Thần Long xuất hiện, hướng phía Hồ Mân đánh tới. Hồ Mân hét lên một tiếng, vội vang lui về phía sau tránh né, nhưng khi thân thể tiếp xúc với vầng sáng phù chú phía sau lập tức bị bức quay trở lại. Mà ngay lúc đó, Trảm Thiên Thần Long đã mạnh mẽ xuất hiện trước mắt nàng. Lúc này, nàng hoàn toàn không có khả năng tránh né. Dưới tình huống đó, Yêu Hồ hai tay nắm chặt Thiên Hồ đao, theo bản năng cố gắng ngạnh kháng lần cuối cùng, nhưng với lực lượng của nàng thì không có khả năng đối kháng với thế công mạnh mẽ của Trảm Thiên Thần Long. Một tiếng hét thảm vang lên, thân thể của Hồ Mân đã bị Trảm Thiên Thần Long xuyên thủng, lập tức, trên người nàng một đạo hỏa diễm tức khắc bùng lên, tốc độ thiêu đốt cực nhanh, cảnh tượng đó trong cuộc đời của Long Vũ cũng ít khi thấy được. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của Hồ Mân đã tan thành tro bụi. Nhìn thấy trên sàn nhà lưu lại một vệt cháy đen cùng tro tàn, Long Vũ rốt cuộc cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Đối với hắn mà nói, lực đạo vừa xuất ra đã là giới hạn lớn nhất hắn có thể chịu đựng được, Long Vũ cảm thấy lực đạo cùng tử hỏa trong cơ thể thiếu chút nữa đã bị vắt cạn kiệt. Giờ phút này, hắn có vẻ thập phần suy yếu. Lê lết thân hình vô lực, Long Vũ ngả người ngồi trên ghế salon, miệng không ngừng thở gấp. Trên thực tế, một kích trước đó của hắn cũng giống như canh bạc tất tay. Nếu hắn không thể một kích thành công, thì hắn chỉ có thể để cho mặc người chém giết, đương nhiên nếu như Thiên Dực Hổ có thể xuất hiện chỗ này, vậy thì cũng không cần phải tốn sức như thế. Trước mắt, hắn tựa hồ cũng không có ý muốn giết chết Yêu Hồ. Hàn Duyệt bị tiếng chuông điện thoại di động làm tỉnh giấc. Khi bị đánh thức, nàng đang mơ mình cùng với một nam nhân đang ôm hôn thắm thiết. Nàng mơ mơ màng màng nên không thấy rõ bộ dáng của nam nhân đó, bất quá, trong tiềm thức của nàng cho rằng đó chính là Long Vũ. Nhìn lên màn hình di động hiển thị cuộc gọi, là Long Vũ gọi tới, nghĩ đến cảnh trong giấc mơ vừa rồi, Hàn Duyệt bất giác đỏ mặt, nhưng mà trong nháy mắt khi nàng đi xuống xe, sắc mặt nàng đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tĩnh lặng như nước. Chân nàng đi giày cao gót, một cước đá văng cửa phòng Long Vũ, lúc sau, nàng phát hiện Long Vũ đang nhìn mình bằng ánh mắt giận dữ, khuôn mặt một mảnh tái xanh, nhìn bộ dạng đó, giống như ai đang thiếu hắn năm trăm vạn mà không chịu trả vậy. - Đã xảy ra chuyện gì? Yêu Hồ đâu? Hàn Duyệt tưởng rằng Long Vũ bị thương, vẻ mặt ân cần lo lắng đi tới. Long Vũ vốn định phát hỏa, nhưng lại thấy vẻ mặt lo lắng cùng quan tâm của Hàn Duyệt, trong lòng bỗng chốc mềm ra, những lời định nói lại nuốt trở lại, thoáng dừng lại, hắn chỉ tay về phía vệt