Mã Hiểu Mai kinh hô một tiếng, muốn nhào tới, lại bị Thiên Tăng ngăn trở. Long Vũ lau vết máu trên miệng, trong lòng cười khổ, biết mình không phải đối thủ của Hắc Thiên Ma Thần. Hắn ngồi dậy, nhìn về phía Hắc Thiên Ma Thần: - Ngươi muốn giết ta? - Không phải. Hắc Thiên Ma Thần nói: - Ta luôn phản đối chuyện coi thường sinh mệnh. - Vậy ngươi muốn làm cái gì? Long Vũ lạnh lùng nói: - Ngươi nói ra, ta sẽ tận lực bồi tiếp. - Ha ha... Hắc Thiên Ma Thần khẽ cười một tiếng nói: - Đứa nhóc này, bản chất không tệ, nhưng hôm nay có chút nóng nảy. Đây là lần đầu Long Vũ đối mặt với một đối thủ kỳ quái như vậy. Hắn trầm giọng nói: - Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Chỉ cần ngươi ngăn cản ta giết Phách Vương, ta liền không bỏ qua cho ngươi. Hắc Thiên Ma Thần giật mình, hỏi ngược lại: - Hắn hiện tại sống không bằng chết, ngươi còn không buông tha cho hắn? Long Vũ tràn ngập hận ý nói: - Đương nhiên sẽ không. Ta muốn tự tay giết chết hắn. Với tu vi của hắn, đoạn cánh tay, chém cụt chân, đây không phải là một đả kích trí mệnh. Phách Vương nghe vậy, bỗng chợt rùng mình. Long Vũ lạnh lùng nói: - Đây mới là điểm mấu chốt. Hắc Thiên Ma Thần giật mình, cười ha ha: - Cũng tốt, ta cho ngươi một công đạo. Nói xong, ánh mắt Hắc Thiên Ma Thần nhìn về phía Phách Vương. Cũng không thấy hắn có hành động nào. Phách Vương kia kêu thảm một tiếng, lập tức một thân tu vi của hắn tiêu tan, thân hình té trên mặt đất. Nhìn qua so với chết còn thảm hơn rất nhiều. - Ta đã phế đi kinh mạch toàn thân của hắn. Ngay cả ta, cũng không thể khôi phục tu vi của hắn. Như vậy ngươi vừa lòng rồi chứ? Hắc Thiên Ma Thần hỏi. Long Vũ dường như cũng không nghĩ tới Hắc Thiên Ma Thần làm ra hành động như vậy. Hắn có chút sững sờ, sau đó nói: - Tốt. Làm như ngươi, rất công bình. Ngón tay Hắc Thiên Ma Thần nhấc lên, nói một câu: - Sự việc Phách Vương đã giải quyết, nhưng giữa chúng ta còn chưa xong. Ta trước tiên trị liệu cho người phụ nữ của ngươi, sau đó ta sẽ phế đi tu vi của ngươi. Lời vừa nói ra, Long Vũ tức giận nói: - Ngươi dựa vào cái gì mà muốn phế đi tu vi của ta. - Rất đơn giản, ngươi giết con dân của ta. Ban đầu ta muốn giết ngươi, nhưng ta chưa bao giờ coi thường sinh mệnh, vì vậy ta mới hủy tu vi của ngươi. Hắc Thiên Ma Thần cười nói: - Thể chất của ngươi rất đặc biệt, trong cơ thể vừa có đạo lực lại có dị năng. Nhưng ngươi yên tâm, ta là người thích nói đạo lý. Ta chỉ phế đi đạo lực của ngươi, còn dị năng ta sẽ không động đến. “…” - Đừng hòng. Long Vũ cả giận nói: - Ta sẽ không chịu thua ngươi. - Đó là vấn đề của ngươi. Hắc Thiên Ma Thần nói xong, liền tiến về phía Thiên Tăng, nhưng mục tiêu của hắn là Mã Hiểu Mai. Thân thể Mã Hiểu Mai hơi run, tức giận nói: - Tránh ra, ta không cần ngươi trị liệu. - Nhóc con, vì sao ngươi kháng cự ta? Hắc Thiên Ma Thần nói: - Ngươi cũng đã biết, ta có thể lập tức giúp ngươi phục hồi. Nếu ta không giúp ngươi, ngươi sẽ trở thành một phế nhân. Là một người tu đạo, ta biết ngươi nhất định sẽ phi thường thống khổ. - Ngươi đối đầu với anh Vũ. Ta tuyệt đối sẽ không nhận trợ giúp của ngươi. Mã Hiểu Mai cắn răng nói. - Hiểu Mai… Sau đó Long Vũ đi tới nói: - Không nên từ chối sự giúp đỡ của hắn, đó là việc hắn phải làm. Còn chuyện giữa anh và hắn, đó là việc không liên quan. - Em không muốn. Mã Hiểu Mai quật cường: - Em không thể nhận sự giúp đỡ của địch nhân. Nếu em tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn, sau này làm sao em có mặt mũi gặp anh. - Ha ha... Hắc Thiên Ma Thần nói: - Nhìn các ngươi thật thú vị. Không quản ngươi có chịu nhận hay không, chuyện ta quyết, nhất định ta sẽ làm. Nói xong, Hắc Thiên Ma Thần duỗi tay ra, lập tức một đạo bạch quang bao phủ quanh người Mã Hiểu Mai, sau đó hắn cười lạnh: - Việc này ngươi không thể tự chủ. Trong lúc đó, toàn thân Mã Hiểu Mai đã đắm chìm trong một cỗ lực lượng ấm áp. Trong phút chốc, nàng có thể rõ ràng cảm giác được kinh mạch cùng sinh mệnh của mình khôi phục rất nhanh. - Buông nàng ra. Từ đầu tới cuối, Long Vũ không thể tin được nhân phẩm của Hắc Thiên Ma Thần. Hắn lo lắng Hắc Thiên Ma Thần gây bất lợi đối với Mã Hiểu Mai. Thiên Tăng vội vàng bước lên ngăn cản: - Không nên vọng đọng. Hắn thực sự giúp Mã Hiểu Mai chữa thương. - Xong rồi. Đúng lúc này, Hắc Thiên Ma Thần thu hồi bạch quang. Sắc mặt Mã Hiểu Mai hơi đổi, nói: - Anh Vũ, quá thần kỳ, thương thế của em thực sự đã khôi phục. Hơn nữa tu vi không mất, đan điền cùng kinh mạch đã phục hồi như cũ, thực sự quá thần kỳ… Trái tim Thiên Tăng đập nhanh, đây là thực lực của lệnh chủ? Tất cả mọi người đều ngây dại. Toàn bộ hiện trường đều bị chiêu thức ấy của Hắc Thiên Ma Thần làm cho khuất phục, trong đó có cả Long Vũ. - Cám ơn. Long Vũ luôn là người ân oán phân minh, hắn chủ động tiến lên nói lời cám ơn. - Ngươi không cần cám ơn ta, ta đã nói rồi, những gì ta đã quyết ta luôn không thay đổi. Hắc Thiên Ma Thần nói: - Ta vừa trở về không bao lâu, phải đi xung quanh xem thế nào. Cho nên thời gian của ta rất gấp, ta hi vọng chuyện giữa chúng ta mau chóng giải quyết. Chính ngươi tự phế đạo lực của mình đi. - Đừng hòng. Long Vũ cười lạnh nói: - Cho dù liều chết, ta cũng không tự buông bỏ đạo lực của mình. Long Vũ tu đạo từ nhỏ, có thể có được ngày hôm nay, đã phải cật lực tu luyện. Hơn nữa, bản thân hắn bây giờ rất nhiều người phó thác. Hắc Thiên Ma Thần nói: - Nếu không tự tay ngươi giải quyết, ta cũng không khách khí. Nói xong, bạch