Sau đó, bên ngoài Mã Chính Phong mang theo bốn mươi đệ tử Thiên Đường cùng giằng co một chỗ với người của Cửu Đỉnh Hội, theo an bài của Long Vũ, bọn hắn không khơi mào chiến tranh mà cố ý kéo dài thời gian. Một thời gian sau, kịch độc trong cơ thể Mã Ngọc bị tử hỏa thôn phệ hết. Nhưng khi hắn thu hồi tử hỏa đứng dậy, hắn thấy đầu óc choáng váng, tâm thần hao phí rất nhiều, hắn có chút ăn không tiêu. Mã Ngọc mở to mắt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền minh bạch. Hắn thấy thân mình Long Vũ mềm nhũn, tựa hồ muốn ngã xuống thì định chạy tới đỡ, lại không nghĩ rằng cơ thể hắn cực kì suy yếu. Long Vũ khoát ray nói: - Cháu không sao... Sau đó, Long Vũ ngồi ở trên giường bắt đầu tu luyện. Chừng nửa nén hương, Long Vũ cũng khôi phục lại nội lực mới bị tiêu hao, hắn dặn Mã Ngọc tiến hành điều tức, còn mình thì vội vàng chạy ra ngoài. Đi tới hậu viên, đã thấy người Cửu Đỉnh Hội cùng người của Thiên Đường đánh tới mức ngươi sống ta chết, lúc này, tu vi của người Cửu Đỉnh Hội cao cường hơn trước rất nhiều. Thủ lĩnh của đám người Cửu Đỉnh Hội có tu vi bát đỉnh, Mã Chính Phong, Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên ba người liên thủ mà không đánh lại, theo Long Vũ thấy, thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian. - Dừng tay! Long Vũ tiến lên hét lớn, thân hình lao tới, trong nháy mắt giết chết năm người đang bao vây Mã Hiểu Mai. Hắn dùng cách như vậy, đem bốn người Mã Hiểu Mai, Mã Chính Phong, Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên cùng mình tụ tập lại một chỗ, còn hắn thì chống lại người cầm đầu của Cửu Đỉnh Hội. - Ngươi chính là Long Vũ? Người nọ giống như đoán được thân phận của Long Vũ, lạnh giọng hỏi. - Không sai, ta chính là Long Vũ... Long Vũ cười lạnh một tiếng: - Xin hỏi, ngươi xưng hô như thế nào? - Tại hạ là U Nguyệt! Người nọ lạnh giọng nói: - Các hạ cùng chúng ta vô tình đối địch, vậy mà ngươi đã giết hại mấy trăm huynh đệ của chúng ta, khoản nợ máu này dù sao cũng phải cho chúng ta một cái công đạo. Nếu không dùng đầu ngươi để cúng tế, những huynh đệ của ta sao có thể nhắm mắt? - Hãy bớt nói nhảm, hãy cho ta thấy được thực lực của ngươi đi! Long Vũ khinh miệt, hừ lạnh một tiếng nói: - Đừng nghĩ mình có tu vi bát đỉnh là có thể nắm chắc mọi chuyện. U Nguyệt, nếu ngươi đúng là một nam nhân, chúng ta sẽ đánh cược một phen, ta và ngươi đơn độc đả đấu, ta thua sẽ mặc các ngươi xử lý, ngươi thua thì hãy mang người của Cửu Đỉnh Hội về, từ nay không được dây dưa cùng với Thiên Đường của ta. Như thế nào? U Nguyệt nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi nói: - Không thành vấn đề, ta đồng ý đánh cược vói ngươi... Nói đến đây, hắn đảo mắt qua nói với thuộc hạ của mình: - Các ngươi nghe rõ rồi chứ, khi chưa có mệnh lệnh của ta, không được làm bừa... Long Vũ nghe vậy, yên tâm