Long Vũ âm thầm đau đầu, tâm nguyện nhiều năm qua của mình chỉ là muốn tìm kiếm cha mẹ. Nhưng sự thực là hiện giờ..thế cục. tam giới cũng càng ngày càng phức tạp, coi như hắn muốn không đếm xỉa đến, thì cũng không còn kịp nữa rồi. - Anh Vũ, không cần nghĩ nhiều, chúng ta đi Phượng Sào trước đi, những chuyện tình, hiện tại chỉ là phỏng đoán, còn không có thể xác định, không cần lo lắng quá mức. Đường Hương Hương trấn an cười cười. - Hương Hương, nếu hắn quả thực là Vu Thần Ba Độ, em sẽ đi cùng hắn sao? Long Vũ đột nhiên hỏi. - Sẽ Không Đường Hương Hương nắm chặt tay Long Vũ,nghiêm túc nói: - Anh Vũ, hãy nghe em nói, em không quản sự tình trước kia, em chỉ biết là em là nữ nhân của anh. Chỉ cần anh không đuổi em đi… Trong Ngũ Thải Cung tại Phượng Sào Điều Dao lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra. Phượng Hậu cuối cùng cũng trở về. Đối với sự trở về của Phượng Hậu, Bản năng của Dao có chút không muốn. Phượng Hậu trở về, không nói đến việc tâm nguyện của con gái cùng nha đầu kia chung một chồng không thể đạt tới. Cho dù là nàng, cũng sẽ có chút phiền phức. Lúc trước vì tranh đoạt Phượng Hậu, nàng cùng vị em gái kia cũng có không ít va chạm cùng mâu thuẫn, có trời mới biết nàng có thể hay không cùng tính sổ luôn. Điều mấu chốt nhất là. Nàng không hy vọng bởi vì Phượng Hậu trở về.mà làm cho thế cục tốt đep hiện nay rơi vào hỗn loạn.Huống hồ, Hắc Phượng nhất tộc của nàng hiện giờ cùng Ngũ Thải Cung đã hòa giải.nếu tiếp tục có mâu thuẫn là điều không đáng có. - A di... Người đang lo lắng chuyện gì vậy? Dao đang một mình miên man suy nghĩ, Kim Phượng chậm rãi đi tới. Nàng tựa hồ biết tâm tư Dao nên. vội vàng nói: - A di. Người yên tâm đi. Nếu mẹ trở về con sẽ giúp a di. - Phượng Nhi. Điều ta lo lắng nhất bây giờ là chuyện con cùng Thi Nhân thương nghị tốt chuyện tâm nguyện chung một chồng. Mẹ của con là một cường giả, với tính khí đó bà ta tuyệt đối không bao giờ chấp nhận chuyên đó đâu. Về chuyện của ta thì chính ta sẽ tự xử lí. Nha Đầu, con và hắn nên làm sao bây giờ? - Con không quản! Kim Phượng nghiêm túc nói: - Trải qua bao chuyện như thế, con không có khả năng bỏ đi đoạn tình yêu này. Cho dù là mẹ có ngăn cản thì con cũng mặc kệ. con cũng sẽ không độc chiếm anh Vũ. A di, người cứ yên tâm đi. Chuyện này giao cho con xử lý. Tin tưởng con, con sẽ xử lý tốt. Nhưng thật ra người... Kim Phượng đột nhiên muốn nói lại thôi. - Con còn có lời còn muốn nói? Dao hỏi. - Con cũng không biết nên làm thế nào… Kim Phượng đỏ mặt nói. Hai người cùng nhìn nhau cười khổ. - Kim Phượng, con có nghĩ ta là nữ nhân không biết xấu hổ đã cướp mất người yêu của con không? Dao bỗng nhiên nhìn thẳng mắt Kim Phượng nói. - Sẽ không! Kim Phượng rất bội phục người. Người dám yêu, dám hận, dám theo đuổi tình yêu của mình. Con sẽ ủng hộ a di. ………………………………………….. …………………………………………� �.. Bất kể thế nào cuối cùng Phượng Thiên Âm cũng đã trở về, nàng rất vui vì thấy con gái mình đảm nhiệm tốt chức Phượng Hậu. Đêm sau đó, Phượng Hậu cho gọi Kim Phượng tới để nói chuyện suốt cả một đêm. Không biết họ đã nói nhũng gì mà người bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng tranh cãi. Sáng hôm sau Kim Phượng rời khỏi Ngũ Thải Cung, gương mặt có vẻ không được tốt. Thời điêm Long Vũ cùng Đường Hương Hương đến Phượng Sào, Phượng hậu biết được có người hữu duyên với Phượng Hoàng lệnh nên dự định đích thân ra đón. Nhưng nàng biết kẻ đó là tình lang của con gái mình thì rất tức giận muốn đuổi người. Nhưng Trên thục tế ai có Phượng Hoàng lệnh đều là