không trung, hai kỳ thú nhìn chằm chằm lẫn nhau, một cỗ khí thế vô hình quấn lấy nhau. Sẵn áp lực trong người, Lục Ngô phát động tiến công trước, chỉ thấy nó hé miệng, một loạt hỏa diễm xuất ra, hướng tới Thiên Dực Hỏa. Trong khoảnh khắc, Lục Ngô đã cải biến phương thức công kích. Thiên Dực Hổ cũng không e ngại cường đại công kích kia, miệng cũng phun ra hỏa diễm. Hai bên giằng co hết đợt này đến lượt khác. Đường Hương Hương nhìn chăm chú vào tình huống giao chiến, nhẹ giọng nói: - Anh Vũ, Thiên Dực Hổ rốt cuộc lai lịch ra sao, vì sao em chưa bao giờ gặp qua thần thú như nó vậy? - Sẽ có lúc anh nói với em. Long vũ cười nói: - Tin rằng ngươi sẽ kinh ngạc. Ngay lúc này, giữa không trung hai kỳ thú đã giao chiến đến lúc gay cấn. Lục Ngô, Thiên Dực Hổ cũng đã thay đổi phương thức quyết chiến. Một nửa số đuôi dựng thẳng lên, đồng thời phóng xuất ra tia chớp, hỏa diễm, hàn băng công kích. Thiên Dực Hổ tức giận gầm một tiếng, hai cánh luôn luôn khép lại trên lưng đột nhiên mở ra, gương cánh vỗ, một cỗ lực lượng cường đại nhất thời cản trở công kích của Lục Ngô. Gầm lên một tiêng nổi giận, Lục Ngô lùi lại ba thước, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Dực Hổ. Đồng thời, chỉ thấy chín cái đuôi phía sau đều bật sáng lên. - Hỏng rồi, Lục Ngô muốn dùng toàn lực công kích. Đường Hương Hương lên tiếng nhắc nhở.