- Tu vi của ngươi lại tiến bộ, đáng tiếc không phải là đối thủ của ta. Khóe miệng Hàn Duyệt khinh thường: - Không nên phản kháng vô nghĩa. Nếu ngươi theo ta, chủ nhân sẽ không giết ngươi. Ông ta chỉ muốn lấy vật gì đó ở trên người của ngươi. - Hừ. Long Vũ khẽ quát một tiếng, Thiên Sư pháp kiếm trong tay bốc lên ngọn lửa màu tím. Ngọn lửa từ trong cơ thể liên tục rót vào trong thân kiếm, uy lực không ngừng gia tăng. - Không tệ. Hàn Duyệt cười lạnh một tiếng: - Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì. Nhưng mà phải nói rõ ràng với ngươi, ta chính là Hàn Duyệt, Hàn Duyệt chính là ta. Ta trực tiếp sử dụng nguyên thần phong ấn tâm linh của nàng. Nếu ngươi giết ta, cũng chính là giết Hàn Duyệt. Dưới tình thế này, yêu hồ đã sớm tính kế tương đối vẹn toàn. Như vậy, thân thể của Hàn Duyệt là không thể thương tổn. Nếu không, coi như nguyên thần của nàng được giải khai, nàng cũng vô pháp phục hồi. Nghĩ đến đây, Long Vũ thu hồi ngọn lửa màu tím, quyết định nghĩ biện pháp khác. Mà lúc này, Thiên Dực Hổ nằm dài trên bàn, hai chân trước ôm bình rượu nhỏ, từ từ thưởng thức rượu ngon. Trận chiến trước mắt, tựa hồ không có chút quan hệ với nó. - Này, tiểu hổ đẹp trai, hỗ trợ anh mày một tay đi. Long Vũ hô nhẹ một tiếng. - Ngao!!! Thiên Dực Hổ kêu lên một tiếng, giống như là cự tuyệt, không những vậy nó còn cười nhạo. Nó liếc mắt nhìn qua, rồi tiếp tục uống rượu. - Uống cái đầu nhà mày. Long Vũ thấy Thiên Dực Hổ ôm bình rượu, trên mặt vừa bực mình vừa buồn cười. Hàn Duyệt lập tức nở nụ cười: - Ta nghĩ ngươi không nên gửi hi vọng vào con mèo con này. Nhưng mà nó nhìn rất đáng yêu. Loại này xào sả ớt thì không tệ. Nói xong, Hàn Duyệt liếm liếm môi. - Ghê tởm. Long Vũ có chút khó chịu nói: - Cho dù là bị phụ thân, ngươi không còn chút tâm tính thiện lương sao? Đừng làm ghê tởm thân thể của Hàn lão sư. Nói chuyện, Long Vũ quát một tiếng, Thiên Sư pháp kiếm bay lượn tấn công, nháy mắt tới gần Hàn Duyệt: - Yêu hồ, còn không ly khai Hàn Duyệt lão sư… Hàn Duyệt nhất thời bị khí thế của Long Vũ áp bức, vội vàng lui về phía sau. Hàn Duyệt lui, Long Vũ tiến, từng bước áp sát. Hành động của hắn tuyệt đối không cho nàng chút cơ hội. Hắn lập tức vung kiếm, gạt thanh đao của yêu hồ, thuận tay đặt trên cổ nàng. Hàn Duyệt một thân mồ hôi lạnh, nhưng rất nhanh liền cười cười: - Tiến bộ của ngươi rất nhanh, đáng tiếc là vẫn không đấu lại ta. Ngươi động thủ đi. Người ngươi giết là Hàn Duyệt, không phải là ta. - Đê tiên. Long Vũ chấn động, thu hồi pháp kiếm. Hàn Duyệt cười cười một tiếng: - Hóa ra ngươi cũng biết thương hương tiếc ngọc. Đây chính là nhược điểm trí mạng của ngươi. Hàn Duyệt biết Long Vũ không dám xuống tay với mình, liền dốc toàn lực đánh tới. - Ngao. Thiên Dực Hổ cuối cùng cũng xuất thủ, nó không thể trơ mắt nhìn chủ nhân bị thương. Thiên Dực Hổ phi tới ngăn cản Thiên Hồ Đao của Hàn Duyệt. Hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang lớn, động thời cũng triệt tiêu lẫn nhau. - A.. Nhưng công kích của Thiên Dực Hổ có tác dụng trực tiếp tới nguyên thần yêu hồ, nhưng không hề thương tổn thân thể của Hàn Duyệt. - Ha ha… Long Vũ lập tức nở nụ cười: - Yêu nghiệt, ta không dám tổn thương