khách Phượng tộc nên mệnh lệnh này khiến bọn thị vệ rất khó tuân theo. Lúc Này Kim Phượng bỗng xuất hiện khiến bọn thị vệ thở phào nhẹ nhõm. Kim Phượng tới cũng không để ý Long Vũ mà nhìn Đường Hương Hương nói: - Không Ngờ là Hậu Thổ nương nương, một trong mười hai Tổ Vu. Anh Vũ, diễm phúc của anh thật tốt. - Tiểu Phượng. Không phải ăn dấm chua chứ? Long Vũ cười hắc hắc đi tới. Long Vũ vuốt nhẹ lưng Kim Phượng bất kể ở đó rất nhiều người nhẹ nhàng nói: - Việc khác tính sau anh phải gặp mẹ của em có chút việc đã. Đường Hương Hương nói luôn: - Tôi hoài nghi Vu Thần Ba Độ còn sống… - Là Vu Thần Ba Độ? Phượng Hậu bỗng nhiên nói: - Phượng nha đầu dẫn tình lang của con vào đây, còn Vu Sư kia hãy qua chỗ khác nghỉ ngơi, mẹ không thich Vu Tộc cho lắm. Nhất là nữ nhân. Sắc mặt Kim Phượng hơi đổi, nàng ngượng ngùng nhìn Đường Hương Hương nói: - Thực xin lỗi, mẹ của em rất nóng nảy, em cũng thật rất bất đắc dĩ... - Không có việc gì… Đường Hương Hương chủ động lấy lòng: - Chúng ta không cần khách khí, chúng ta đi thôi, để anh Vũ đi theo Phượng Hậu nói chuyện... Kim Phượng có chút bận tâm, thoáng do dự hạ giọng, dặn dò: - Anh Vũ, nói chuyện cùng mẹ em, nên thận ứng đối... Em nghĩ bà ấy nhất định sẽ hỏi chuyện giữa chúng ta đấy. - Được, em yên tâm đi, anh sẽ không có việc gì. Long Vũ cười cười: - Hai người tới chỗ của Dao đi, nhân cơ hội này làm quen một chút... Long Vũ cũng không phải lần đầu tiên tiến vào Ngũ Thải Cung. Nhưng hôm nay đi vào đại môn cảm giác cùng thường ngày bất đồng. Bốn phía tựa hồ tràn ngập một cỗ thản nhiên uy áp. - Cậu chính là Long Vũ? Tu vi không tệ, bất quá cơ sở có chút kém, dung mạo cũng là bình thường... Một thanh âm tự nhiên giống như từ phía trước bay tới. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trên ghế ngồi phía trước, một người mặc chiếc quan lụa trắng mỏng chính là Phượng Hậu đang mỉm cười đứng ở đó. Một đầu tóc dài màu đen không gió mà bay, khiến cho tăng thêm vài phần dễ thương. Dáng người đầy đặn nhưng nhưng lại có vòng eo mảnh khảnh, một đôi mắt mọng nước tròn to đang đánh giá Long Vũ. - Bái Kiến Phượng Hậu, tôi là Long Vũ. Long Vũ cung kính hành lễ. Thân phận của đối phương, cả công và tư hắn đều nhất định phải cung kính. Phượng Hậu mới mở miệng nói: - Đến gần một chút, để cho tôi nhìn cậu. Tôi phải thấy rõ ràng, con gái của tôi rốt cuộc lựa chọn một nam nhân như thế nào? Long Vũ nghe vậy, đi nhanh về phía trước, thẳng đến chỗ Phượng Hậu chỉ cách có ba thước hắn mới dừng lại. Ngưng thần vừa nhìn, Phượng Hậu Thiên Âm quả nhiên là xinh đẹp không gì sánh được. Dung mạo của nàng cùng Kim Phượng ngang nhau. Bất quá còn hơn Kim Phượng, trên người của nàng càng nhiều hơn một vẻ thành thục. Thiên Âm âm thầm gật đầu, nhưng nàng vẫn là có ý định thử: - Tôi có đẹp không? Long Vũ nghiêm túc gật gật đầu, nói: - Rất đẹp! Long Vũ ăn ngay nói thật, trong con ngươi vẫn không trộn lẫn bất luận cái gì bất kính, hoặc khinh nhờn. - Tôi hỏi cậu, là tôi đẹp, hay Kim Phượng đẹp? Long Vũ một mực cân nhắc, Thiên Âm rốt cuộc là nữ nhân thế nào. Nàng vì sao phải lần nữa truy vấn chủ đề vô nghĩa này? Thoáng trầm tư một chút, Long Vũ thản nhiên nói: - Cả hai mẹ con đều là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, mỗi người mỗi vẻ, thật sự khó phân cao thấp. - Thiên Âm mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, cả người tản mát ra mị lực kinh người, làm cho người ta rung động. Trên khuôn mặt mang theo tiếu ý mê người, trước ngực lộ ra một nửa trắng noãn lại càng tản ra làm cho Long Vũ hoa mắt.