Về chuyện Hắc Minh, Long Vũ cũng đã nói qua với Kim Phượng. Đối với Hắc Minh, nàng đã coi hắn là địch nhân. Bởi vì những người nào có ước mơ sở hữu lệnh bài Phượng Hoàng, đều là địch nhân của nàng. - Không có khả năng. Kim Phượng trầm tư nói: - Cửu Vĩ Thiên Hồ chính là nữ vương của hồ tộc. Lấy cá tính cùng thủ đoạn, tu vi của nàng, tuyệt đối không có khả năng làm hạ nhân của người khác. Tiểu Vũ, nếu suy đoán của em là đúng, thì chị nghĩ Cửu Vĩ Thiên Hồ cùng Hắc Minh có quan hệ hợp tác… Mã Hiểu Mai nhíu mày nói: - Nói như vậy, việc cứu người của chúng ta càng phiền toái. - Đúng là như thế. Kim Phượng nói: - Tiểu Vũ, nếu gặp lại Cửu Vĩ Thiên Hồ, em nhất định phải bình tĩnh đối phó. Em có thể từ trên người cô ta điều tra ra chú Long Thiên Trạch của em đang ở chỗ nào. - Em biết… Nhưng bây giờ em phải làm cái gì? Long Vũ có chút khó xử. Ở cái nơi hoan lạc này, lo cho thân mình cũng là rất khó rồi. - Hiểu Mai là bạn gái của em… Vấn đề này em có thể hỏi cô ấy. Kim Phượng cười nói. Mã Hiểu Mai nghe vậy, đỏ mặt, lạnh lùng nói vào điện thoại: - Anh muốn làm gì thì mặc xác anh. Cho dù anh có bị hít khô em cũng không quản. - Ha ha… Kim Phượng cười nói: - Tiểu Vũ, em nghe rõ chưa. Hiểu Mai đang ghen tị đó, em cần phải kiềm chế một chút. Đúng rồi, chị muốn biết, tại sao em lại có thể làm được như vậy? - Cái gì? Long Vũ hỏi. - Em cũng biết chị đang hỏi cái gì? Kim Phượng nói: - Chị rất ngạc nhiên, ở hoàn cảnh như vậy, em có thể chuyển được mạng lưới di động. Theo chị được biết, chỗ này cũng không có thiết bị phát sóng. - Chị Phượng. Tại sao cả mấy vấn đề thế này chị cũng muốn biết? Long Vũ tò mò hỏi. Kim Phượng thản nhiên nói: - Việc này có gì lạ đâu. Vì để hiểu rõ về em hơn, chị cũng muốn tới thế giới sự thật. Nói tới đây, Kim Phượng đột nhiên hỏi: - Tiểu Vũ, sau khi cứu được chú Long Thiên Trạch của em. Em có thể dẫn chị tới thế giới sự thật nhìn xem một chút được không? - Đương nhiên có thể. Đối với yêu cầu này của Kim Phượng, Long Vũ không có lý do gì để cự tuyệt. Cẩn thận suy nghĩ một chút, từ khi tiến vào Huyền Cảnh, Kim Phượng trợ giúp hắn rất nhiều. Ngay cả lúc này, người ta cũng vô tư trợ giúp mình. Đừng nói là cái việc con con này, cho dù là dỡ xuống một cánh tay, tháo một cái chân hắn cũng tuyệt đối không nhíu mày. Đương nhiên, mấy cái yêu cầu đó, Kim Phượng sẽ không bao giờ đưa ra. - Một lời đã định. Kim Phượng nói. Ngừng một chút, Kim Phượng dặn dò: - Tiểu Vũ, mấy ngày nay em phải cẩn thận nếu muốn gần gũi gái gú, còn việc khác em không cần lo lắng. Có chị bên cạnh, không ai dám trực tiếp động thủ. Hơn nữa, trong tay chúng ta còn có Huyền Thiết Kiếm của Nhị gia. - Vâng, em đã biết. Nhưng Nhị gia kia làm cái gì? Long Vũ tò mò hỏi. - Kỳ thực chị cũng không