quang trên tay Hắc Thiên Ma Thần chợt lóe, Long Vũ vội vàng tránh sang một bên, lập tức vung lên Thiên Sư pháp kiếm hộ thân. - Aiz. Hắc Thiên Ma Thần thở dài nói: - Ngươi là một đứa nhỏ rất thú vị, vốn ta và ngươi có thể trở thành bằng hữu. Nhưng ngươi là một người quá cố chấp, ta lại không thích người cố chấp. Nói xong, hắn vung nắm tay tiến về phía Long Vũ. Long Vũ toàn lực phòng thủ. - Ầm… Một tiếng nổ vang lên, Long Vũ cùng Hắc Thiên Ma Thần chênh lệch quá lớn, mặc dù là toàn lực phòng thủ, cũng như muối bỏ bể. Quyền kình của Hắc Thiên Ma Thần nhẹ nhàng phá vỡ phòng thủ của hắn. Long Vũ ho ra một búng máu, chậm rãi ngã xuống. Hắc Thiên Ma Thân tất nhiên là hạ thủ lưu tình, cũng không có ý định giết chết Long Vũ. Cho nên, một kích này cũng không tổn hại đến thân thể Long Vũ. Hắn lau vết máu trên miệng, đứng dậy nói: - Có bản lĩnh thì giết ta đi, muốn hủy bỏ lực đạo của ta, đừng có nằm mơ. Nói xong, Long Vũ tập trung Tử Kim Thiên Viêm trong cơ thể, để cho La Lâm mở ra biên độ tăng trưởng, lấy hỏa hệ bí quyết cùng Long Toàn Phong hướng tới Hắc Thiên Ma Thần. Hắc Thiên Ma Thần có chút kinh hãi. Lực lượng của Long Vũ trong nháy mắt tăng lên mấy lần, tình huống như vậy hắn có chút khó hiểu. Nhưng mà dù sao hắn cũng là một trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, cho dù La Lâm mở ra biên độ tăng trưởng, cũng không thấm vào đâu. Tại Huyền Cảnh, ngoại trừ năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, những người còn lại không thể biết được tu vi của lệnh chủ cao đến cỡ nào. Mà lực lượng của Hắc Thiên Ma Thần luôn cho rằng đứng sau Long Hoàng, Phượng Hậu. Đương nhiên, bài danh này chỉ là trong truyền thuyết. Tin tức về Hắc Thiên Ma Thần dường như không chính xác. - Có chút thú vị. Thêm một lát nữa, không chừng ngươi sẽ cho ta một chút kinh hỉ. Nhưng hiện giờ, còn kém xa. Hắc Thiên Ma Thần dứt lời, vung một quyền hướng tới Long Vũ. Cường hãn dũng mãnh, đem Hỏa Toàn Phong đánh bay. - Chịu thua đi. Hắc Thiên Ma Thần thản nhiên nói. - Đừng mơ. Long Vũ cắn răng, giơ Thiên Sư pháp kiếm lên, tiếp tục chinh chiến. Chẳng qua Hắc Thiên Ma Thần có chút không nhịn được. - Ngươi muốn tìm chết? Hắc Thiên Ma Thần lại vung quyền, Long Vũ không dám đánh loạn, vội vàng lui về phía sau, hy vọng có thể né tránh. Mà đúng lúc này, Thiên Tăng cùng Tứ Kiếm xuất động. Năm người bọn hắn hợp lực ngăn cản một quyền của Hắc Thiên Ma Thần. - Ầm… Ầm!!! Liên tục mấy tiếng nổ lớn, bạo tạc xung quanh làm cho đồ đạc nát vụn. Đợi cho kình khí tán đi, trên mặt Hắc Thiên Ma Thần âm tình bất định. Hắn dò xét xung quanh, phát hiện Thiên Tăng cùng Tứ Kiếm hoàn toàn có tư thế liều mạng. - Thế nào? Các ngươi cũng muốn liều mạng? Hắc Thiên Ma Thần