cháy trên sàn nhà: - Nó ở đây. Hàn Duyệt nghe vậy, liền chạy tới, nhìn kỹ một chút, ngoại trừ một mảnh cháy đen và tro bụi ra thì không có bất cứ thứ gì, Hàn Duyệt cũng không phải ngốc, lắc đầu hỏi: - Chết cháy rồi à? - Sắc mặt cậu sao khó coi như vậy? có phải là đã bị thương? Cậu có cần tôi đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra không? Mắt thấy họa lớn trong lòng đã được giải trừ, trong lòng Hàn Duyệt mừng rỡ, khóe miệng cong lên mỉm cười. Long Vũ mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần điều tức vài ngày thì sẽ không có vấn đề gì nữa, mà hiện tại điều đáng nói chính là của phòng của hắn, rõ ràng là cửa chống trộm, vậy mà Hàn Duyệt một cước xuất ra lập tức đá văng, nhìn qua cũng quá mất mặt. Hàn Duyệt có thể làm được đội trưởng đội trọng án, đủ thấy được tâm tư của nàng rất tinh tế. Đi tới nhìn kỹ một chút, nàng liền cười cười xin lỗi nói: - Yên tâm, tôi sẽ tìm người tới sửa, nếu mà không được, tôi giúp cậui đổi một cái khác cao cấp hơn, tất cả chi phí, đều do công quỹ thanh toán. - Một lời đã định. Lúc này sắc mặt Long Vũ mới tốt lên một chút. Hàn Duyệt âm thầm kỳ quái, càng ngày nàng càng không thể nhìn thấu con người trước mặt này. Có đôi khi, nàng cảm thấy được trên người Long Vũ thoát ra phong phạm của một đại hiệp, có gan đảm đương, nhưng mà có đôi khi hắn lại trở lên nhỏ mọn, tính toán như vậy. Đáng giận….. Chỉ nói cánh của này sao? Hàn Duyệt cảm thấy so sánh với thắng lợi hôm nay giành được, thì cái cánh cửa đó hoàn toàn không đáng vào đâu. Ít nhất nàng là nghĩ như vậy. - Không lo gia đình, không biết chủ nhà vất vả. Long Vũ hiển nhiên nhận ra trong ánh mắt của Hàn Duyệt nhìn ra một điểm gì đó, trong miệng bất mãn lẩm bẩm một câu. Tiền, không phải vạn năng. Nhưng mà không có tiền thì cũng không thể sống được. Long Vũ thân là đệ tử Huyền Môn, là người tu đạo, bề ngoài có vẻ tài trí hơn người. Nhưng thật sự mà nói, hắn cũng chỉ là một con người, một thân huyết nhục, đi vệ sinh thì cũng cần dùng giấy, cũng không phải là không cần ăn mặc, ngủ nghỉ mà cũng có thể sống được. Hơn nữa, mỗi lần trừ ma diệt quái, những phù chú xuất ra cũng đều là do hắn dùng tiền của bản thân mình mà mua. Cũng giống như ngày hôm nay, Long Vũ trước sau phải chi ra hơn hai vạn đồng. Cho nên, tiền tài đối với Long Vũ mà nói, kỳ thật cũng rất là quan trọng. - Con nữa. Ánh mắt Hàn Duyệt thay đổi, cẩn thận hỏi: - Hay là tôi cùng Lưu cục trưởng xin chỉ thị, khen thưởng cậu về mặt vật chất. - Tốt, tốt. Long Vũ nghe vậy liền chấp nhận. Hàn Duyệt trong lòng thở dài một tiếng, Vốn dĩ nàng nghĩ hắn sẽ cự tuyệt, ai ngờ hắn lạ đồng ý nhanh đến vậy. Xem ra, hắn có ngạo khí, nhưng ngạo cốt thì không có. - Giá cả thịt heo lại vừa tăng…… Long Vũ nói: - Chị Hàn, chị