biết Nhị gia làm cái gì. Nhưng mà chị biết ông ta từng bái kiến qua năm lệnh chủ Phương Thiên Địa. Nghe nói cả Huyền Cảnh cũng chỉ có ông ta có được vinh dự như vậy. Kim Phượng nói. - Ông ta lợi hại như vậy? Hay là cáo mượn oai hùm? Long Vũ hỏi. - Không biết. Kim Phượng suy nghĩ một chút nói: - Có một truyền thuyết tại dục giới, ngàn năm trước, mười đại sát thủ đạt tu vi cửu đỉnh của hắc đạo dục giới cùng nhau vây công. Cuối cùng chỉ có Nhị gia còn sống, mà mười cửu đỉnh sát thủ kia không thấy bóng dáng. Đúng rồi, tại chỗ luận võ của bọn họ, bỏ lại một thanh Huyền Thiết Kiếm, lại có một phong thư nói rõ đây là tín vật của ông ta. Từ thời điểm đó, truyền thuyết về Nhị gia tại Huyền Cảnh đã hóa thần. Long Vũ nghe vậy, hít sâu một hơi. Thực lực của Nhị gia quả nhiên rất mạnh, mười sát thủ tu vi cửu đỉnh là thực lực mạnh mẽ cỡ nào. Hắn từng nói chuyện phiếm với Mã Chính Phong. Nghe nói Mã Chính Phong ở Huyền Cảnh mấy chục năm cũng đã từng gặp qua cao thủ tu vi cửu đỉnh. Nói cách khác, cao thủ tu vi cửu đỉnh tại Huyền Cảnh giống như lông phượng sừng lân. Đều này có nghĩa là cao thủ tu vi cửu đỉnh cường đại thế nào. Nhưng mà Nhị gia một mình đấu với mười đại sát thủ cửu đỉnh. Chỉ có ba từ để hình dung. Quá biến thái. Long Vũ cảm khái một tiếng nói: - Chị Phượng, có chị làm hậu thuẫn của em, em không có gì phải lo lắng. Em sẽ tùy cơ ứng biến. - Đúng rồi, em cũng chưa nói cho chị biết, làm thế nào em có thể liên lạc được với Hiểu Mai qua điện thoại? Kim Phượng nhắc lại. - Hắc hắc… Long Vũ cười một tiếng nói: - Chị Phượng, sau này em sẽ chậm rãi giải thích cho chị… - Ừ… Tuy Kim Phượng tò mò, nhưng không có quá cưỡng cầu. Thực tế, trên người Long Vũ có quá nhiều bí mật. Còn nhiều thời gian. Kim Phượng trầm tư một chút nói: - Tiểu Vũ, lần trước em nói Hắc Minh chính là đệ tử của Huyền Môn tại thế giới sự thật? Nhưng chị cảm thấy việc này không có khả năng. Tuy chị không hiểu quá rõ về Huyền Môn, nhưng chị không biết rằng Huyền Môn lại có một cao thủ giống như Hắc Minh. Chị từng âm thầm theo dõi hắn ta một lần, thấy hắn cùng Cửu Đỉnh Hội có qua lại. Hơn nữa, tân hội trưởng Phách Vương của Cửu Định Hội đối với hắn rất cung kính. - Chị Phượng. Ý tứ của Long Vũ Kim Phượng hiểu rõ. Nói khó nghe hơn một chút, đó nàng nàng khinh thường người tu đạo tại thế giới sự thật. Tuy rằng tu vi của Kim Phượng sau không lường được, nhưng Long Vũ không cho rằng tại thế giới sự thật không có người như vậy. Tạm thời không nhắc đến Hắc Minh, thân phận lão già này còn không rõ ràng. Nhưng mà Bạch Mi đạo nhân chính là đệ tử của Huyền Môn, tu vi của ông ta thì khỏi bàn. Bạch Mi đạo nhân chính là tiền bối của Huyền Môn, điểm này không chút nghi ngờ. Mặc dù thời điểm ở động Vô Tình trên