ngươi, nhưng tiểu hổ đẹp trai của ta có biện pháp đối phó với ngươi. Hắn nhìn thấy hành động của Thiên Dực Hổ, trong lòng vô cùng tự tin. Trên tay Hàn Duyệt chảy đầy mồ hôi lạnh, nhìn ánh mắt khinh thường của Long Vũ, trong lòng vừa giận vừa sợ, sát ý càng dâng cao. - Yêu hồ, ta xem ngươi còn thủ đoạn nào nữa không? Long Vũ khinh thường cười nói. Sắc mặt Hàn Duyệt liên tục biến đổi, có vẻ cực kỳ phẫn nộ. Nhưng nháy mắt khôi phục lại, thản nhiên cười nói: - Cho ngươi đắc ý, nhưng ta sẽ cũng với Hàn Duyệt đồng quy. - Có tiểu hổ đẹp trai của ta ở đây, người đừng hòng. Vẻ mặt Long Vũ trào phúng. Yêu hồ dường như không quan tâm, thản nhiên cười: - Long Vũ, thật sự đáng tiếc. Trừ khi ta tự nguyện, không ai có thể làm cho ta tách khỏi thân thể Hàn Duyệt. Ta chết cô ta sẽ chết. Cô ta chết, ta chưa chắc đã chết. Tóm lại, hiện tại cô ta chính là kẻ thế thân cho ta. Yêu hồ không nhịn được đắc ý nở nụ cười. Sắc mặt Long Vũ hết sức khó coi, hắn biết yêu hồ không phải là mạnh miệng. Nếu đảm bảo thân thể Hàn Duyệt không bị thương tổn, thực sự là rất khó. Thấy sắc mặt Long Vũ đột nhiên thay đổi, trong lòng yêu hồ vô cùng đắc ý. Hắn biết lời mình nói đã đả kích Long Vũ, thậm chí gây lên áp lực tâm lý. - Ngao. Trong khi Long Vũ đang suy nghĩ đối sách, Thiên Dực Hổ đột nhiên kêu một tiếng, đồng thời trong mắt phát ra một đạo bạch quang. Ánh mắt Hàn Duyệt vô tình đảo qua bắt gặp được, cảm giác lạnh cả người. “Đây rốt cuộc là con vật gì?” Yêu hồ cảm giác rõ ràng uy áp từ Thiên Dực Hổ. Mà loại uy áp này, chỉ có hoàng giả của Long tộc cùng Phượng tộc mới có. Nghĩ đến đây, yêu hồ cảm thấy sự việc hôm nay dường như không thuận lợi. - Ngao. Thiên Dực Hổ lại phát ra tiếng kêu, thân hình như tia chớp, mạnh mẽ tấn công Hàn Duyệt. Hàn Duyệt vội vàng lui về sau, tuy nhiên khó tránh khỏi thế công của Thiên Dực Hổ. Long vũ tận mắt thấy Thiên Dực Hổ nhanh như tia chớp đánh về phía Hàn Duyệt. - A. Cùng thời khắc đó, Hàn Duyệt hét thảm một tiếng, vẻ mệt mỏi trên mặt nói lên nàng vô cùng thống khổ. - Tiểu hổ đẹp trai, tốt lắm. Có quan hệ với Thiên Dực Hổ lâu như vậy, đây là lần thứ hai Long Vũ mới mặt dày khen ngợi. Hàn Duyệt phát ra tiếng kêu thảm thiết, một bóng đen từ trong cơ thể Hàn Duyệt thoát ra. Bóng đen ẩn ẩn hiện hóa thành bộ dáng Hồ Mân. Còn Hàn Duyệt hôn mê té trên mặt đất. Long Vũ vội vàng đi qua nâng Hàn Duyệt lên, sau đó kiếm tra tình huống thân thể của nàng. Kinh mạch bình thường, tim đập cũng bình thường, nhưng ý thức bị hôn mê. - Hàn Duyệt, chị Hàn, Hàn lão sư… Long Vũ không ngừng lay lay gọi Hàn Duyệt, nhưng Hàn Duyệt vẫn bất động như cũ. - Ngao. Một tiếng mèo kêu làm Long Vũ giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy yêu hồ cùng Thiên Dực Hổ giằng co. Sắc mặt Hồ Mân giận dữ, hung hăng nhìn Thiên Dực Hổ. Lúc này, trong nội tâm nàng vô cùng kinh ngạc. Nàng thực sự nhìn không ra lai lịch của con mèo này. Đương nhiên, thân là ma thú, nàng có thể cảm nhận được khí tức ma thú trên người Thiên Dực Hổ. Nhưng ma thú thế này, là lần đầu tiên gặp được. Trong trí nhớ của yêu hồ, ma thú họ mèo, không thể mạnh hơn nàng. - Ngao. Thiên Dực Hổ lại trở lại trên bàn ăn, tiếp tục ôm lấy chai rượu ngâm