Tuyết Cơ kinh ngạc há miệng trợn mắt. Nàng khó có thể tưởng tượng được, từng là một trong mười hai Tổ Vu Hậu Thổ nương nương lại có tiếng rên rỉ dâm đãng như thế. Càng khó tưởng tượng chính là, thằng cháu từng là phế vật tu đạo của mình đang bò trên người Hậu Thổ nương nương. Chẳng biết vì sao, nghe động tĩnh ở trong phòng, tim Tuyết Cơ bỗng đập nhanh hơn. - Chúng ta đi thôi. Tuyết Cơ nghiêm mặt nói với Hàn Duyệt. - Đúng vậy. Hàn Duyệt gật gật đầu, hai người cùng bước đi. Trong lúc nghe thấy tiếng bước chân hai người, Long Vũ cùng Đường Hương Hương đã nhận ra là ai đi tới. - Là Chị Tuyết Cơ cùng tiểu Hàn. Long Vũ cười hắc hắc, lập tức động tác nhanh hơn. Dường như có ý làm cho tiếng thở dốc của mình, tiếng rên rỉ của Hương Hương, hoặc là những tiếng bành bạch, tiếng cót két của giường chiếu tăng lên rất nhiều. - Anh Vũ, kết thúc thôi. Đường Hương Hương khẽ rên một tiếng, hạ thân tiếp tục co rút. Giờ phút này, nàng đã lên đỉnh. Cùng lúc, Long Vũ cũng phóng ra tinh hoa nóng bỏng. - Anh Vũ, bọn họ đã nghe thấy chúng ta… Đường Hương Hương xấu hổ áp mặt vào lồng ngực nam nhân, xả hơi nóng lên ngực hắn. Long Vũ cười hắc hắc, bàn tay vuốt ve bờ mông nàng. - Em yêu, chúng ta tiếp tục một lần nữa nhé… Mặc kệ bên ngoài là ai, Long Vũ lại động tình, miệng không ngừng hôn hít khắp cơ thể Đường Hương Hương. Rất nhanh trong phòng lại tràn ngập âm thanh hoan ái. …………………………………… …………………………………… Vô Nguyệt đi theo Hắc Minh. Một lần nữa nàng cầu Hắc Minh mang theo Hậu Thổ. Nàng thạt sự không hi vọng chủ tử của mình lưu lạc trong Huyền Môn. Hắc Minh lần trước đại bại, trong lòng vô cùng buồn bực. Hơn nữa Vô Nguyệt luôn mồm lải nhải, trong lòng hắn rất tức giận. Hắn cười lạnh nói: - Được rồi. Đừng ở trước mặt ta mà lắm mồm. Lão tử còn đang buồn bực đây. Con tiện nhân Hậu Thổ kia phản bội lại Vu tộc. Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Sự tình ngày đó ngươi cũng đều thấy… Tổ Vu Huyền Minh. Nhất định ngươi có biện pháp. Không đúng sao? Vô Nguyệt nói: - Ngươi muốn có Đồng Tâm Tỏa của Vu Tộc. Hãy làm cho cô ấy biết được sứ mệnh của mình tại Vu Tộc. - Đồng Tâm Tỏa? Huyền Minh nghe vậy, lập tức mỉm cười: - Ha ha… Đúng vậy. Vô Nguyệt ơi Vô Nguyện. Không nghĩ tới ngươi còn có chút tác dụng. Ngươi không nói, ta sẽ quên Vu tộc còn một bảo bối như vậy. Được. Không thành vấn đề. Ta sẽ đem Hậu Thổ trở về Vu Tộc cho ngươi. Chẳng qua… - Đồng Tâm Tỏa nằm trên cổ của Hậu Thổ. Việc này ngươi phải nghĩ biện pháp…. Hắc Minh nói. - Không thành vấn đề. Vô Nguyệt nói: - Chuyện này giao cho ta. Tuy rằng ta và nàng không ở cùng nhau. Nhưng đối với kiếp trước, chúng ta vẫn còn có chút tình cảm. Ta nghĩ nàng đối với ta tín nhiệm. - Được. Chúng ta phân công nhau hành động. Ngươi gặp nàng, ta đi tìm Đồng Tâm Tỏa. Hắc Minh nói: - Ba ngày sau chúng ta hội hợp tại Vô Tình Phong. ………………………………. ………………………………. Ban đêm, Hắc Thiên Ma Thần vừa từ trong một quán bar tại thành phố Thiên Hải liền cảm ứng được một cỗ khí tức nguy hiểm. Tu vi như hắn còn cảm ứng được nguy hiểm, có thể thấy được người này tuyệt đối là cao thủ. Vì không cho những người xung quanh gặp tai ương, Hắc Thiên Ma Thần cố ý đi vào phía sau một ngọn núi, rời xa nội thành huyên náo. Dừng lại một chút, cỗ khí tức nguy hiểm cũng theo đuôi mà tới. - Xuất hiện đi. Hắc Thiên Ma Thần lạnh lùng quát một tiếng: - Các hạ theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ không thấy mệt sao? - Ha ha... Hắc Thiên. Ngươi cũng thay đổi quá nhiều. Bộ dạng ngày xưa của ngươi, không phải giống như hiện tại. Một tiếng cười to vang lên, một bóng đen xuất hiện trước mặt Hắc Thiên Ma Thần. Chẳng qua, khuôn mặt người này không có hiển lộ. - Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao không cho ta chứng kiến bộ mặt thực của ngươi? Hắc Thiên Ma Thân có ý đồ nhìn khuôn mặt người này nhưng thất bại. - Ha ha. Những người nhìn qua bộ mặt chân thực của ta đều là người chết. Người nọ nhàn nhạt trả lời. Nói như vậy, Hắc Thiên Ma Thần hiểu được người này tới đây có mục đích, hắn chắp tay nói: - Một khi đã như vậy, các hạ tới đây là có ý tứ gì? Người nói mỉm cười nói: - Nói chuyện sảng khoái. Hắc Thiên Ma Thần, nhìn vào tu vi của ngươi, ta muốn ngươi làm thuộc hạ của ta, không biết ngươi có bằng lòng hay không? Hắc Thiên Ma Thàn nghe vậy, lập tức giận giữ. Hắn là một trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, thân phận vô cùng tôn quý. Cho dù là Trung Thiên Đại Đế tu vi tiên cảnh, đối với hắn cũng phải nhượng bộ ba phần. Từ lúc trở thành một trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, hắn chưa từng gặp qua người nào kiêu ngạo như vậy. Cố nén tức giận, Hắc Thiên Ma Thần lạnh lùng nói: - Các hạ là ai? Nếu lúc nãy là câu nói đùa, ta có thể không thèm để ý, hiện tại có thể cút đi bảo toàn tính mạng. Nếu ngươi tới đây với mục đích muốn tiêu khiển ta, vậy cũng đừng trách ta không khách khí… Người này không đợi Hắc Thiên Ma Thần nói hết câu, cuồng tiếu cười một tiếng: - Hắc Thiên, bản tôn để mắt tới ngươi, mới tới tìm người. Ta thật tâm hi vọng ngươi có thể trở thành thủ hạ của ta. Hai chúng ta liên thủ, làm lên nghiệp lớn. - Ha ha... Hắc Thiên Ma Thần khinh thường cười lạnh một tiếng: - Ngươi cho ngươi là Tử Vi Trung Thiên Đại Đế. Loại người như ngươi thì tính cái gì, dấu đầu hở đuôi, ngay cả bộ mặt cũng không dám hiển lộ. Ngươi dùng cái gì để cho ta khuất phục làm thuộc hạ của ngươi. Người này thấy ngữ khí của Hắc Thiên Ma Thần bất thiện, sắc mặt lập tức âm trầm, hắc quang trong mắt lưu động, một cố tà mị tràn ngập toàn thân, tản ra xung quanh một cỗ khí tức âm trầm quỷ dị. Hiển nhân, khí tức của hắn không kém gì Hắc Thiên Ma Thần. Hắc Thiên Ma thần thấy tu vi người này cường đại, vốn không muốn cùng hắn phát sinh xung đột. Nhưng hiện tại người này gây sự, khẩu xuất cuồng ngôn, thật sự không thể chịu đựng được. Lập tức, quanh thân Hắc Thiên Ma Thần cũng tản ra cỗ khí tức cường đại. Người tới cười lạnh một tiếng, lấy khí thế đối kháng với khí thế Hắc Thiên Ma Thần. Từng dòng khí cường đại tràn ngập ngọn núi. Thời gian không lâu, cây cối xung quanh đã không chịu được áp lực, lập tức hóa thành bột phấn. - Ầm. Lần lầu va chạm, người này cùng Hắc Thiên Ma Thần xuất lực ngang nhau, khó phân thắng bại. Sau một tiếng nổ mạnh, hai người tách nhau ra, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương. Hắc Thiên Ma Thần vừa động, cả người lập tức biến mất trong bóng đêm. Lực lượng của người này đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn. Nếu bọn họ giao thủ ở đây, thành phố Thiên Hải sợ khó có thể tránh khỏi tai vạ. Vì thế giữa không trung hắn mở ra một thông đạo tiến vào Huyền Cảnh. Quả nhiên, người nọ đuổi theo không bỏ, đi theo hắn tiến vào Huyền Cảnh. Lúc này Hắc Thiên Ma Thần lạnh lùng, ngạo nghễ hỏi: - Chẳng lẽ các hạ là Tiên Cảnh Tà Vương.