Long Vũ vội vàng nói: - Hay là đối phương đêm nay động thủ? - Trước mắt còn chưa có kiểm tra được khí tức kẻ đó. La Lâm lại nhắc nhở: - Chủ nhân, cậu nhất định phải đề cao cảnh giác, cẩn thận một chút. - Ừ, tôi biết rồi, có chuyện gì thì cho tôi biết kịp thời. Long Vũ dụng tâm đáp lại một tiếng, lập tức liền tĩnh tâm lại, chuẩn bị ăn nhiều thật nhiều. Cho dù nguy hiểm sắp tới, cũng muốn no cái bụng trước. Trong bữa tiệc, Long Vũ không có bất kì cái gì băn khoăn, ngay cả mỹ nữ Hàn Duyệt ngồi bên cạnh, chỉ cắm đầu cắm cổ ăn thật nhiều. Thế nhưng cách ăn hổ báo ấy, trong mắt Hàn Hùng lại thành không câu nệ tiểu tiết, không ngớt lời khen ngợi. Hàn Duyệt thầm cười khổ, cha thật sự đem Long Vũ trở thành phao cứu sinh rồi(DG: Nguyên văn cỏ cứu mạng, nhảm) Kỳ thật, chính cô ta chẳng phải cũng như vậy sao? Cơm nước no nê xong, Long Vũ nói: - Hàn tổng, cháu muốn đêm nay ngủ tại biệt thự của ngài, có được hay không? Nhận ủy thác của người ta, phải việc cho người. Nếu cầm tiền của người ta, ăn cơm của người ta, ngươi phải làm việc cho người ta. Long Vũ quyết định ở lại xem thử, đối phương rốt cục là ai? Bọn hắn rốt cuộc muốn cái gì? - Tốt. Hàn Hùng cười nói: - Tiểu thiên sư muốn ở lại, tôi cầu còn không được nữa là. Vậy đi, tôi bây giờ sẽ đi giúp cậu bố trí phòng. Hàn Hùng tính nóng vội, hơn nữa hắn rất coi trọng Long Vũ. Cho nên hắn liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài bố trí. Long Vũ đem ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Hàn Duyệt nói: - Hàn lão sư, cô không hoan nghênh tôi? - Không có. Hàn Duyệt nói: - Tiểu Vũ. Nói thật, tôi hy vọng cậu có thể giúp cha ta, loại trừ tà khí trong cơ thể ông, đừng để cho ông gặp ác mộng. Đoạn thời gian này, ông không có một ngày được ngủ yên. Từ trong mắt Hàn Duyệt, Long Vũ cảm thấy được mùi vị thân tình. Hắn nghiêm túc gật đầu nói: - Hàn lão sư. Cô yên tâm đi. Tôi sẽ hết sức. Thời gian đã là mười một giờ đêm. Trên núi đối diện không có động tĩnh. Long Vũ chỉ thị La Lâm một khắc cũng không được lới lỏng quan sát. Còn hắn thì nắm khoan khoái trên giường trong lòng tính toán. Nên hay không dùng thiên nhãn nhìn trộm Hàn Duyệt một lần.(DG: He he ta thích cái khoản này) Lấy cảnh giới đạo lực hiện tại. Thiên nhãn cũng không thể sử dụng liên tục. Cho nên hắn phải tính kế cho tốt. Không thể đem cơ hội lãng phí. Nếu không phải lúc bình thường thì thôi. Nhưng hôm nay, mưa gió nổi lên, không thể qua loa. - Lão tử là dâm thuần khiết.(Biên: Râm lại còn thuần khiết) Long Vũ cuối cùng bỏ qua việc nhìn trộm. Hàn gia đã ngủ cả, duy chỉ có Long Vũ tư tưởng tỉnh táo, không dám có chút thờ ơ. Bóng đêm càng đậm. Tảng mây đen lớn chậm rãi ngưng tụ dưới ánh trăng. Che đi một tia sáng cuối cùng. Một cỗ hơi lạnh Địa Âm cường đại bao phủ biệt thự Hàn gia lại. Ruồi muỗi bay qua chết sạch. Một bóng đen tứ sau núi chạy như bay mà đến, trong tay cầm một thanh huyết sắc trường kiếm. Bóng đen kia đi vào ban công đại sảnh biệt thự Hàn gia, đứng đó một lúc lâu. Xoay vặn trái phải cái cổ cứng ngắc. Cái mũi hít hít, lập tức liền mở cửa sổ bên cạnh ra, vọt vào trong. - Tới rồi. Long Vũ cùng La Lâm đồng thời cảm ứng được một cỗ hơi thở tà ác tới gần. Cùng lúc đó, Long Vũ còn cảm ứng được một cỗ khí tức quen thuộc. Hình như là Mã Hiểu Mai đến đây. - Aaa. Đúng lúc này, trong đêm đen truyền đến một tiếng hét thảm thiết. Long Vũ không dám chậm trễ. Tìm nơi tiếng động phi thân tới, đã thấy một cái tượng gỗ ngã xuống ở sàn nhà phòng khách, bên cạnh còn có một bãi máu đen. Mà Mã Hiểu Mai chẳng biết lúc nào đã ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon. Nhìn bộ dáng, nàng dường như đang đợi Long Vũ đến. - Sao cô lại tới đây? Long Vũ hiển nhiên có chút không ngờ. - Nơi này không sạch sẽ. Sắc mặt Mã Hiểu Mai có chút âm lãnh: - Chúng ta đi. Nói xong, Mã Hiểu Mai liền đứng dậy từ ban công rời đi. - Đi đi, không tiễn. Long Vũ nói một câu, lập tức đặt mông ngồi trên ghế, cũng không để ý tới Mã Hiểu Mai. Mã Hiểu Mai mắt trợn