sinh ra đã là bảo bối, là lá ngọc cành vàng, chị căn bản không biết rằng cuộc sống rất là gian khổ…… Tôi là thiên sư, nhưng tôi cũng là người, cuộc sống sinh hoạt thường ngày của tôi không thể không có tiền. Cho nên tôi không quản chị nghĩ tôi là người như thế nào. Thô bỉ cũng tốt, keo kiệt cũng được, khi tôi cần tiền, tôi hy vọng một phần nhỏ cũng không thiếu. - Được rồi. Hàn Duyệt đáp lời một tiếng. Thoáng dừng lại, nàng nói: - Cậu còn yêu cầu gì? Cứ việc nói ra. - Diệt cỏ diệt tận gốc, Hồ Mân tuy rằng đã chết, nhưng không biết rõ Thiên Hải có còn bị ả ma hóa hay không…..Đúng rồi, về việc Hoàng Đạt Phát, tôi có một yêu cầu, các người không cần luật trình tự thẩm vấn và pháp quyết, kẻo đêm dài lắm mộng. Long Vũ khai báo một câu. - Cậu có ý gì? Hàn duyệt nhíu mày hỏi. - Giết. Long Vũ thản nhiên nói. Hàn Duyệt trả lời: - Sự việc của Hoàng Đạt Phát đã lập án, nếu tôi tự động hành hình bỏ qua pháp viện, viện kiểm soát của là trái với kỷ luật. - Lưu cục trưởng không phải công - kiểm - pháp rõ ràng hợp lý sao? Long Vũ nói: - Chị cùng Lưu Tử Kỳ nói rõ quan hệ lợi hại trong đó ra, để cho ông ta chấp nhận phối hợp. Tốt nhất là cố gắng trước khi trời sáng phải làm cho Hoàng Đạt Phát hóa thành tro bụi, giết một người mà cứu được trăm người, ngàn người, chẳng lẽ ngay cả điều đó chị cũng không thấy thỏa đáng sao? Mắt thấy Hàn Duyệt vẫn còn do dự, Long Vũ nói: - Những điều nên nói tôi cũng đã nói rồi, nếu chị không nghe lời khuyên của tôi, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, thì chị tốt nhất đừng nên tới tìm tôi. - Được rồi. Hàn Duyệt cắn răng đáp ứng, đây là chuyện lớn, nàng cũng không dám coi nhẹ, sự kiện đặc biệt, thủ đoạn xử lý đặc biệt, thật sự cũng không có gì là sai lầm lớn. Dừng lại một chút, Long Vũ như nhớ tới điều gì: - Chị Hàn, có một việc riêng cần chị trợ giúp, Đại Ngưu cùng Vương Quốc Duy chị có còn nhớ không? Việc kia tôi sợ Vương Quốc Duy sinh lòng trả thù, hắn tìm không thấy tôi, chỉ sợ sẽ xuống tay với Đại Ngưu. Lúc tôi không ở trường học, tôi phiền chị giúp tôi để mắt tới Đại Ngưu một chút. Nếu cần thiết, sau này áp dụng một chút thủ đoạn làm cho Vương Quốc Duy ngoan ngoãn một chút. - Không thành vấn đề. Hàn Duyệt sảng khoái đáp ứng một tiếng, rồi nói: - Tôi sẽ dùng thân phận cảnh sát đi tìm Vương Quốc Duy nói chuyện. - Đúng rồi, cậu có phải là muốn đi xa nhà một chuyến? Hàn Duyệt nhíu mày nói: - Xem ra cậu là sinh viên cũng có chút không đúng, bộ dáng luôn luôn bận rộn. - Đúng vậy, tôi muốn hàng yêu trừ ma….. Long Vũ nghiêm trang nói: - Hàng yêu trừ mà là nhiệm vụ của tôi…. Chị Hàn, tôi thật muốn chị giúp tôi giải quyết chút chuyện đau đầu này. Nghe nói, chị cùng với hiệu trưởng có quan hệ cũng không tồi. - Nghe nói?. Hàn Duyệt