Thái Huyền Sơn, Long Vũ không có tận mắt thấy Bạch Mi đạo nhân cùng Hắc Minh giao đấu. Nhưng có thể suy đoán, Bạch Mi không thể yếu hơn Hắc Minh. Bởi vậy có thể thấy được, thế giới sự thật cũng có người mạnh. Suy nghĩ vậy, Long Vũ nói: - Chị Phượng, chị nên biết không có cái gì là tuyệt đối. Thế giới thật sự cũng là tàng long ngọa hổ, ít nhất Bạch Mi đạo nhân của Huyền Môn có thể đánh bại được với Hắc Minh. - Vậy à? Kim Phượng đột nhiên nhớ tới một câu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Có thể lời Long Vũ nói là sự thật. - Gió thổi mưa giông, trước cơn bão…. Sau khi tắt điện thoại, Kim Phượng chậm rãi nhìn ra cửa sổ, thấy từng cơn gió thổi rung rinh cành cây. Giữa bầu trời tối tăm, trong đầu nàng hiện lên câu nói. …………………………………………� � …………………………………………� � Ban đêm, lại một bóng đen xuất hiện tại U Viên. - Chủ nhân, người gọi tôi đến đây, là có chuyện gì phân phó? Thanh âm người này trầm thấp, vô cùng tôn kính đối với Hắc Minh. Trong đại sảnh, Hắc Minh thấp giọng nói: - Vào bên trong nói chuyện. Đợi cho thân ảnh vào bên trong, Hắc Minh nói: - Kinh Hồng, ngươi cũng đã biết, ma hồ đã chết. - Thuộc hạ đã biết. Kinh Hồng cắn môi nói: - Chủ nhân, thuộc hạ xin vì ma hồ báo thù. Ma hồ cùng thuộc hạ có tam thế chi ước. Hôm nay nàng đã chết, thuộc hạ vốn nên đi theo nàng. Nhưng mà ân huệ của chủ nhân, thuộc hạ vẫn chưa báo đáp, nên chưa thể chết. Nhưng Kinh Hồng không thể không báo thù, cho dù còn chút hơi tàn cũng phải cố hết sức, mong chủ nhân thanh toàn. - Ha ha… Hắc Minh cười nói: - Có tình có nghĩa, quả nhiên không uổng công ta bồi dưỡng. Kinh Hồng, lần này gọi ngươi đến chính là muốn ngươi đi báo thù. - Cám ơn chủ nhân. Vẻ mặt Kinh Hồng cảm kích, quỳ xuống tạ ơn. - Đứng lên đi. Hắc Minh nói: - Sự việc cũng không giống như ngươi suy nghĩ. Cái mà ta gọi là báo thù không phải là để cho ngươi rút đao giết người. Ta chỉ muốn ngươi thay thế công việc của ma hồ, kế thừa việc dang dở của nàng, làm việc cho ta tại thế giới sự thật. Ngươi có bằng lòng hay không? - Theo ý chủ nhân. Kinh Hồng không chút do dự, gật đầu đáp ứng. - Tốt lắm. Hắc Minh hiển nhiên rất vừa lòng thái độ của Kinh Hồng, hắn dừng một chút nói: - Ngươi lại gần đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Kinh Hồng nghe vậy, vội vàng tới gần khom người nghe chủ nhân dạy bảo. Ước chừng một giờ, Hắc Minh mới đem sự việc giao phó xong. Cả quá trình, lông mày Kinh Hồng không ngừng nhíu lại, hắn cố gắng nhớ kỹ những lời Hắc Minh chỉ đạo. Mà trong lúc đó, tư thế của hắn không chút thay đổi, cả thân hình luôn luôn giữ nguyên tư thế. Sau khi xong việc, Hắc Minh nói: - Đây là hai quyển trục xuyên qua không gian, đủ cho ngươi sử dụng. Nhớ kỹ, nếu ta không gọi về, ngươi không được chủ động phản hồi Huyền Cảnh. - Chủ nhân yên tâm. Kinh Hồng quỳ xuống đất, nghiêm mặt thề: - Nhiệm vụ chủ nhân giao phó, thuộc hạ đã nhớ kỹ. Tại thế giới sự thật tôi nhất định phải tạo một sự nghiệp lớn mạnh, tôi cũng sẽ lưu tâm thằng nhóc Long Vũ kia. - Được rồi, chỗ này tai vách mạch rừng, chuyện này ngươi cần nhớ kỹ là được. Không đợi Kinh Hồng nói hết lời, Hắc Minh cắt ngang lời nói của hắn. Kinh Hồng lập tức không nói gì nữa. - Được rồi, ngươi đi đi. Hắc Minh nói. …………………………………………� �……………. …………………………………………� �……………. Buổi sáng sớm, tại cửa phòng Long Vũ nhẹ nhàng truyền đến tiếng bước chân. Sau khi Long Vũ mở cửa phòng, chỉ thấy một cô gái yểu điệu chậm rãi đi tới, đôi mắt chăm chú nhìn Long Vũ. Người còn chưa tới, một mùi hương hoa hồng đã bay tới trước mũi Long Vũ. Không phải ai xa lạ, chính là Mỹ Diễm đã gặp ngày hôm qua. Đương nhiên, Mỹ Diễm còn chưa biết Long Vũ đã phát hiện ra bản thể của nàng là Cửu Vĩ Thiên Hồ. Trên thực tế, với tu vi của Mỹ Diễm, Thiên Nhãn gà mờ của Long Vũ không thể nhìn thấu được. Nhưng bởi vì nàng khinh địch, quên thu liễm khí tức của mình. Có câu nói, khôn ba năm dại một giờ. Ngựa cũng có lúc bị mất móng. Tóm lại một câu, tất cả những thứ rất ít khi xảy ra, đã ngồi trên đầu Mỹ Diễm. Mỹ Diễm chậm rãi đi tới chỗ Long Vũ, thi lễ mỉm cười: - Công tử tối qua nghỉ ngơi vui vẻ chứ? - Rất tốt. Long Vũ thấy thân hình Mỹ Diễm vô cùng mềm mại, mảnh khảnh, vô cùng hoàn mỹ. Làn da nàng trắng mịn trơn bóng, mặc váy dài màu trắng, trên cổ đeo trân châu trong suốt sáng loáng tất cả hòa quyện vào với nhau làm say đắm lòng người. - Ha ha. Công tử, đừng trách tôi lắm miệng, anh là khách quý của Nhị gia, chúng tôi thế nào cũng không thể làm cho anh phật ý. Như vậy đi… Buổi tối hôm nay tôi sẽ đến hầu hạ công tử. Trước mặt công tử tôi không chút nói láo, công tử là người đầu tiên tôi hầu hạ…. Mỹ Diễm cười nói. Trong lòng Long Vũ vội vàng mặc niệm Phổ Thiện Thanh Tâm Chú, trực tiếp loại bỏ câu dẫn của Mỹ Diễm. - Công tử, đi thôi, ăn cơm cùng với tôi. Cơm nước xong xuôi tôi dẫn công tử đi tới sòng bạc Hoan Hỉ lâu, bồi bổ thêm chút kiến thức. Mỹ Diễm không có thi triển mị công, nhưng nàng phát huy nhuần nhuyễn phong tình vạn chủng của mình. Mị lực của thiên hồ, người thường không thể so sánh. Đáng tiếc, nàng không biết Long Vũ có Phổ Thiện Thanh Tâm Chú, hoàn toàn không chút ảnh hưởng. - Xin lỗi, tôi chỉ muốn tiểu Thúy hầu hạ, tôi không có thói quen thay đổi người. Long Vũ hắc hắc cười, ánh mắt liên tục đảo qua bộ ngực của Mỹ Diễm, hoàn toàn phơi bày cái vẻ mặt háu gái. Nhưng dù vậy, hắn vẫn trực tiếp cự tuyệt Mỹ Diễm. Mỹ Diễm nhíu mày, sắc mặt vô cùng kinh ngạc. Ngây người một chút, Mỹ Diễm mỉm cười nói: - Công tử nói giỡn với tôi sao? Mỹ Diễm