lạnh giọng quát. - Nếu lệnh chủ đại nhân tiếp tục muốn thương tổn công tử. Tứ Kiếm chúng tôi đại biểu Phượng Sào hướng ngươi tuyên chiến. A Đại cầm đầu Tứ Kiếm nghiêm túc nói. - A Di Đà Phật! Thiên Tăng tiến lên phía trước: - Lệnh chủ đại nhân, bần tăng cũng thay mặt cho Đại Thiên Thế Giới hướng ngươi tuyên chiến. - Còn có Long Tộc chúng ta. Trong lúc này, Phúc Bá cùng Dung Nương nắm tay nhau xuất hiện trước mặt Long Vũ. - Là ngươi. Hắc Thiên Ma Thần hiển nhiên nhận ra Phúc Bá, nhìn Phúc Bá một hồi, sau đó cảm khái nói: - Nhiều năm không thấy, tại sao ngươi lại trở nên như vậy? Nhưng mà ngươi thực sự có tư cách đại biểu cho Long Tộc? - Còn đây chính là Dung cô nương sao? Hắc Thiên Ma Thần nhìn sang Dung Nương bên cạnh: - Chính xác. Tốt… Tốt… Hiện giờ các ngươi đã ở cùng một chỗ. Dừng lại một chút, hắn đêm ánh mắt dừng lại trên người Phúc Bá: - Hoàng Long, kỳ thật năm đó ngươi hoàn toàn có thể trở thành thần thông giống như ta. Đáng tiếc, ngươi không thể đoạn tuyệt thất tình lục dục. Ngươi lưu luyến tình cảm hồng trần. Thực sự đáng tiếc. - Ngươi sai lầm rồi. Phúc Bá nói: - Hoàng Long đã chết, hiện giờ ta chính là Phúc Bá. Hơn nữa chuyện năm đó ta vô oán vô hối. Hắc Thiên, ngươi xuất hiện, thật là ngoài ý muốn của ta. Ta biết, lấy tu vi bây giờ của ta so với ngươi, giống như là lấy trứng chọi đá. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, ngươi không thể gây tổn thương cho tiểu Vũ, ta sẽ liều mạng với ngươi. - Nhóc con tốt lắm. Nhiều người liều mạng vì ngươi. Hắc Thiên Ma Thân bỗng nhiên cười, nói với mọi người: - Xem ra, hôm nay ta phải làm một việc từ khi lọt lòng đến nay chưa làm bao giờ. Lần đầu tiên thỏa hiệp. Hắc Thiên Ma Thần liếc nhìn Long Vũ, trên khuôn mặt tuấn tú lại ấm áp cười nói: - Long Vũ, ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng làm người phụ trách kiếp nạn Huyền Cảnh? - Liên quan gì tới ta? Long Vũ tức giận nói: - Ta chỉ muốn sống tốt, không muốn làm anh hùng, cũng chẳng muốn làm đấng cứu thế gì cả. - Tốt lắm… Ha ha… Hắc Thiên Ma Thần cười to. Mọi người xung quanh không biết Hắc Thiên Ma Thần này có ý gì? - Ngươi đi đi… Hắc Thiên Ma Thần nói: - Nhưng mà ngươi phải rõ ràng, ta thả ngươi đi, cũng không phải là ta sợ uy hiếp của Phượng Sào, Long Huyệt, Đại Thiên Thế Giới. Mấy năm nay ta ở một chỗ nhàm chán đã làm không ít chuyện nhàm chán. Ta hi vọng từ tài năng trên con người ngươi có thể tìm kiếm được chút niềm vui. Nói xong, Hắc Thiên Ma Thần khẽ cười một tiếng nói: - Sau này ta sẽ tới tìm ngươi. Nói xong câu đó, Hắc Thiên Ma Thần liền biến mất. Lập tức, khí thế cường đại bao phủ xung quanh liền biến mất. Lúc này, đám đệ tử Cửu Đỉnh Hội đang quỳ dưới đất rốt cuộc có thể đứng dậy. Mấy