lên, lông mày nhíu lại, xoay người lại nói: - Nơi này bị người bố trí Ác Long bát quái cục, bọn hắn hôm nay vét lưới. Sau nửa đêm nay, nơi này không còn một ngọn cỏ. Hiện tại đi còn kịp. - Có nghiêm trọng như vậy không? Long Vũ cau mày nói: - Đáng tiếc tôi không thể đi. Nhận tiền người ta, thay người ta trừ họa. Tôi thu tiền rồi, ăn cơm rồi, Tôi không thể rời khỏi. - Anh đã biết cách phá giải Ác Long bát quái cục như thế nào? Mã Hiểu Mai nói: - Đừng nói là em và anh, cho dù là cha em và chị Tuyết Cơ cũng chưa chắc có thể nguyên vẹn mà trở về. Thân hình chấn động mạnh, phun ra một ngụm máu tươi nhỏ. Trên tế đàn ánh nến lay động, chiếu ra một thân hình mảnh mai uyển chuyển. Trên mặt của hắn đeo mặt nạ không thấy được rõ dung nhan. Người nọ thấp giọng mắng, lại là tiếng một phụ nữ: - Hừ, Mã gia người nào cũng chuyên giao du với kẻ xấu... Ta muốn các ngươi mất mặt. Nói xong, ngón tay người nọ nhẹ nhàng bắn ra một tia huyền quang, cả bàn thờ “ Bồng” một tiếng bốc cháy. Lập tức nàng duỗi tay từ bên cạnh lấy ra một hình nhân gỗ màu đỏ, trong miệng niệm vài câu chú ngữ. Lập tức nàng liền đem người rối gỗ hướng bàn thờ đang cháy quăng ra, thời cơ trong khoảnh khắc, một bóng người từ trong lửa nhảy ra. - Đi, giết bọn họ. Hắc y nhân tức giận trách mắng: - Nữ nhân Mã gia cũng không tha. Giết sạch bọn hắn... Bóng người kia nghe được, miệng phát ra một tiếng ừng ực ừng ực, lập tức liền biến mất trong bóng đêm. Hắc y nhân cũng lập tức biến mất trong bóng đêm. Là tà ác khôi lỗi. Mã Hiểu Mai một lúc đã cảm ứng được hơi thở của bóng người kia, nàng nhíu mày nói: - Em xem trên điển tịch Mã gia đã từng thấy Đạo thuật liên quan. Nghe nói tà ác khôi lỗi thuật đã tuyệt tích cả trăm năm. Long Vũ vội vàng hỏi: - Nhưng có phương pháp nào phá giải không? - Tà ác khôi lỗi, chỉ dùng gỗ đào ngàn năm cùng người có linh hồn tà ác lấy đạo thuật mạnh mẽ dung hợp mà ra. Căn cứ vào người thi pháp đạo pháp cao hay thấp, sinh hồn năng lượng cao hay thấp, phẩm chất gỗ đào... Mà phương pháp phá giải cũng không giống nhau. Mã Hiểu Mai nói: - Phía trước là tà ác khôi lỗi, dùng gỗ đào ngàn năm phẩm chất bình thường, linh hồn sinh ra cũng là thứ bình thường. Cho nên, tôi dễ dàng hủy diệt. Phỏng chừng người thi pháp cũng không dự đoán được sự xuất hiện của chúng ta. Cho nên, hắn rất có thể đã bị tổn thương một chút. Hơn nữa là thẹn quá hóa giận. Giờ phút này, hắn phái tà ác khôi lỗi tới cũng là loại cực khó đối phó. - Tiểu Vũ, xảy ra chuyện gì? Đúng lúc này, Hàn Duyệt, Hàn Hùng cùng với đám bảo tiêu bộ đội đặc chủng giải ngũ mời bằng giá cao nghe tin chạy tới. Nhìn thấy máu đen dưới đất. Hàn Duyệt vội vàng nháy mắt bảo những người hộ vệ kia ra ngoài. Long Vũ đang muốn nói chuyện nhưng không ngờ Mã Hiều Mai giành trước: - Hai vị, Hàn gia các người trêu chọc vào người không nên trêu chọc, các ngươi tự cầu phúc thật nhiều đi. Tôi hy vọng các người không nên liên lụy Tiểu Vũ. Đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi là Mã Hiểu Mai, là truyền nhân thông linh Mã gia, cũng là bạn gái duy nhất của Tiểu Vũ. Tôi chịu trách nhiệm về an toàn của hắn.Tôi hy vọng các người có thể hiểu được ý của tôi. - Không được. Hàn Duyệt nhướng mày nói: - Tiểu Vũ đã nhận tiền của chúng ta... Cậu ta đương nhiên phải làm rồi. - Tiền? Bao nhiêu tiền? Tôi có thể trả lại cho cô. Trong mắt Mã Hiểu Mai có ý xem thường: - Mã gia cho tới bây giờ không thiếu tiền, cô nói Tiểu Vũ cầm của cô bao nhiêu tiền? - Chờ xíu. Long Vũ đi đến trước mặt hai cô gái đang đối chọi gay gắt nói: - Các cô đừng cãi nữa, chuyện của tôi, tôi làm chủ. Bạn học Hiểu Mai, tôi hỏi cô, Mã gia thực có tiền sao? Vì cái gì cô ăn của tôi, ở chỗ tôi lâu như vậy, không thấy một tí tiền? Bởi vậy có thể thấy được, người Mã gia các người nhất định rất keo kiệt.