thật không thể tượng tượng, trên đời lại có một nam nhân như vậy. Rõ ràng châu ngọc trước mặt, lại cố tình lựa chọn tảng đá nát vụn. Người như vậy không phải là thằng ngốc, chột mắt mà là cố ý. Với hiểu biết của Mỹ Diễm về Long Vũ, hắn tuyệt đối không phải là một thằng ngốc. Vì vậy chỉ có trường hợp thứ hai, đó là hắn cố ý. Nghĩ đến đây, sắc mặt Mỹ Diễm có chút thay đổi, thầm suy nghĩ: - Hay là hắn ta đã biết. Nhưng nghĩ lại một chút, Mỹ Diễm cảm giác khả năng không lớn. Hợp tác giữa nàng cùng Hắc Minh hoàn toàn bí mật. Ngoại trừ nàng và Hắc Minh, cho dù tỷ muội hồ tộc, hoặc là người Bách Hoa Hội cũng không hề hay biết. Như vậy, Mỹ Diễm liền loại bỏ suy nghĩ này. Vì vậy trong lòng nàng nghĩ, đối với người này phải vô cùng cẩn thận. - Ha ha… Long Vũ đến gần một chút, ánh mắt từ trên cổ áo Mỹ Diễm nhìn xuống. Hai bầu vú quả thực rất tròn trịa, nhìn vào khe rãnh vô cùng mê người. Đặc biệt ở vị trí này, lúc nào cũng có thể lấy tay thò vào trong. Đương nhiên, lúc này, Long Vũ không quên Phổ Thiện Thanh Tâm Chú. Mỹ Diễm thực sự không thể lý giải. Theo như Hắc Minh nói về Long Vũ, tu vi của hắn chỉ có cảnh giới màu tím, tại Huyền Cảnh không đủ tam đỉnh. Nhưng hiện tại, từ biểu hiện bên ngoài, người có tu vi ngũ đỉnh, lục đỉnh cũng không thể so sánh. Nói cách khác, Long Vũ tạo cho Mỹ Diễm áp lực tâm lý. - Mỹ Diễm, phiền cô tránh đi, tôi muốn tắm rửa, để cho tiểu Thúy hầu hạ tôi là được rồi. Long Vũ thẳng thắn nói. - Được. Mỹ Diễm đáp lời, trong lòng nàng vô cùng hận tiểu Thúy. Tiểu Thúy vốn là một yêu thú trên núi, sau khi bị Mỹ Diễm bắt được dạy dỗ, sau này trở thành nha đầu của Hoan Hỉ Lâu. Cho đến bây giờ, nàng từng có kinh nghiệm mười năm tiếp khách. Ngoài ra với kinh nghiệm phong phú của nàng, Mỹ Diễm mới phái nàng tới hầu hạ Long Vũ. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ, tiểu Thúy cư nhiên có thể mê hoặc được Long Vũ. Đúng vậy, đó chính là suy nghĩ của nàng lúc này. …………………………………………� �………………… …………………………………………� �………………… Sau năm phút, Mỹ Diễm thu xếp cho Long Vũ một cái phòng tắm rộng lớn. Long Vũ xem qua, ít nhất gian phòng này có thể chứa được bốn đến năm người. Nước ấm vừa phải, trên mặt nước trôi nổi hoa tươi, hương thơm tràn ngập. Thấy vậy, Long Vũ vô cùng vừa lòng. - Mỹ Diễm, cô có thể tránh đi một chút được không? Long Vũ cười cười: - Nơi này có tiểu Thúy hầu hạ là được rồi. Mỹ Diễm trừng mắt nhìn tiểu Thúy, xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối, biến hóa trên khuôn mặt của Mỹ Diễm đều bị La Lâm ghi lại. Long Vũ dùng tinh thần liên hệ với La Lâm: - Có phải là thẹn quá hóa giận? - Không có. La Lâm phân tích: - Chủ nhân, theo phân tích của em, người Mỹ Diễm hận là tiểu Thúy, đồng thời càng tăng thêm hứng thú với