nói: - Cậu hẳn là nghe chị Tuyết Cơ nói phải không? - Ha ha. Long Vũ cười nói: - Chị Hàn, xin giúp… - Vấn đề này kể ra cũng không lớn, nhưng cậu cũng cần phải đáp ứng tôi, nếu sau này tai Thiên Hải phát sinh cái chuyện tình kỳ dị gì đó thì cậu nhất định phải nói cho tôi biết. Hàn Duyệt cười nói: - Từ sau sự kiện nữ quỷ ở hồ Linh Trạch, tôi cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này. Long Vũ cười trêu chọc: - Chị Hàn, không bằng chị xin vào Lâm Phong tổ đi. - Đúng vậy, tôi sao lại không nghĩ tới điều này nhỉ. Hàn Duyệt cười nói: - Tiểu Vũ, việc này không nên chậm trễ, tôi phải nhanh chóng đi tìm Lâm Phong thương lượng. - Đợi một chút. Ánh mắt Long Vũ nhìn về phía hạ thân của Hàn Duyệt, một lúc sau đột nhiên thấy được quần lót hình chữ T màu đỏ của nàng, sau vài giây kinh ngạc, Long Vũ mới phát hiện Thiên Nhãn đã tự động được mở ra.( Biên: Sao không xuyên qua luôn đi) - Chuyện gì? Hàn Duyệt thấy hắn cả kinh, bất chợt vội vàng hỏi. - Không có việc gì… Chị Hàn, kỳ thật tôi cảm thấy quần lót tam giác khá phù hợp với chị….. Không biết người khác thích loại như thế nào, nhưng cá nhân Long Vũ, hắn không biết là hắn thích nhìn quần lót hình tam giác hay chiếc quần lót nhỏ như sợi dây tách hai bờ mông ra. ( Biên: Cái này khó tả. Anh em ngồi tưởng tượng đi Định post mấy cái hình tượng trưng lên nhưng nghĩ không cần thiết). Hàn Duyệt sững sờ một chút, lập tức nhìn Long Vũ bằng ánh mắt bất mãn, sau đó nói: - Lưu manh. - Nhớ kỹ cánh cửa của tôi, còn cả thù lao của tôi nữa. Long Vũ vội vàng hướng tới bóng lưng của Hàn Duyệt lớn tiếng nói. Ngồi vào xe, lồng ngực Hàn Duyệt phập phồng bất định, nàng cẩn thận kiểm tra quần của mình lại một lần nữa, nàng có chút không thể lý giải, chính mình ăn mặc kín như vậy, nhưng tại sao hắn lại biết? - Sắc lang. Hàn Duyệt ngẩng đầu, nhìn Long Vũ bên ngoài cửa sổ xe hầm hừ mắng một câu, sau đó nhấn ga phóng đi. Trời vừa bình minh, một khắc tỉnh giấc. Long Vũ bị tiếng chuông di động đánh thức, nhìn kỹ thì thấy là Hàn Duyệt gọi điện tới. Trong điện thoại Long Vũ và Hàn Duyệt bàn về hai chuyện. Thứ nhất, Lưu Tử Kỳ hết sức ủng hộ kế hoạch của họ, Hoàng Đạt Phát đã bị xử lý, nghe nói là bị rơi tại một hoa viên hẻo lánh của thành phố, biến thành phân bón. Đôi với lần này, Long Vũ rất hài lòng, Hoàng Đạt Phát còn lưu lại trên đời cũng không phải là việc tốt, đã chết lại bị đưa đi làm phân bón, coi như đó là một phần báo ứng đi. Thứ hai, trải qua một hồi thương lượng, cục thành phố cùng chính pháp ủy chuẩn bị trích ra hai vạn làm tiền thưởng cho hắn, tổng cộng là bốn vạn đồng tiền mặt trưa này sẽ được Hàn Duyệt trao tận tay Long Vũ. So với tin thứ nhất còn tốt hơn, Long Vũ trong lòng vô cùng cao hứng với tin thứ hai mà Hàn Duyệt thông