đệ tử trung tâm của Cửu Đỉnh Hội, vội vàng mang Phách Vương sống không bằng chết kia đi, trước khi đi còn hung hăng liếc mắt nhìn Long Vũ một cái. Mà Long Vũ, cũng thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng tên sát tinh kia cũng cắp đít bỏ đi. - Chúng ta trở về Thiên Đường. Long Vũ thản nhiên nói, mọi người lập tức theo Long Vũ cùng nhau trở về Thiên Đường. Mười năm phút sau, tin tức Hắc Thiên Ma Thần, lệnh chủ Dục Giới đã truyền khắp cả Huyền Cảnh. Có người vui vẻ, có lo lắng, cũng có tò mò. Người cùng Hắc Thiên Ma Thần được tuyên truyền còn có Long Vũ. Trong đó có một số tin vịt còn đồn thổi Long Vũ trực tiếp đánh nhau với Hắc Thiên Ma Thần, hơn nữa Hắc Thiên Ma Thần mà không chạy nhanh thì Long Vũ túm tóc, lên gối đánh cho răng rơi đầy đất. Còn có, Long Huyệt, Phượng Sào, Đại Thiên Thế Giới vì Long Vũ tuyên chiến cùng Dục Giới. Tóm lại, trong mấy ngày, đủ loại tin vịt đã tràn nan khắp nơi. Nhưng mà từ ngày đó, không ai từng nhìn thấy Hắc Thiên Ma Thần. Còn đối với Long Vũ, hắn chẳng quan tâm đến mấy cái tin vịt này. Đương nhiên, tin đồn này đối với hắn cũng có chút chỗ tốt. Ít nhất, tên của hắn đã cùng với Hắc Thiên Ma Thần truyền khắp Huyền Cảnh. Đối với việc tìm kiếm cha mẹ của mình, có trợ giúp rất lớn. Đồng thời, mấy ngày nay cao thủ tại Huyền Cảnh gia nhập Thiên Đường ngày càng nhiều. Có hắc ám tu chân, cũng có người tu đạo tại Huyền Linh Thiên. Nhưng mà Phượng Sào, Long Huyệt, Đại Thiên Thế Giới thì không có một ai. Hiển nhiên, ngoại trừ Dục Giới cùng Huyền Linh thiên, còn lại ba Phương Thiên Địa quản lý nghiêm khắc hơn một chút, nhân số cũng ít hơn một chút. Đối với lần này, đám người Mã Ngọc mặt mày hớn hở. Nhưng mà thời điểm này, tốc độ khuếch trương thế lực quá nhanh, Mã Chính phong cũng ngượng ngùng tiếp túc đảm nhiệm chức vụ hội trưởng. Long Vũ được mọi người khuyên bảo, một lần nữa ngồi vào vị trí hội trưởng. Hơn nữa, tự lấy thân phận của mình tại thành Hắc Thủy chiêu mộ đệ tử, điều kiện là người có tu vi từ lục đỉnh trở lên. Dù vậy, trong thời gian ngắn ngủi, đệ tử Thiên Đường đã đạt trên hai ngàn. Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang vội vàng ghi chép sổ sách, cũng mệt gần chết. Buổi tối, Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai ngủ chung một phòng. Trải qua chuyện ngày đó, quan hệ giữa hai người dường như càng thân mật. - Anh Vũ, em có cảm giác như đang nằm mơ. Em thật không nghĩ rằng, mình vẫn bình an vô sự. Mã Hiểu Mai ôm chặt người đàn ông của mình, nhớ lại chuyện ngày đó vẫn còn sợ hãi: - Thật sự em nghĩ mình phải chết. Anh Vũ, cám ơn anh đã cho em hiểu được tâm ý của anh. Anh biết không? Em không sợ chết, nhưng em sợ phải rời xa anh. Anh Vũ, yêu em đi…