anh. - Ha ha. Long Vũ đắc ý nở nụ cười: - Đây chính là cái anh muốn. - Công tử. Tiểu Thúy nhẹ nhàng thở ra, đem cái ý nghĩ vớ vẩn của Long Vũ kéo về thực tại, thấp giọng nói: - Công tử, để em giúp anh cởi áo. Long Vũ sửng sốt một hồi, cười hắc hắc, sau đó duỗi tay để nàng cởi áo, cứ thế mặc quần chui vào trong thùng tắm. Nước ấm bao quanh thân mình, thư giãn từng lỗ chân lông, từng đợt sảng khoái truyền đến. Long Vũ thở một hơi, đem thân mình tựa vào thành thùng, gối đầu trên một cái gối gỗ, vẻ mặt thập phần hưởng thụ. Tiểu Thúy muốn xuống dưới nước để quấn lấy Long Vũ. Nhưng do Long Vũ chưa phân phó, nàng cũng không dám xuống nước. Vì thế, nàng ở bên cạnh lấy khăn lau cho Long Vũ. - Đừng lâu vội, lấy tay đấm lưng cho tôi. Long Vũ nhàn nhạt nói một tiếng. - Vâng. Tiểu Thúy đáp lời, vội vàng để khăn mặt xuống, lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn xoa bóp cho hắn. - Tiểu Thúy, bình thường một ngày cô thường hoan ái mấy lần? Long Vũ mở miệng hỏi. Tiểu Thúy có chút sửng sốt, dường như không biết nên trả lời ra sao. Long Vũ cười hắc hắc nói: - Không có gì, tôi cũng không thích xử nữ. Nghe Long Vũ nói thể, tiểu Thúy vui vẻ đáp: - Công tử, thể chất của tiện tì rất tốt. Có thời điểm sinh ý tốt, một ngày có thể tiếp mười lượt khách. Long Vũ nghe vậy, thầm nghĩ ghê tởm. Đang muốn cho nàng cút đi, không nghĩ tới cửa phòng đột nhiên bị một đá văng ra. Một âm thanh giống như sư tử rống vang lên: - Cô, cút ra ngoài cho tôi. Người đi vào chính là Mã Hiểu Mai, nàng quát một tiếng, ngón tay chỉ vào tiểu Thúy nói: - Lập tức cút ngay cho tôi. Tiểu Thúy nghe vậy, sắc mặt hơi đồi. Nàng ở Hoan Hỉ Lâu bao năm nay, dường như chưa từng có ai cùng mình tranh cướp khách. Long Vũ thấy Mã Hiểu Mai lớn tiếng, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý tưởng. - Tiểu Thúy, tiếp tục… Cô làm cho bản công tử thư thái, đêm nay tôi vác súng chọc cô mười một lần… Long Vũ cố ý nói. - Vô sỉ. Mã Hiểu Mai nghe vậy, ngón tay chỉ vào Long Vũ mắng: - Anh tại sao lại vô sỉ, hạ lưu như vậy. Anh làm sao có thể cùng với lại này… Lúc trước Long Vũ chăm chú ngó qua ngó lại bộ ngực của Mỹ Diễm, Mã Hiểu Mai từ cánh cửa đi ra đã nhìn thấy. Từ lúc đó, nàng đã thấy không thoải mái. Sau đó lại nghe hắn nói với tiểu Thúy, nhịn không được đạp cửa xông vào. Long Vũ cũng quên tạo kết giới cách âm trong phòng. - Có sao không? Long Vũ khẽ cười nói: - Cô em xinh đẹp, nơi này là Hoan Hỉ Lâu, là địa phương mua vui. Tại sao cô lại nói những người tới đây là vô sỉ. Đúng rồi, dựa vào cái gì mà cô lại đánh giá tôi, cô là vợ tôi à? Tôi phải nhắc nhở cô, giữa chúng ta chỉ là hữu danh vô thực. Tôi với cô cùng một chỗ, chỉ là diễn trò. Xem ra cô cũng là một diễn viên giỏi, diễn đạt quá giống thật…