( Biên: Thằng này ở lâu với nó ko cho nó ăn nên nó giận đó) Lời vừa nói ra, sắc mặt Mã Hiểu Mai lập tức lúng túng: - Anh... Anh nói nhăng cuội gì thế? Người ta là bạn gái anh, em ăn của anh, uống của anh, ở chỗ anh, chẳng lẽ không được sao? Đàn ông đàn ang như anh, dù sao cũng không nên hẹp hòi như vậy chứ? Mã Hiểu Mai cũng khó trả lời được. Không phải nàng không muốn trả, nhưng vấn đề mấu chốt là Mã Ngọc không trả tiền. Còn nói cái gì người tu đạo, phải xem tiền như cặn bã, phải cởi mở, phải lánh xa ra.(DG: Hic thằng cha đó tâm thần,cái thứ lão dùng cặn bã để mua mà ăn chắc cũng là cặn bã luôn) - Khụ khụ. Hàn Hùng cười khan một tiếng nói: - Tôi nói hai vị thiên sư, bây giờ không phải là lúc tính toán chuyện nhỏ nhặt này... Nếu cường địch đã đi, vậy thì mời hai vị đi thôi. Hàn Hùng tôi có việc muốn làm. - Ba ba... Hắn nhận tiền... Hàn Duyệt than thở miệng lẩm bẩm, trong lòng thầm suy nghĩ: - Chuyện này, cũng chỉ có Long Vũ có thể giúp bọn hắn. Nếu Long Vũ đi rồi, chỉ sợ Hàn gia lần nay liền khó có thể may mắn qua khỏi. Nàng đã muốn báo cục thánh phố (DG: bó tay chả hiểu được là cục gì,có lẽ là cảnh cục, Biên: Ờ đúng rồi đó). Nhưng lại nghĩ, cho dù là cảnh sát thì chẳng qua cũng là người thường thôi, căn là là chẳng xử lí được chuyện hôm nay. Lâm Phong siêu năng Đặc Cần tổ thực có năng lực đối phó với tình huống hôm nay. Đáng tiếc, nàng liên lạc không được. Phó Binh ngược lại thì gọi được, chẳng qua chuyện tình siêu năng đặc cần tổ hắn không nhúng tay vào được. Chức trách Phó Binh chỉ là phụ trách khuyên giải bên ngoài. - Hàn tổng, ngài là có ý gì, ngài cho rằng cháu là người như thế nào? Long Vũ vỗ ngực một cái, giả bộ vẻ mặt chính nghĩa nói: - Hàn lão sư nói đúng, cháu đã nhận tiền, chuyện này phải làm đến cùng. Nguyên tắc của cháu là nhận tiền người, thay người trừ họa. Nói tới đây, Long Vũ đưa mắt nhìn sang Mã Hiểu Mai nói: - Kưng à, nếu kưng sợ chết, sợ phiền, mời kưng đi trước đi. Nhớ kĩ, sáng ngày mai làm bữa sáng chờ anh, anh sẽ cố gắng chạy trở về ăn điểm tâm. - Không cần phải vội vàng trở về, tôi giúp cậu làm. Hàn Duyệt thấy Long Vũ chủ động ở lại, trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói: - Tiểu Vũ, tôi sẽ đích thân làm bữa sáng cho cậu, đảm bảo cậu sẽ thích. (DG: Híc ăn sáng hay ăn nàng luôn đây?) - Hừ. Mã Hiểu Mai hừ lạnh một tiếng, không nói gì. - Được rồi, bây giờ chúng ta bàn bạc hết lại, tiếp theo nên làm gì bây giờ? Long Vũ không để ý Mã Hiểu Mai, quay đầu hỏi: - Hàn tổng, ngài cẩn thận nhớ kĩ lại, rốt cuộc là ai muốn xuống tay với ngài. Còn phải nghĩ đến, ai tối nay không có khả năng xuống tay với ngài? Hàn Hùng tinh tế suy nghĩ một chút: - Hàn mỗ buôn bán, cho tới bây giờ đều là phụng mệnh tổ huấn nhân nghĩa Hàn gia, làm sao có thể gây thù kết oán? Chẳng qua tập đoàn Tinh Vũ của tôi mấy năm nay phát triển tương đối khá, khó trách có một số kẻ ghen ghét. Chỉ là tôi cảm thấy, dù ghen tị lớn cũng không thể làm ra chuyện như vậy. Tiểu Thiên sư, bàn thân tôi cảm thấy được lối suy nghĩ của cậu tương đối có ý tứ... Trong thực tế, nhiều khi, có thể là người rất thân có thể hại mình. - Cha, ý cha nói là Hoàng Đạt Phát? Hàn Duyệt hình như nhớ ra cái gì đó. - Đúng vậy. Hàn Hùng nói: - Gần đây lão Hoàng có theo cha một số vụ làm ăn, có thể nói cùng tiến cùng thoái. Về lí mà nói, vào lúc này, chỉ có hắn không muốn cha gặp sự cố. - Một triệu dự án, hẳn là không thể nào đâu? Hà Duyệt ngã xuống hít một hơi nói. - Hàn lão sư, trên đời này không có chuyện gì là không thể. Long Vũ dường như cố ý giáo huần Hàn Duyệt, bù lại ủy khuất ở trường của mình: - Cô làm cảnh sát, có lối suy nghĩ về hướng ngược lại rất quan trọng. Hơn nữa, cô phải lo lắng chu đáo, không thể bỏ qua bất kì manh mối nào. Dừng một chút,Long Vũ lại nói: - Lần trước tôi thấy Hoàng Đạt Phát kia, đã cảm thấy hắn có chút cổ quái, đặc biệt là nữ nhân Hồ Hồng bên cạnh hắn. Bây giờ xem ra, chuyện này có ba phần có thể có quan hệ với Hoàng Đạt Phát. Như vậy đi, giờ chúng ta chia ra hành động. Hàn tổng, ngài dẫn người đi liên hệ Hoàng Đạt Phát. Hàn lão sư, cô báo cho cảnh sát trợ giúp Hàn tổng. Tôi cùng Mã Hiểu Mai cố thủ tại Hàn gia, bản thân tôi muốn xem