báo cho hắn, lần chi tiêu tối qua, lần này trừ đi phí tổn vẫn còn dư được hai vạn. Hai vạn đồng đối với một sinh viên bình thường mà nói, đó tuyệt đối không phải là một số tiền nhỏ. Nhưng mà đối với Long Vũ thì chừng đó cũng chưa được tính là cái gì. Chi tiêu của hắn thật rất lớn. Ai kêu hắn có một bà chị giống như quỷ hút máu là Tuyết Cơ. Sau khi cảm ơn, Long Vũ và Hàn Duyệt ước định thời gian cụ thể giao tiền, sau đó hắn cúp điện thoài, rồi lại bấm số gọi cho Tuyết Cơ. Gọi điện thoại cho Tuyết Cơ, ý tứ rất rõ ràng, Long Vũ thật là muốn thông báo tin tức Yêu Hồ đã bị giết cho tiểu sư muội Đường Hương Hương. Bất kể là nói như thế nào, thì cũng coi như là cấp cho nàng một cái công đạo. Ban đầu ở Âm Sơn. Bởi vì yêu hồ, hai người đều đã được làm chuyện người lớn. Hiện tại Yêu Hồ đã bị giết, tốt xấu gì thì cũng coi như có thể thở được một hơi nhẹ nhàng. Tuyết Cơ sau khi hiểu được tâm tư của Long Vũ, nói: - Tiểu Vũ, thật ngại quá, Hương Hương hiện giờ đang bế quan tu luyện, nội trong vòng một năm, thì bất cứ ai cũng không thể quấy nhiễu. Cho dù là chị, thân là sư tôn nhưng cũng không có biện pháp gặp được cô bé này. Như vậy đi, chờ sau khi Hương Hương xuất quan, em tự mình đi nói với nàng được không? - Vâng. Long Vũ lên tiếng trả lời, nhưng trong lòng thì một trận buồn bực, chính mình đi nói với nàng đương nhiên là tốt hơn, nhưng ai biết được một năm sau, thái độ của Đường Hương Hương đối với hắn sẽ như thế nào. Từ sau khi rời khỏi tổng bộ của Huyền Môn tại Thái Huyền Sơn, Long Vũ cảm thấy tâm tình của mình có chút cảm giác khó chịu, càng bực mình hơn là nguyên nhân dẫn đến cảm giác đó hết sức mơ hồ, không rõ, sáng tỏ, thông suốt. Không thể nghi ngờ, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, đều là bởi vì tiểu sư muội Đường Hương Hương. Long Vũ từ nhỏ đến lớn, đều không có biết gì là yêu đương, nhưng sự kiện Âm Sơn lần trước phát sinh, hắn thuần khiết đến nỗi còn chưa cầm tay con gái. Sau khi sự kiện Âm Sơn, hắn cùng tiểu sư muội lại phát sinh quan hệ, thậm chí là song tu. Cũng chính bởi vì lần song tu đó, trong tâm hồn ngây thơ của hắn, trong lòng tình cảm âm thầm phát sinh, tuy rằng chưa đến mức biển cuộn sóng cồn, nhưng trong tim của hắn thì đã có bóng dáng của vị tiểu sư muội này rồi. Nói một cách chính xác hơn, là trong lòng Long Vũ có vướng bận. Mặc dù chưa đến mức nóng ruột, nóng gan nhưng cũng có chút tưởng niệm. Long Vũ không dám tưởng tượng, một năm sau khi gặp mặt Đường Hương Hương, khi đó, hắn nên xử lý như thế nào? Nỗ lực khơi dậy thất tình lục dục trong con người nàng, hay là là trơ mắt nhìn chính mình cùng với nàng trở thành người xa lạ. - Tiểu Vũ, Tại sao em không nói gì vậy? Ở đầu dây bên kia Tuyết Cơ cười nói: - Tiểu Vũ, chị biết