hơn rất nhiều. Hắn sở dĩ đưa ra lời đánh cược như vậy, chính là tránh cho bọn Mã Hiểu Mai bị thuộc hạ của U Nguyệt vây công. Hiện tại, hắn đã không còn lo lắng gì, có thể yên tâm cùng U Nguyệt so đấu. - Đến đây đi, cho ta thấy ngươi tự tin vì cái gì? U Nguyệt bỗng nhiên thét lên một tiếng đầy điên cuồng, thân thể nhanh chóng hướng phía trước đánh tới. Long Vũ hít sâu một hơi nhanh chóng nhảy tới, Thiên Sư pháp kiếm trong tay giơ cao, tử quang chợt lóe, chém thẳng về phía U Nguyệt. U Nguyệt nhảy lên không trung, thân hình bỗng nhiên biến mất, vừa mới hiện ra đã hướng Thiên Sư pháp kiếm đâm tới. Long Vũ ngàn lần không ngờ được U Nguyệt lại nhạy bén như vậy, vừa muốn biến chiêu, lại thấy U Nguyệt cả người trên không trung chuyển hướng một lần nữa, trong tay xuất hiện một chủy thủ, hướng mạch môn của hắn đâm tới. Long Vũ vội vàng lấy Thiên Sư pháp kiếm ngăn chặn, trên thân kiếm bốc lên một đạo tử diễm, chỉ nghe U Nguyệt kêu thảm một tiếng, tay hắn bị tử diễm đốt cháy, lui về phía sau mấy bước. Mã Hiểu Mai kinh hỉ hỏi: - Anh Vũ, còn tốt chứ... Long Vũ chau mày, tuy hắn bất ngờ nhân cơ hội đốt cháy tay phải của U Nguyệt, nhưng hắn biết rõ, mọi chuyện không đơn giản như vậy, U Nguyệt cũng không phải là một kẻ tầm thường. U Nguyệt ngã trên mặt đất lập tức bò dậy, trong mắt lộ ra sát khí vô cùng sắc bén. Hắn quả thật đã khinh địch, nếu không, với tu vi của hắn, sao có thể dễ dàng bị tổn thương như vậy. - Long Vũ, không nghĩ tới trong cơ thể ngươi còn có dị hỏa... U Nguyệt nói: - Ngươi cùng Hắc Minh đại nhân thực sự rất giống nhau... Lời này vừa nói ra, Long Vũ cảm thấy kinh hãi: - Thực sự như vậy sao, trong cơ thể Hắc Minh cũng có dị năng? - Đương nhiên! U Nguyệt nói: - Ta ít nhiều cũng biết một chút về ngươi và Hắc Minh đại nhân...Các ngươi có rất nhiều điểm tương đồng. Đáng tiếc, hắn lại trăm phương ngàn kế dồn ngươi vào chỗ chết. - Dị năng của hắn là gì? Long Vũ tò mò truy vấn. - Hỏa hệ dị năng! U Nguyệt nói: - Hắn từ trước tới giờ đều chưa từng thi triển trước mặt người khác, trừ khi là tính mạng bị uy hiếp. - Vì sao lại nói cho ta biết điều này? Long Vũ hỏi: - Bởi vì Hắc Minh đại nhân đã cùng Cửu Đỉnh Hội cắt đứt quan hệ. U Nguyệt cười hắc hắc: - Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, cho nên ta vừa mới nói, ta vốn không muốn là kẻ địch của ngươi, đáng tiếc là ngươi giết hại rất nhiều đệ tử của chúng ta, ngươi phải chết... Nghe U Nguyệt nói xong, Long Vũ thấy trong lòng khiếp sợ. Hắn cảm thấy hắn có thể đoán được vì sao Hắc Minh phản bội, rời khỏi Huyền Môn, có thể là do dị năng trong cơ thể hắn không được Huyền Môn chấp nhận, thế nên hắn mới không có chỗ đứng ở Huyền Môn. Điều này cũng có thể giải thích vì sao Hắc Minh lại vô cùng oán hận Huyền Môn. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là dự đoán của Long Vũ, cuối cùng là đúng hay sai thì phải để thời gian trả lời. Ngay khi Long Vũ đang ngây người, U Nguyệt đã đánh tới, thân hình nhanh tới mức làm cho nguời khác không thể nhìn ra được, cơ hồ, vừa động đã vọt tới trước mặt hắn. Long Vũ múa Thiên Sư pháp kiếm kích phát ra một đạo kiếm quang hướng U Nguyệt đánh tới. Bỗng nhiên, U Nguyệt hơi cúi người, trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng của hắn. Long Vũ thầm thấy không ổn, nhưng ngay lúc đó, La Lâm đã giúp hắn tập trung vào khí tức của U Nguyệt, thật ra, hắn đang di chuyển với tốc độ cao ngay cạnh Long Vũ. Long Vũ cười lạnh một tiếng, thân hình vội lướt về phía trước, Thiên Sư pháp kiếm vung lên, đem U Nguyệt bức qua một bên. Bỗng nhiên, một mùi tanh hôi vọt tới, ánh mắt hắn thoáng nhìn, thấy U Nguyệt đang dùng con mắt màu xanh hung hăng nhìn hắn, trong lòng phát lạnh, cười lạnh nói: - Ngươi ngoại trừ né tránh ra, thì không thể tấn công chính diện sao? U Nguyệt đánh lâu mà không làm được gì, trong lòng vô cùng tức giận, thân hình phóng lên cao, lập tức lao xuống, chủy thủ trong tay phát ra một đạo huyền quang phi thường lợi hại. Long Vũ vội vàng né tránh, nhìn có vẻ chật vật vô cùng, chủ yếu là do tốc độ của U Nguyệt quá nhanh. Liên tục mấy lần né tránh, tốc độ của U Nguyệt càng lúc càng nhanh, Long Vũ trong lòng chợt động, giả bộ thân hình bị kìm hãm, né tránh chậm nửa nhịp. U Nguyệt tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, hắn nhanh chóng lướt tới. Đúng lúc này, một cỗ tử quang xuất hiện, tay trái hiện ra một con rồng lửa, tay phải thúc dục lực đạo phóng xuaaqts ra Trảm Thiên Thần Long, hai luồng lực cực đại nhất thời bức lui U Nguyệt. Lực đạo vừa hết, nhất thời Thiên Sư pháp kiếm phát ra kiếm quang lan tỏa khắp bốn phía, kiếm quang cách người một thước, hắn trên không trung quát lớn: - U Nguyệt, hành tung của ngươi ta đã thấy rõ ràng, xem ta thu thập ngươi như thế nào... Nói xong, kiếm quang lại bắn ra, cả người hắn hướng mặt đất lao tới. U Nguyệt cũng không cam lòng yếu thế, đứng dậy, nhìn lên cao và gầm nhẹ, chủy thủ trong tay cũng phát ra một luồng U quang, khí thế cũng không thua kém một chút nào. - Ầm. Hai người đánh giáp lá cà, lực lượng ngang nhau, không ai chiếm được tiện nghi. Nét mặt Long Vũ vẫn nhẹ nhàng như thường, nhưng trong lòng lại âm thầm kinh hãi, Thiên Sư pháp kiếm có thể coi như thần binh, lại không có thể làm tổn hại đến chủy thủ của đối phương. Có thể thấy, chủy thủ đó cũng không hề tầm thường. Trong lúc đang suy nghĩ, Thiên Sư pháp kiếm lại phát ra tử mang, hướng U Nguyệt đánh tới. U Nguyệt quát lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng lùi về sau, tuy rằng lực lượng của hắn nhỉnh hơn Long Vũ, nhưng khi chiến đấu, hắn lại có cảm giác lực bất tòng tâm. Nói cách khác, hắn cảm thấy đối phương còn có con bài chưa lật. - U Nguyệt, mọi chuyện