nghê. Ý nó, những chuyện nhàm chán thế này nó không thèm quan tâm. - Tiểu hổ đẹp trai, mày phải có chút đạo đức chứ. Long Vũ nói: - Đưa Phật phải đưa đến phương Tây, cứu người thì làm cho chót. Nghe Long Vũ nói, con mèo trắng ngẩng đầu nhìn Long Vũ, kêu meo meo. La Lâm vội vàng phiên dịch.: - Chủ nhân, ý của Thiên Dực Hổ là để cho cậu thu phục yêu hồ. Nó nói không trải qua cơn mưa, không thể nhìn thấy cầu vồng. Long Vũ một hồi xấu hổ. Sau đó, trong mắt yêu hồ Hồ Mân đã lộ ra hung quang, đôi mắt nhìn chăm chú vào Long Vũ, giọng căm hận nói: - Không có con mèo kia trợ giúp, ta xem ngươi có bao nhiêu bổn sự. - Yêu nghiệt, cùng với ta vui đùa chút. Long Vũ có chút rùng mình, hết sức chăm chú, cầm thanh kiếm trong tay, chuẩn bị đại chiến. - Ngươi không phải là đối thủ của ta. Hồ Mân khinh thường hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lập tức di động. Trong tình huống Long Vũ chưa thực sự phòng bị, định cho một quyền vào mõm hắn. Long Vũ hít sâu một hơi vội vàng lui về phía sau, cuối cùng không kịp tránh né. Tuy không thể cho một đấm vào mồm kiếm mấy cái răng rụng, nhưng cũng cho cánh tay hắn đau điếng, thiếu chút nữa gãy xương. Thân mình Long Vũ mượn lực bay về phía sau. Bởi vì phải vội vàng đánh trả, hắn căn bản không thể ngưng tụ toàn lực. Cùng với tay trái bị thương, ảnh hưởng tới đạo lực tuần hoàn. Hồ Mân cũng toàn lực tấn công, nhân cơ hội giải quyết cho xong, tình huống thập phần nguy hiểm. Chân Long Vũ vừa chạm đất, Hồ mân liền lập tức tấn cong. - Rầm. Long Vũ không ngẫm nghĩ gì nữa, trên vai lại bị trúng một trảo, nhưng cũng phản kích trúng sống lưng yêu hồ, làm cho xương sống muốn nứt ra. - Đi chết đi. Hồ Mân gầm lên giận dữ, tiếp tục hướng Long Vũ tấn công. Long Vũ không có tránh né như trước, đầu vai lại bị thêm một đòn. Hắn đau đớn nhất thời rú lên, lảo đảo lùi lại năm bước, trong miệng phun ra một ngụm máu. - Ngao. Thiên Dực Hổ nhìn qua, ném bình rượu về phía Hồ Mân nhe răng. Hồ Mân chấn động, Long Vũ nhân cơ hội để cho La Lâm mở ra tăng trưởng đạo lực, hét lớn một tiếng, thi triển Trảm Thiên Kiếm Quyết, xuất ra Trảm Thiên Thần Long. Phát ra tiếng gầm giận dữ, Trảm Thiên Thần Long giương nanh múa vuốt hướng tới Hồ Mân. Hồ Mân trong lòng hoảng hốt, lui lại phía sau, đồng thời vung Thiên Hồ Đao hướng Trảm Long chém qua. Thần Long bị đánh bung ra ngoài, nó rít gào một tiếng, lại tiếp tục tấn công. Hồ Mân thấy mình lâm vào nguy hiểm, khẽ quát một tiếng, lập tức hóa thành một đạo huyết vụ biến mất. Mất đi mục tiêu, Trảm Thiên Thần Long phẫn nộ không thôi, đang muốn truy đuổi thì Long Vũ lập tức thu lại. Long Vũ biết đạo pháp của Hồ Mân, đó là huyết độn. là một trong những độn pháp có tốc độ nhanh nhất. Một khi thi triển, khó có thể đuổi theo. Nhưng mà phương pháp này cũng có di chứng, lực lượng tiêu hao tương đối lớn. Đối với tu vi của thân thể cũng tiêu hao rất lớn. Trong hoàn cảnh bình thường, rất ít người làm như vậy. Sau khi thu hồi Thần Long, Long Vũ vội vàng nâng Hàn Duyệt lên sô pha, cùng với La Lâm cẩn thận, đưa cho Long Vũ một kết luận. Hàn Duyết có thể trở thành người thực vật. Chính xác mà nói, đây là một kết luận chính xác. Do dự một chút, Long Vu vội vàng điện thoại báo cho Hàn Hùng. Sau khi nhận được điện thoại, Hàn Hùng vội vàng chạy về khách sạn Shangri – La. Khi nhìn thấy con gái hôn mê trên ghế, sắc mặt trở nên xanh đét. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, hắn vội vàng hỏi: - Tiểu thiên sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Long Vũ vội vàng đóng chặt cửa phòng, thấp giọng nói: - Hàn tổng, trước tiên chú phải bình tĩnh một chút, không được quá khẩn trương. Chuyện này vô cùng phức tạp, không nên để cho ai biết. Trận đánh nhau kịch liệt vừa rồi, hiện trường toàn bộ bị yêu hồ phong tỏa, nên nhân viên khách sạn không một ai biết. Long Vũ cũng không muốn chuyện này làm cho dư luận xôn xao. - Hàn tổng, cháu nói ngắn gọn. Hàn Duyệt lão sư bị yêu hồ phụ thân muốn hạ sát thủ đối với nhau. Đúng lúc cháu phát hiện, còn đánh trọng thương. Long Vũ nói: - Tình huống hiện tại, nguyên thần của Hàn lão sư bị phong ấn biến thành người thực vật. Lấy tu vi của cháu là không thể giải khai. - Người thực vật? Nghe con gái biến thành người thực vật, Hàn Hùng lập tức nóng nảy: - Tiểu thiên sư, cháu phải giúp chú. Chú chỉ có duy nhất người con gái này. Nếu nó có chuyện gì xảy ra, chú cũng không sống nổi. - Hàn tổng an tâm, chớ vội nóng nảy. Long Vũ đưa tay vỗ vỗ bả vai Hàn Hùng: - Hàn tổng, chú trước tiên không cần lo lắng. Cháu không có biện pháp, nhưng không có nghĩa Huyền Môn không có biện pháp. Như vậy đi, chú lợi dụng quan hệ với ông chủ khách sạn, đem nơi này dọn dẹp cùng phong tỏa tin tức, đừng để truyền ra ngoài. Cháu sẽ liên lạc với chị Tuyết Cơ, chị ấy sẽ có biện pháp. - Ngao. Sau đó, Thiên Dực Hổ đưa ra vài cử chỉ, liếc mắt nhìn Long Vũ. La Lâm vội vàng phiên dịch: - Chủ nhân, Thiên Dực Hổ nói tại thế giới thật không có pháp môn giải trừ phong ấn, trừ khi tới Huyền Cảnh. - Nói bậy. Long Vũ hừ nói: - Không phải chỉ là nguyên thần bị phong ấn thôi sao? Cũng không phải chuyện lớn gì… Long Vũ đối với ý kiến của Thiên Dực Hổ, không cho là đúng. - Meo meo. Thiên Dực Hổ phát ra vài tiếng kêu khinh thường. Long Vũ đơn giản không hiểu Thiên Dực Hổ. - Tiểu thiên sư, nhờ cậy vào cháu. Hàn Hùng đối với Long Vũ tràn ngập chờ mong. - Yên tâm đi. Sau đó, Hàn Hùng mang vẻ mặt nặng nề ly khai, theo ý tứ của Long Vũ bàn bạc với người quản lý khách sạn. Mà Long Vũ bấm số điện thoại của Tuyết Cơ, đơn giản nói tình huống nơi này. Mười phút sau, Tuyết Cơ và Mã Hiểu Mai cùng nhau tới. Cẩn thận nhìn tình huống của Hàn Duyệt, Tuyết Cơ nhíu mày: - Tiểu Vũ, chuyện này thực không đơn giản. Tuy rằng phong ấn nguyên thần không phải là chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng phong ấn của yêu hồ rất đặc thù, chị cũng bất lực. Như vậy đi, sư tôn đã xuống núi mấy hôm, chị sẽ liên lạc với người. Nghe Tuyết Cơ nói vậy, Long Vũ thật sự đầu. Nhớ tới lời nói phiên dịch của La Lâm, không khỏi xem lại ý tứ của Thiên Dực Hổ. Một lúc sau, Thiên Cơ đạo nhân đến nơi, xem qua tình huống thở dài lắc đầu nói: - Tuy rằng vấn đề không quá nghiêm trọng, nhưng phong ấn nguyên thần là thủ pháp đặc thù, ta sợ mình cũng lực bất tòng tâm. Long Vũ nghe vậy, nhất thời nóng nảy: - Sư tổ, là người đứng đầu Huyền Môn, tại sao lại không có cách nào sao?