tâm trạng của emlúc này, chẳng qua….sự tình có lẽ không đến mức xấu như em suy nghĩ đâu. Đúng rồi, em hãy nói thật cho chị biết, thật lòng em thích Hương Hương à? - Em không biết. Long Vũ thật sự không biết chuyện tình là thế nào, nếu không, hắn nhất định không có khả năng bị Tuyết Cơ an bài chuyện tình cảm. Tuy rằng trong lòng có một chút vướng bận, nhưng hắn thật sự không cách nào khẳng định được, trong lòng hắn là thích hay là không thích. Tuyết Cơ nghe vậy, trầm mặc một lát nói: - Em còn nhỏ, hiện tại em cũng không nên suy nghĩ, lo lắng về chuyện này quá nhiều. Nhớ kỹ, nhiệm vụ bây giờ của em là học tập cùng tu luyện. Cũng không nên quên, sinh tử của cha mẹ cem hiện giờ còn chưa rõ…nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản. Tuyết Cơ lại bổ sung một câu. - Ta biết. Long Vũ nghiêm túc nói. Kỳ thật, cứ năm ngày thì Long Vũ nhiều lắm đi học ba ngày. Như vậy, thời gian đi tới huyền cảnh tu luyện của Long Vũ nhiều hơn. Trải qua những cố gắng không ngừng của hắn, hiện giờ hắn đã luyện tới bộ động tác thứ năm Ngũ Cầm Hí Thiểm Điện Thú. Hơn nữa, vũ kỹ hỏa hệ bí quyết cũng đã tu luyện hoàn thành. Sau khi thi triển hỏa hệ bi quyết, hắn có thể dễ dàng phóng xuất ra lực lượng của hỏa hệ dị năng. Về phương diện lực đạo và tu vi, tuy rằng vẫn dừng lại tại cảnh giới màu tím, nhưng hiện tại lực đạo phát ra cũng cô đọng hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, ngày đó La Lâm cấp cho hắn Thiên Sư kiếm quyết hoàn thiện. Hiện tại, thiên sư kiếm quyết mà Long Vũ đang giữ được chia thành năm cảnh giới Tru Tà, Phá Ma, Tịnh Hóa, Trảm Thiên, Diệt Thiên. Mà nghe nói, Thiên Sư kiếm quyết đầy đủ có bảy cảnh giới, sau khi tính toán cùng nghiên cứu tỉ mỉ La Lâm rốt cuộc hoàn thiện ra hai cảnh giới cuối cùng: Diệt Thần, Thiên Phạt. Nghe nói cảnh giới cuối cùng của Thiên Sư kiếm quyết có thể triệu hồi ra bản thể của Thần Long, cho dù đối mặt với Thiên Thần cũng không tỏ ra yếu thế, nhưng muốn đạt tới cảnh giới đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Dựa theo giải thích của La Lâm, nguyên nhân hai cảnh giới cuối cùng của Thiên Sư kiếm quyết bị thất truyền chính là tu luyện hai cảnh giới đó quá mức khó khăn. Tương lai Long Vũ có thể luyện thành hay không thì cũng không thể biết trước. Hôm nay là thứ tư, nhưng mà hôm nay chỉ có một tiết thể dục. Đối với Long Vũ, cũng như người tu đạo mà nói, cái gọi là môn thể dục hoàn toàn vô nghĩa. Cho nên hắn không có lên lớp, mà tiến vào Huyền Cảnh. Chẳng qua lúc này, hắn một mình đi trước. Ba tháng trước, dưới sự trợ giúp của Kim Phượng, Long Vũ đã đem toạ độ không gian pháp trận đến Thanh Tân Tiểu Trúc. So với trước kia, không biết thoải mái hơn bao nhiêu lần. Nhưng mà, không phải lần nào tới Huyền Cảnh cũng