Hồ Hồng kia rốt cuộc có bao nhiêu bổn sự. Lần trước Long Vũ đã hoài nghi thân phận Hồ Hồng, lần này thật ra hắn muốn mở mang kiến thức. - Tiểu Vũ, một khi đã như vậy, đành nhờ cậu. Hàn Hùng nghiêm mặt nói: - Đại ân không biết cảm tạ sao cho hết. - Lúc này không còn sớm, hai người đi nhanh đi. Long Vũ thúc giục một tiếng. Hàn Duyệt trước khi đi ra đột nhiên xoay người. Ôn nhu dặn dò một tiếng: - Tiểu Vũ.Bảo trọng. - Yên tâm đi, tôi không sao đâu. Long Vũ ném cho Hàn Duyệt một ánh mắt tự tin. - Nàng hình như rất quan tâm tới anh nhỉ? Mã Hiểu Mai nghiêng đầu hỏi. - Có lẽ. Long Vũ cười hắc hắc nói: - Không phải cô ăn dấm chua chứ? Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên. Tuy rằng cô là bạn gái tôi, nhưng không thích tôi. Tôi cũng không thích cô, cô không nên ghen. - Ai nói không? Mã Hiểu Mai hừ lạnh một tiếng: - anh không phải em làm sao biết em không ăn dấm chua. Tiểu Vũ, anh đừng quên nhớ, Hàn Duyệt hơn anh bao nhiêu tuổi. Chẳng lẽ lời đồn trong trường là thật, hai người đã từng *** trên bãi cỏ trong trung tâm hoa viên? - Cho tôi xin. Long Vũ buồn bực một trận nói: - Từ khi nào cô trở nên kì quái như vậy, chuyện này cũng tin được, thực vô vị. - Không có lửa làm sao có khói. Mã Hiểu Mai đang muốn phân tích vài câu lại nghe bên ngoài truyền đến một âm thanh kì lạ. Hai người lập tức tâm trạng chùng xuống, đề cao cảnh giác. - Chít chít. Mấy tiếng dế kêu làm cho màn đêm tĩnh lặng càng thêm tĩnh mịch, trên trời mây đen càng dày, chung quanh một chút ánh sáng cũng không có. - Hiểu Mai, đi pha giúp tôi ly trà thơm. Long Vũ nói: - Cô ở trước mặt người ngoài tự giới thiệu là bạn gái tôi, vậy cô nên thực hiện chức trách bạn gái? - Đã đến lúc này rồi, anh còn có tâm tư uống trà? Mã Hiểu Mai mặt không còn chút máu liếc Long Vũ một cái, cũng không đứng dậy châm trà. Long Vũ chép chép miệng, liếm liếm môi nói: - Trà của Hàn Hùng không tồi. Nếu cô còn muốn trước mặt người khác xưng là bạn gái tôi, cô liền khôn ngoan một chút, dịu dàng một chút. Mã Hiểu Mai có chút bất đắc dĩ đứng dậy đi pha trà. Long Vũ nói tuy rằng khó hiểu, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ. Tiến vào Huyền cảnh, còn phải dựa vào Long Vũ. Đổi lại trước kia, Long Vũ tự nhiên không dám to mồm như thế, nhưng hôm nay đạo lực đại tiến, lại có thiên sư pháp kiếm, dị năng trong cơ thể cũng được luyện hóa. Hắn tất nhiên có thể điên cuồng. Chỉ tiếc Thiên Dực Hổ ở chỗ Tuyết Cơ, nếu không thì có thể phát huy hơn nữa. - Cho anh. Mã Hiểu Mai hai tay bưng trà tới, Long Vũ nhân cơ hội ánh mắt đảo qua trước ngực nàng. Chà chà, nàng ta dường như sớm đã có chuẩn bị, cổ áo cũng không có hướng xuống. - Quỷ hẹp hòi. Long Vũ lẩm bẩm một câu. Một trận gió lạnh thổi qua, đồ vật trên bàn không ngừng lay động, ngọn đèn trên trần nhà lúc sáng lúc tối, sau đó thì bừng sáng lên. Sau đó, một cỗ khí tức âm lãnh chậm rãi lan vào trong phòng, bao phủ cả hai người. Nhiệt độ trong phòng hạ xuống nhanh lạnh lẽo giống như hầm băng. Long Vu lơ đễnh, tu một hơi cạn chén trà rồi liềm mép, nghênh ngang nói: - cái gì thế, còn không lăn ra đây cho đại gia. Mã Hiểu Mai đứng lên, cả giận nói: - Nếu như đã tới,sao còn không hiện thân? - Đối phó với các ngươi, tà ác khôi lỗi là đủ rồi. Trong bóng đêm vang lên một giọng nữ u oán: - Nữ nhân Mã gia, ngươi quá nhiều chuyện, vốn ta chỉ muốn đối phó tiểu tử Long Vũ đó. Ngươi xía vào thì đừng trách ta. - Ngươi là Hồ Hồng? Long Vũ nói: - Hồ Hồng, ta biết ngươi, ngươi chính là yêu hồ. Hoàng Đạt Phát muốn đối phó Hàn Hùng, mà ngươi lại muốn hại ta, cho nên các ngươi cấu kết với nhau hại người. Chủ tử của ngươi là ai? Hắn vì sao lại biết Huyền Môn thiên sư kiếm quyết? - Ha ha. Giọng nữ giữa không trung càng trở nên thêm mơ hồ, hư ảo: - Chờ lúc ngươi chết đã, ta sẽ nói cho ngươi biết. Vừa dứt lời, một đạo gió tanh lập tức vọt vào. Ngay sao đó, một đạo hắc ảnh nhe nanh múa vuốt liền xông tới đánh. Mã Hiểu Mai vội vàng lấy ra một tờ phù chú, trong miệng lẩm bẩm, trong