cũng nên kết thúc. Long Vũ quyết định sử biên độ tăng trưởng đạo lực, đem U Nguyệt đánh bại, cũng như cho Cửu Đỉnh Hội một lần kinh sợ. Dựa theo La Lâm tính toán, với tu vi hiện nay của hắn, nếu sử dụng biên độ tăng trưởng đạo lực, hoàn toàn có thể tới trình độ cửu đỉnh siêu việt. Long Vũ tin tưởng, với tu vi như vậy, sẽ khiến Cửu Đỉnh Hội chấn động thật lớn. U Nguyệt biết Long Vũ định thi triển tuyệt kỹ, trong lòng cũng có chút lo lắng. - Giết! Một tiếng giết vừa thốt ra, Long Vũ cuối cùng đã kích phát tu vi tới Cửu Đỉnh siêu việt, tất cả mọi người tại hiện trường đều sợ đến ngây người. - Không có khả năng, không có khả năng... U Nguyệt thì thào tự nói, hắn khó có thể tin được sự thật trước mặt. Hắn không hề nghĩ tới tu vi của Long Vũ đã đạt tới đẳng cấp Cửu đỉnh siêu việt. Tu vi như vậy, cho dù là Phách Vương của Cửu Đỉnh Hội cũng chưa đạt tới. Trong khi U Nguyệt đang ngây người, Long Vũ cầm Thiên Sư pháp kiếm thi triển Thiên Trảm Thần Long, có điều uy lực của Thần Long gấp mấy lần trước kia. - Ầm… Một tiếng nổ lớn vang lên, U Nguyệt bị Thiên Trảm Thần Long đánh trúng, hắn rống một tiếng thật lớn, máu tươi văng tung tóe. Ngã trên mặt đất, U Nguyệt thở hổn hển, ánh mắt tuy vẵn hung hăng nhìn hắn, nhưng trong đó, quang mang đã chậm rãi ảm đạm, không còn vẻ hung ác như lúc đầu. Long Vũ từ từ đi đến bên cạnh U Nguyệt, vung Thiên Sư pháp kiếm lên, vừa định động thủ thì U Nguyệt bỗng nói: - Tha mạng cho ta... Ta tuân theo những gì đã đánh cuộc, hơn nữa ta sẽ khuyên nhủ Phách Vương, sau này không đối địch cùng ngươi nữa. - Hừ! Long Vũ khinh thường nói: - Ta làm sao để tin tưởng ngươi? - Ta U Nguyệt, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thủ tín. U Nguyệt tự mình cam đoan. - Được, ta sẽ thử tin ngươi một lần, ngươi đi đi! Long Vũ cũng không muốn giết U Nguyệt. Trước mắt, U Nguyệt thuộc cao tầng của Cửu Đỉnh hội, nếu giết chết hắn, nhất định sẽ cùng Cửu Đỉnh hội trở thành kẻ thù một mất một còn. Ngược lại, hôm nay hắn dừng tay, sau này, U Nguyệt nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, nếu đúng như hắn nói, sẽ cùng Phách Vương nói rõ mọi chuyện, sau này có lẽ tránh được chiến tranh với Cửu Đỉnh Hội. ………………………………… ………………………………… U Nguyệt sau khi trở về, quả nhiên nói rõ sự lợi hại của Long Vũ, hắn còn nhắc đi nhắc lại, không nhất thiết phải đối đầu với Long Vũ, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Phách Vương quyết định tạm thời không mâu thuẫn với Long Vũ. Hắc Minh lật lọng đã làm cho Phách Vương tức giận, tiếc là hiện tại, hắn cũng không có biện pháp đối phó với Hắc Minh. Bây giờ, chợt xuất hiện Long Vũ, hắn vô cùng hi vọng Long Vũ cùng Hắc Minh chém giết lẫn nhau, mà hắn thì đứng bên làm ngư ông đắc lợi. Hiện tại, Cửu Đỉnh hội cùng Thiên Đường đình chỉ chém giết. Do vậy, giúp cho Thiên Đường đang gian nan có