có thể gặp Kim Phượng. Kim Phượng luôn thần bí khó lường, để gặp được nàng tựa hồ rất khó. Long Vũ đi vào Thanh Tân Tiểu Trúc này mười lần thì có tới tám lần là không thấy được bóng dáng nàng. - Tiểu Vũ, em đã đến rồi. Ngoài dự đoán của hắn chính là Kim Phượng đang đứng tại cửa của không gian pháp trận đợi hắn đi tới, hàn huyên vài câu, Long Vũ mỉm cười nói: - Chị Phượng, tại sao hôm nay chị lại rảnh rỗi vậy? - Ha ha. Kim Phượng thản nhiên cười, nói: - Chị đặc biệt tại ở chỗ này đợi em……Thành chủ thành Đoan Mộc đưa tới tin tức của Long Thiên Trạch. - Cái gì? Long Vũ trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: - Chị nói nhanh lên một chút xem, chú của em rốt cuộc ở chỗ nào? Thành Hoành Thủy à? Tình hình nhưng người khác bây giờ như thế nào? - Đừng có gấp như vậy. Kim Phượng cười cười nói: - Chúng ta đi vào phòng khách, vừa uống trà vừa nói chuyện. Sau khi đi vào phong khách, đồng tử Hoa An dâng trà lên, Kim Phượng khẽ nhấp một ngụm, nhuận nhuận giọng rồi mới lên tiếng: - Tiểu Vũ, dựa theo lịch trong Huyền Cảnh, Đoan Mộc thành chủ vì chuyện tình của Long Thiên Trạch đã nghe ngóng suốt sáu, bảy năm rồi, cuối cùng hiện giờ mới có được một tin tức xác thực. - Vậy à. Long Vũ trong lòng rất là cảm kích. Nhưng mà hắn càng muốn biết, tình hình ông chú Long Thiên Trạch của hắn giờ đây như thế nào? - Long Thiên Trạch bị người khác bắt giữ, đối phương là người của dục giới Bách Hoa Hội. Kim Phượng nói: - Em đừng vội, hãy nghe chị nói hết đã….Người, chúng ta nhất định phải cứu, nhưng em cũng không thể xúc động. Chị hi vọng em bộc lộ hết tài năng, trong vòng một tháng dốc sức tu luyện tại Thanh Tân Tiểu Trúc này. Một tháng sau chị sẽ cùng em tiến vào thành Hoành Thủy. Long Vũ cảm thấy rất là khó xử, theo ý của hắn, hắn hận không thể sinh ra đôi cánh, lập tức tới thành Hoàng Thủy cứu ông chú Long Thiên Trạch của hắn ra. Nhưng mà tính cách của Kim Phượng hắn cũng vô cùng rõ ràng, nếu nàng đã quyết định chuyện gì thì dường như không thể thay đổi. - Tiểu Vũ, tâm tình của em, chị có thể hiểu được. Nhưng mà chị hy vọng em nên bình tĩnh suy nghĩ… Kim Phượng nói: - Bên trong thành Hoàng Thủy, đó là nơi hỗn loạn nhất Huyền Linh Thiên. Có người gọi nơi đó là Luyện Ngục, nhưng có người lại gọi nơi đó là Thiên Đường, Ở nơi này, tùy tiện có thể thấy được thế lực của Ngũ Phương Thiên, có thể nói là long xà hỗn tạp, có người tốt, có kẻ xấu, có chi sĩ chính nghĩa, cũng có hạng người tà ác. Bách Hoa Hội là một thế lực không hề đơn giản, tuy rằng hội trưởng của bọn họ Hoa Vô Danh sáu năm trước đã bị giết chết. Nhưng lạc đà gầy còn to hơn con ngựa, ít nhất là lấy lực lượng của em là không có khả năng đối kháng cùng với Bách Hoa Hội. - Không phải có chị giúp em sao? Long Vũ hỏi.