khoảng khắc liền hướng tới bóng đen kia ném ra, chỉ nghe một tiếng hét thảm,bóng người kia liền hóa thành một bãi máu đen. Một cái con rối tượng gỗ đào. - Lợi hại như vậy? Long Vũ hơi kinh ngạc: - Là cô lợi hại? Hay là con rối gỗ này vô dụng? - Bó tay. Giữa không trung truyền đến một tiếng chế giễu: - Long Vũ,ngươi thật sự đáng thương, ngay cả Trấn Ma phù của Mã gia cũng không biết. Nữ nhân Mã gia này, Trấn Ma phù này cực kì trân quý, truyền thuyết tổ tiên Mã gia cũng chỉ có sáu cái mà thôi. Ngươi dễ dàng liền lãng phí một cái như vậy, chẳng lẽ ngươi không thấy đáng tiếc sao? - Ít nói nhảm đi, có nhiều bổn sự hơn, ngươi cứ việc thi triển đi. Mã Hiểu Mai bị người ta nói đúng nội tình, trong lòng có chút hơi hơi khẩn trương. - Hồ Hồng, chớ cùng ông ngươi giả bộ. Ngươi hiện thân mai không? Long Vũ cắn răng nói: - Coi như ngươi không tới tìm ta, ta cũng sẽ tìm ngươi. Ngươi còn thiếu ta một khoản nợ lớn mà? - Muốn gặp ta. Không khó. Khi nói chuyện, một người áo đen xuất hiện trước cửa, người đi vào từ trong bóng đêm dáng người nổi bật không thể nghi ngờ. Uyển chuyển gợi cảm. Chỉ là không biết gương mặt kia tròn méo ra sao. - Ngươi là Hồ Hồng? Long Vũ thốt ra truy vấn. - Muốn biết thì giật khăn che mặt của ta. Chẳng qua ta tin rằng ngươi không có bổn sự kia. Hắc y nhân cười lạnh nói: - Hôm nay, các ngươi đều phải chết. - Yêu nghiệt. Hai tay Long Vũ cắm xuống, khoác loác hét lên: - Thiên nhãn của lão tử đã mở ra, liền biết ngươi là yêu nghiệt Hồ Hồng kia. - Xú tiểu tử. Ta vừa lúc luyện hồn phiên thiếu một cái chủ hồn, hôm nay thuận tiện là ngươi. Hắc y nhân âm hiểm cười nói: - Ta hiện tại sẽ thu ngươi làm chủ hồn... Nói xong, trong tay hắc y nhân có thêm một cái cờ một mặt thêu khô lâu màu đen. Ngay lúc lá cờ này xuất hiện, hơi thờ âm lãnh bốn phía đột nhiên tăng mạnh. Toàn thân Long Vũ nổi lên một lam sắc đạo lực, gắt gao đem thân thể bao quanh, không để hơi thở âm lãnh kia một chút cơ hội. Mã Hiểu Mai thì trên người nổi lên một tầng thanh quang. Thân hình hai người khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt đã đến biệt thự sau núi, chỉ thấy sau đỉnh núi có một cái bóng đen lơ lửng ở giữa không trung, tay cầm một cây u lục bạch cốt phiên, âm phong từng trận trên lá cờ bạch cốt, hàng trăm đạo hắc khí lượn lờ, không biết hấp thu bao nhiêu hồn phách người. Mã Hiểu Mãi khẽ đọc chú ngữ, hồng tụ pháp kiếm kích khởi một đạo kiếm quang, lao đến hắc y nhân. Ngay khi kiếm quang của Mã Hiểu Mai muốn đánh trúng hắc y nhân. Trong nháy mắt, thân hình hắc y nhân kỳ dị lắc lư hai cái, quỷ dị biến mất. Bóng đêm lại âm u như trước. Một tiếng cười quái dị chói tai vang lên bên tai hai người: - Hai tiểu bối các ngươi, thật sự không biết trời cao đất dày, ai chà chịu chết đi. Lời vừa dứt, cảnh tượng bên cạnh hai người đại biến. Long Vũ cảm thấy được cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, tiếp theo một đám oan hồn lệ quỷ, bộ mặt dữ tợn, khóc thét hướng hai người đánh tới. Long Vũ khẽ quát một tiếng, đem thiên sư kiếm pháp phóng ra tịnh hóa thần long, hóa thành một đạo kim quang hướng tới quỷ quái đánh qua. Ác quỷ kêu thảm thiết không ngừng, chỉ trong nháy mắt công phu, đã có bảy tám ác quỷ tan thành một đám khói đen, chậm rãi biết mất. Hồng Tụ pháp kiếm của Mã Hiểu Mai cũng lần thứ hai đánh ra, thanh quang bùng lên, ác quỷ đều rú thảm mất mạng. Một thời gian, hai người đều bất chấp pháp bảo, không ngừng đánh chết lệ quỷ bốn phương tám hướng, cũng không bận tâm hắc y nhân kia. - Ha ha, xem ra các ngươi còn có chút thủ đoạn nhỏ, đáng tiếc đạo lực các ngươi không nhiều, ta xem các ngươi có thể kiên trì bao lâu? Hắc y nhân cười châm chọc. Mắt thấy oan hồn lệ quỷ không ngừng đánh tới, dường dư vô tận. Long Vũ suy nghĩ, giờ phải làm thế nào cho đúng? Hắc y nhân thân phận chưa rõ, riêng những ác quỷ này đều không thể đánh chết hết. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Mã Hiểu Mai, sắc mặt nàng cũng đã trở nên tái nhợt. Hiền nhiên lúc trước sử dụng Trấn Ma Phù cũng đã hao phí rất nhiều đạo lực của nàng. Hai hàng lông mày Mã Hiểu Mai nhíu thật chặt: - Tiểu Vũ,không bằng ngươi gửi thư khẩn cho đệ tử Huyền Môn đi, hai người chúng ta sợ không thể đối phó. Vừa dứt lời,thanh âm u oán của hắc y vang lên: - Đã muộn. Ta đã phong tỏa biệt thự Hàn gia, các ngươi không thể phát ra tín hiệu đâu. Quả nhiên, La Lâm liên tục thử vài lần, đều không thể vượt qua được vật ngăn cản của hắc y kia để đem tín hiệu cầu cứu gửi ra ngoài. - Không nên tiếp tục phản kháng vô dụng. Hắc y nhân âm hiểm cười không ngớt: - Hãy ngoan ngoãn giúp ta tế luyện Bạch Cốt phiến đi. Nói xong,hắc y nhân ở giữa không trung múa may Bạch Cốt phiến. Bốn phía từng trận hắc khí, mây đen quay cuồng. Một cỗ hơi thở tà ác cơ hồ khiến hai người bọn họ ngạt thở. Hai người chợt cảm thấy áp lực đại tăng. Lúc này Long Vũ đã thu hồi hoàn toàn cuồng ngạo lúc trước. Không ngừng cũng La Lâm suy nghĩ đối sách. Mã Hiểu Mai dường như có chút đuối sức, chỉ có thể vất vả chống lại quỷ vật quấy nhiễu. Đã mất đi năng lực phản kích. Long Vũ tâm thần khẽ động, thiên sư pháp kiếm kẹp lấy một đạo kiếm quang giết mở đường máu, bằng tốc độ nhanh nhất tiếp cận Mã Hiểu Mai: - Hiểu Mai, coo có việc gì không? - Em không sao. Mã Hiểu Mai cắn răng nói: - Em không sao. Anh không nên vì em mà phân tâm. - Tốt. Long Vũ quát một tiếng, lập tức tâm thần tương thông với La Lâm: - Mở ra đạo lực lớn nhất, khuếch đại đạo lực, tôi muốn đánh một phen. - Okie. La Lâm đáp ứng xong, lập tức nói: - Cậu có năm mươi mốt phần trăm nắm chắc chiến thắng. - Vậy là đủ rồi, bắt đầu đi. Long Vũ nói.(DG: Hehe % là ta lại nhớ kiếm thế,toàn đập 20-30 mà lên suốt, Biên: Ta toàn 99% mới đám đập) Mà lúc này, hắc y nhân ở trên không trung lại đem Bạch Cốt Phiên lay động vài cái, hắc khí bốn phía càng đậm, cuồn cuộn mà đến. Long Vũ tâm thần trầm xuống, quát một tiếng, dùng toàn bộ đạo lực cùng dị năng, phóng xuất ra một con Tịnh Hóa Thần Long dài đến mấy chục thước, hướng tới hắc y nhân cầm bạch cốt phiên gào thét mà đánh tới. - Ầm ầm. Theo một tiếng nổ lớn, Tịnh Hóa Thần Long chuẩn xác đánh trúng Bạch Cốt Phiên. Hai loại lực lượng này va chạm nhau. Âm thanh nổ tung không ngừng. Chỉ trong chốc lát, Tịnh Hóa Thần Long liền tan thành mây khói. Đồng thời, giữa không trung truyền đến một tiếng kêu rên trầm trọng. - Xú tiểu tử. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi... Chửi một câu, hắc y nhân kia liền hóa thành một đạo huyền quang, biến mất ở cuối chân trời. - Nó đi rồi? Mã Hiểu Mai sắc mặt tái nhợt. Vẻ mặt khó tin: - Anh lại có thể làm hỏng được Bạch Cốt Phiến của nàng? Tiểu Vũ, hỏa diễm vừa này là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tiềm lực dị năng trong cơ thể anh đã được khai mở? - Phốc. Long Vũ đang muốn nói chuyện, lại không ngờ lồng ngực một trận khó chịu, lập tức liền phun ra một ngụm máu tươi. Trong một cái biệt thự ở nơi nào đó trong thành phố, một trung niên hơn bốn mươi tuổi sắc mặt u uất đang ở trong phòng khách không ngừng đi qua đi lại. Đang lo âu, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thở hồng hộc chạy vào, mang vẻ hoảng sợ nói: - Lão bản... Đã xảy ra chuyện? - Xảy ra chuyện gì, cậu gấp cái gì? Người trung niên trách cứ người trẻ tuổi căng thẳng, nhưng chính hắn cũng có một chút hoang mang, vừa vội vàng nhanh chóng đi qua đi lại vài bước hỏi: - Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trong ánh mắt thanh niên hiện lên một tia sợ hãi: - Hàn Duyệt cô nương kia mang theo cảnh sát tới nơi này tìm chúng ta. - Hàn Hùng ư? Trung niên nhân hỏi. - Hàn Hùng cũng ở đó. Thanh niên nói: - Cha con họ Hàn đều đến. - Tiêu đời rồi. Đại sự này không xong rồi. Người trung niên đặt mông ngã trên ghế, thì thào nói: - Nhìn bộ dạng Hàn Hùng thì hắn đã biết là ta” Thanh niên nhỏ giọng lẩm bẩm nói: - Lão bản bây giờ nên làm gì? Không bằng chúng ta trốn đi? - Trốn như thế nào? Người rung niên hỏi. - Lão bản, tôi đa sớm tiến hành mua vé máy bay đi