thời gian tạm nghỉ. Tuy nhiên, trải qua một trận chém giết, thành viên của Thiên Đường tổn thất nặng nề, đang từ một trăm người, giảm xuống còn hơn ba mươi người, hơn nữa, vài lần tới tổ chức Liên hợp nghiệp đoàn đều không thể chiêu mộ người mới. Sau chuyện này, Mã Hiểu Mai có phần nhụt chí, nhưng ý chí của Long Vũ không giảm chút nào, hắn thấy chỉ tạm thời khó khăn, tương lai sẽ tốt hơn. Nước sông trong suốt lặng lẽ trôi, ánh mắt trời chiếu xuống mặt nước, làm mặt nước ánh lên một làn kim quang, Long Vũ ôm Mã Hiểu Mai đứng ở bên sông, hai người đều im lặng, không ai nói câu nào. Nhìn thấy kim quang rực rỡ, trong đầu Long Vũ có hàng ngàn suy nghĩ, không biết tới lúc nào mới có thể tìm lại được cha mẹ của mình. Trong lòng Long Vũ tràn ngập cảm xúc, Mã Hiểu Mai dường như cảm nhận được sự u sầu, bi thương trong lòng người yêu của mình, nàng nhẹ nhàng dựa thân hình mềm mại, ấm áp của mình vào hắn. Long Vũ siết nhẹ nàng, ý bảo mình không sao, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn về mảnh kim quang đang chiếu rọi, bên bờ bên kia, đối diện với hắn xuất hiện một bạch y nữ tử. Khi Long Vũ nhìn nàng, nàng hình như cũng cảm nhận được, ngẩng đầu lên, thấy Long Vũ ở phía đối diện, trong mắt hiện ra một ánh mắt quyến rũ. Tâm thần Long Vũ chấn động, trong lòng có chút giật mình. Hiển nhiên, hắn đã nhận ra thân phận của cô gái. Cứ như vậy, hai người đứng đối diện nhau ở hai bên bờ cách nhau hơn hai mươi thước. Long Vũ vừa định lên tiếng gọi thì thấy thân ảnh nữ tử đột nhiên biến mất. Ngay cả khí tức cũng tiêu tiêu thất. Hắn còn cho là mình hoa mắt. - Các người ở đây hả? Ngay lúc ấy, phía sau Long Vũ truyền tới một giọng nữ. Long Vũ nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy một mỹ nữ cao gầy, trên mặt được che bởi một chiếc khăn lụa màu trắng, do ánh mặt trời từ mặt sông chiếu tới, xuyên qua tấm lụa trắng, Long Vũ có thể nhìn rõ khuôn mặt như ẩn như hiện của nàng. - Cô là ai vậy? Long Vũ cố ý ngây ngốc hỏi. Cô gái thấy Long Vũ làm bộ không nhận ra mình, nhất thời oán giận, dậm chân nói: - Tiểu oan gia, mới vài ngày không gặp mà anh đã không nhận ra tôi... Mới làm xong chuyện đó mà anh cũng quên tôi? Long Vũ bĩu môi nói: - Thực xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói cái gì... Nói xong, kéo tay Mã Hiểu Mai noi: - Chúng ta đi... Nói xong liền xoay người rời đi. Trong lòng Mã Hiểu Mai có chút nghi vấn, tuy nhiên nàng vẫn nhu thuận cầm nắm tay Long Vũ đi về phía trước. Mỹ nữ cao gầy thấy vậy không tức giận, trái lại còn cười rộ lên nói: - Xú tiểu tử, tôi đã điều tra được tin tức mà anh muốn biết... - Cô nói cái gì? Tôi muốn biết cái gì? Long Vũ hơi dừng lại hỏi. Mỹ nữ cao gầy thấy Long Vũ rốt cuộc đã chịu để ý đến mình, cưới nói: - Muốn biết, anh phải đối xử với tôi tốt một chút. Dù sao, anh cũng đã là lão công của tôi...