Mĩ. Không bằng bây giờ chúng ta bỏ trốn đi. Thanh niên nói. - Bốp. Một tiếng, một bóng đen xuất hiện ở phòng khách, giơ tay vả vào miệng thanh niên một cái: - Đồ ngu ngốc này, chỉ có chủ ý phá hoại. - Hồ Hồng, cô đến rồi. Cô không có việc gì là tốt rồi. Trung niên nhân nhìn kĩ, nhận ra bóng người kia đúng là tiểu mật Hồ Hồng: - Tiểu Điềm Tâm thế nào? Cao nhân ngươi mời có đắc thủ hay không? - Không thành. Hồ Hồng trước đó cũng không có nói chính mình xuất thủ, mà là nói dối lấy mười vạn để mời cao nhân. - Cái này như thế nào cho phải? Thanh niên nói: - Lão bản, có câu là vợ chồng vốn như chim cùng rừng, ngài cùng nữ nhân này chẳng qua là vợ chồng hờ. Đã đến lúc mấu chốt, chúng ta việc gì phải lo sống chết của nàng. (DG: Lại có thằng ngu sắp chết ) Người trung niên tức giận cả người run rẩy, chỉ vào thanh niên mắng: - Thằng ngu này. Câm cái mồm lại. Mày chán sống rồi sao. Quả nhiên, vừa dứt lời, Hồ Hồng nhìn thanh niên như kẻ đã chết. Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, trong đôi mắt lóe lên sát ý: - Thằng đần này thật liều lĩnh. Nếu không phải mày có chút tác dụng, tao sẽ lập tức giết mày. Thanh niên thấy ánh mắt Hồ Hồng, toàn thân cứng ngắc. Sâu trong lòng một cỗ hàn khí không ngừng dâng lên. - Tôi.. Cô... Cô muốn làm gì đó? Thanh niên cả gan quát một tiếng. - Bốp. Một tiếng, thanh niên lại bị đánh. Chẳng qua lúc này người trung niên động thủ. Hắn lớn tiếng trách mắng: - Thằng ngu này, câm mỏ cho tao. Từ giờ trở đi, không có lệnh của tao, cấm mày mở mồm. Thanh niên ôm nửa bên mặt nói: - Lão bản, tôi biết sai rồi. - Mày nhanh chóng đi tìm một xử nữ. Hồ Hồng nói: - Nhất định phải còn nguyên zin, hàng vá là không được. Nhớ kĩ, nhất định phải trước hừng đông phải đưa tới, nếu không ngươi chết.(DG: He he ta dùng vài từ chuyên môn nhưng chắc các bác cũng hiểu, ai không hiểu lên luận đàm tìm bác Cường Thuần Khiết ấy, thuần khiết nhưng mà cái đấy thì biết rõ từng micro mét, Biên: Anh Trảm Phong tha cho em) Lời vừa nói ra, thanh niên lập tức liền bị hù cho nơm nớp lo sợ, sắc mặt tái xanh. - Mày sợ cái gì? Người trung niên quát lớn: - Làm theo lời Hồ Hồng đi... Nhớ kỹ, cái này liên quan đến mạng của mày và lợi ích tập đoàn Đại Phát. - Vâng, ta biết rồi. Thanh niên không dám nhiều lời, nhanh chân bỏ chạy. - Hoàng Đạt Phát. Nếu anh muốn đánh bại Tinh Vũ tập đoàn. Thì phải hợp tác cùng tôi. Hồ Hồng bước tới ngồi trên ghế sa lon. Sắc mặt có chút tái nhợt, giống như là người chết. - Cô yên tâm. Tôi với cô một lòng. Người trung niên liếm liếm môi nói: - Hồng Hồng. Cô là trái tim của tôi. Vì cô, tôi có thể làm tất cả. - Ha ha. Hồ Hồng cười đắc ý nói: - Coi như anh biết nói chuyện. Hoàng Đạt Phát, đi theo tôi, đời anh nhất định sẽ phát đạt. Mà Hàn Hùng sẽ bị ngươi dẫm nát dưới chân. - Tôi biết. Người trung niên cười hắc hắc, đi tới vén váy ả lên, đầu chui vào, không ngừng liếm láp.(DG: Ôi không biết ả này có bị Long Vũ đánh cho chạy té đái ra quần không nhỉ, không thì cha này ăn đủ) - Aaa. Hồ Hồng sướng quá rên một tiếng, lập tức liền nhắm mắt lại, người dựa vào trên ghế sa lon, bộ dáng hưởng thụ. Sau đó, một chút mùi hôi thối từ trên người Hồ Hồng tản ra. Mà Hoàng Đạt Phát thì hoàn toàn không biết, vẫn liếm láp không ngừng. Khi ý loạn tình mê, phía sau Hồ Hồng rõ ràng có mấy cái đuôi xù. Mà Hoàng Đạt Phát vẫn không có chút phản ứng nào. Bởi vì mở ra mức độ đạo lực lớn nhất, khuếch đại dị năng, cho nên tâm thần Long Vũ bị thương, lăn ra bất tỉnh. Mã Hiểu Mai không dám tùy ý di chuyển Long Vũ, liền đem hắn đặt tại ghế sa lon phòng khách Hàn gia. Liên tục bảo hộ tới hừng đông, nhìn thấy hơi thở Long Vũ vững vàng một lần nàng mới rời khỏi. Dạo một lượt tại biệt thự Hàn gia, nàng lập tức đi tới nhà ăn. Nhìn bộ dáng là biết được nàng muốn tự làm bữa sáng cho Long Vũ ăn.( Biên: Thằng này tỉnh một tí ăn xong là ngất tiếp) Chỉ là nữ nhân Mã gia ngoài trừ yêu bắt ma, thật không biết còn có thể làm cái gì? - Hââây. Ngáp dài một cái, Long Vũ chậm rãi mở to mắt. Ngủ một đêm, tinh thần hắn tốt hơn nhiều. Kinh mạch bị thương trong cơ thể cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần điều tức tốt vài ngày là khỏi hẳn. - Lách cách. Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Duyệt mặc bộ đồ màu trắng chân đi giày cao gót bước vào. Phong mãn làm căng lưng áo, đùi thon dài mang tất chân gợi cảm, gương mặt quyến rũ, nhìn nàng vô cùng dễ thương. - Tiểu Vũ, cậu không sao chứ? Tối qua Hàn Duyệt, Hàn Hùng cùng đồng chí thị cục thành phố đi tìm Hoàng Phát Đạt. Cuối cùng không công mà về. Nửa đêm trở về thấy nguy cơ giải trừ, trong lòng mừng rõ. Vốn dựa theo ý tứ của Hàn Duyệt, phải mang Long Vũ về phòng khách, hoặc là khuê phòng của nàng nghỉ ngơi. Nhưng bị Mã Hiểu Mai ngăn lại. Lần này mắt thấy Mã Hiểu Mai rời đi, nàng mới đi vào. Long Vũ có chút ngẩn người, không rõ Hàn Duyệt lão sư vì cái gì mà tự nhiên không làm việc cũng ăn mặc khuê gợi như vậy. - Tiểu Vũ,ta xinh đẹp không?(DG: He he, thiếu câu ăn ta đi nữa) Hàn Duyệt nhìn thấy vẻ mặt Long Vũ sững sờ, mùi thơm phả vào hắn, thân thể mềm mại đầy đặn tiến sát tới cánh tay hắn. - Yes, đẹp quá. Long Vũ thành thật nói. - Thơm quá, nước hoa gì vậy? Long Vũ hướng mũi hít một hơi thật sâu. Cánh tay cùng ngực Hàn Duyệt ma sát, tinh thần hắn nhộn nhạo một trận, sắc mặt nhất thời cũng đỏ lên. Tà niệm trong lòng bắt đầu ngo ngoe. - Chủ nhân, hóc môn kích thích của cậu tăng nhiều. La Lâm lập tức nhắc nhở.(DG: He he có mà t*ng trùng lên não nhiều thì có. Biên: Phải gọi là nòng nọc chứ) Hàn Duyệt nhìn thấy Long Vũ đỏ mặt, nắm chặt nói: - Đỏ mặt cái gì… - Hàn lão sư, cô còn chưa ăn điểm tâm sao? Long Vũ nuốt nước miếng ừng ực, cố gắng hỏi một câu, dường như muốn nói sang chuyện khác. Đồng thời đem thân mình lùi về sau, để tránh bị Hàn Duyệt làm cho nòng nọc lên não mà làm chuyện nguy hiểm. Tay Hàn Duyệt lại càng ôm chặt cánh tay Long Vũ hơn, nàng kiều mỵ nói: - Tiểu Vũ, cậu cũng chưa ăn mà. Đợi lát nữa Hàn lão sư làm cho cậu. Tay nghề của tôi, cậu cũng đã biết. - Đúng rồi, tối hôm qua nghe nói cậu vì đánh lui cường địch mà bị thương. Cẩn thận một chút, tôi tới đỡ câu đi lên giường nghỉ ngơi nhá? Hàn Duyệt nói. - Không cần đâu, để tôi tự đi. Long Vũ thấy nói chuyện cũng có chút mệt mỏi, ngửi mùi hương từ nàng. Dưới phần bụng nóng rực, thần côn của hắn dựng thẳng lên trời. Đừng xem Long Vũ đã có kinh nghiệm hoan ái, nhưng mặt hắn mỏng lắm.(DG: Hic cha này mặt mỏng thì mình chắc không có da) Hàn Duyệt thấy bộ dáng Long Vũ xấu hổ, lại càng trêu chọc hắn, mắt lúng liếng nhìn hắn, nũng nịu nói: - Tiểu Vũ, cậu là vì Hàn gia chúng ta mà bị thương. Làm trưởng nữ Hàn gia, tôi tự nhiên phải có trách nhiệm. Như vậy đi, không bằng cậu đến khuê phòng tôi nghỉ ngơi, tôi sẽ toàn lực chiếu cố cậu. ( Biên: Câu này có ý nghĩa nè) Long Vũ trán đẫm mồ hôi lạnh, mệnh căn đã bắt đầu không muốn bị gông xiềng nữa mà ngoi lên. Hắn cảm thấy Hàn Duyệt hôm nay có chút kì quái. Nếu là bình thường, nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng hôm nay, nàng cố ý cùng hắn nảy sinh ái muội. “Tự dưng ân cần, không phải kẻ gian cũng là trộm cắp.” Long Vũ vội vàng niệm phổ thiện thanh tâm chú, nỗ lực hóa giải tà niệm trong lòng, không nói gì lui về phía sau. Trong mắt Hàn Duyệt hiện lên một tia gian xảo, đôi môi đỏ mọng kiều diễm thơm tho, thanh âm ngọt ngào: - Tiểu Vũ, cậu rất nóng sao? - Không có. Long Vũ vội vàng nói: - Hàn lão sư, cô buông tôi ra trước. Ta mót lắm rồi, muốn đi WC. - Không sao đâu, trên người cậu mang thương tích, tôi đỡ cậu đi... Hàn Duyệt cũng không buông tay, ngược lại ôm chặt cứng. Chính là giờ phút này trên mặt nàng xuất hiện một tia ửng đỏ. - A... Đây là cái gì? Đột nhiên, Hàn Duyệt cảm thấy dưới bụng chạm phải một vật cứng rắn nóng như lửa. Trong lòng hoảng hốt, bụng Hàn Duyệt dâng lên một cỗ cảm giác tê tê như điện giật. Hơn nữa nhanh chóng lan khắp thân thể. Sau đó, khuôn mặt Hàn Duyệt trở nên đỏ bừng. Một lúc, không khí trong phòng trở nên mập mờ.