- Háo sắc vốn là bản sắc nam nhân? Long Vũ nghe xong cũng ko biết phải nói như thế nào, cái này chính là một kiểu nguỵ biện tự sướng. - Chủ nhân... Có mấy lời tôi không thể không nói, kỳ thật trong lòng của cậu, cũng tồn tại tiềm thức háo sắc... La Lâm nói: - Như chuyện cậu cùng Đường Hương Hương lúc trước, ý thức của cậu thật ra là một nửa thanh tỉnh. Nếu trong lòng của cậu không có bất kỳ tà niệm nào, khói mê của yêu hồ vị tất làm sao có tác dụng với cậu. Tham dục là cái có sẵn trong bản thân cậu rồi, mà khói mê yêu hồ thì là một chất xúc tác thôi. - Nếu cứ như những gì mà cô nói, trong lòng Hương Hương cũng có **? Long Vũ phản bác: - Hương Hương một cô gái thuần khiết, làm sao có thể như vậy chứ? - Cậu sai lầm rồi. La Lâm nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: - Thời đại vũ trụ kỷ nguyên từng có một nhà tâm lý học, hắn một thân tận sức cho nghiên cứu. Cuối cùng cho ra một cái kết luận, trong vũ trụ vô tận này, căn bản không tồn tại cái gọi là người thuần khiết. Nhân tính vốn ác... Mỗi một thực thể chỉ cần vừa ra đời, trong lòng sẽ có tồn tại tham dục. Về sau, tham dục theo tuổi tăng trưởng dần lên. Ở trong quá trình này, có những người tiếp nhận giáo dục lành mạnh, cho nên tham dục sẽ phát triển chậm một chút, mà có người tiếp nhận sự tà ác, tham dục càng thêm mãnh liệt, chỉ muốn bị kích phát ra. Mà khói mê yêu hồ lại là chất xúc tác để có thể trong phút chốc làm cho cậu phóng thích tham dục. - Tiểu Vũ, em đang suy nghĩ gì đấy? Khi Long Vũ cùng La Lâm trao đổi, Kim Phượng cũng không biết. Nàng chỉ cho là Long Vũ đang trầm tư về cái gì đó. - Em đang sám hối về những cử chỉ của em. Long Vũ thản nhiên nói dối. - Thật sao? Xem ra em đúng là trẻ con dễ dạy. Kim Phượng hiển nhiên không tin hắn. Nhưng nàng cũng không thèm hỏi lại. Ngừng một lúc, Kim Phượng nói: - Bây giờ em cứ thưởng thức phong cảnh xung quanh đi, chị đi làm bữa sáng. Mã Hiểu Mai bấm tay tính toán, thời hạn Long Vũ còn ở lại trong Huyền Cảnh còn không đến ba ngày. Dựa theo thời gian thế giới thật mà tính toán thì chỉ còn hơn bảy giờ. Nếu hết thời gian mà Long Vũ vẫn không xuất hiện, sợ thật là lành ít dữ nhiều. Tuyết Cơ cũng sốt ruột như vậy, nếu có biện pháp tiến vào Huyền Cảnh, nàng sẽ không chút do dự mà đi vào. Nhưng là trước mắt, nàng không có cách nào. Việc nàng có thể làm bây giờ là chỉ có chờ đợi. Chờ đợi là một loại dày vò. - Hiểu Mai, em nói tiểu Vũ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Quan tâm quá tất loạn. Tuyết Cơ có lẽ cũng như vậy. Biểu hiện đầu tiên đó là sự lo lắng trên khuôn mặt không cách nào che dấu được. - Sẽ không đâu. Mã Hiểu Mai cũng đang cố làm cho lòng mình bình tĩnh trở lại: - Chị Tuyết Cơ, đừng lo lắng quá, Tiểu Vũ chắc chắn sẽ an toàn trở về mà... Chẳng nhẽ chị đã quên rằng anh ấy từng khiến cho chúng ta phải nhiều phen bất ngờ về những chuyện ly kỳ xung quanh anh ấy sao... - Đúng. Em nói đúng. Tuyết Cơ nghe vậy, trong lòng cũng trẫn tĩnh lại: - Em nói đúng... Tiểu Vũ đối với thiên mệnh còn thoát được, chẳng nhẽ tránh không khỏi một cái tiểu kiếp khó khăn thế này sao. Hiểu Mai, chúng ta đi tới hồ Linh Trạch chờ... Nói không chừng Tiểu Vũ đã trở lại. Đúng lúc này di động của Tuyết Cơ vang lên. Nhìn thấy đèn báo, Tuyết Cơ liền bắt máy điện thoại. Trong loa truyền đến một thanh âm nam nhân: - Cô là Tuyết Cơ thiên sư đi sao? Tôi là Hàn Hùng - chủ tịch tập đoàn Tinh Vũ. Cô có thể nói cho tôi biết làm sao để có thể liên lạc với Long Vũ thiên sư không? Thật sự không được. Cô có thể chiếu cố tới nhìn xem phong thuỷ cho tôi được không? Cô yên tâm đi, thù lao tuyệt đối là hậu đãi. - Hàn tổng... Ông hãy nghe tôi nói. Tiểu Vũ gần đây thật sự là bề bộn nhiều việc. Cho nên việc xem phong thuỷ của ông có thể trì hoãn vài ngày mới có thể tới. Tuyết Cơ có chút phiền lòng, Long Vũ hiện tại sinh tử chưa biết, nàng nào có tâm tình đi xem bói. - Hàn tổng, tôi hiện tại bề bộn nhiều việc. Trước cứ như vậy đi, chờ tiểu Vũ rảnh rỗi. Tôi sẽ bảo nó chủ động liên hệ với ông. Nói xong, Tuyết Cơ liền cúp điện thoại. Đang ở trong Huyền Cảnh nên Long Vũ cũng không biết tâm tình của Tuyết Cơ, Mã Hiểu Mai. Hắn cũng đã có tính toán của mình, đến lúc mở ra Phượng Hoàng lệnh pháp trận là liền trở về thế giới thật. Sau khi nếm qua điểm tâm, Kim Phượng cũng không cho hắn đi ngay, mà là đưa hắn vào phòng khách, thái độ trở lên nghiêm túc nói: - Tiểu Vũ, phàm là người có hai mặt đều là bởi vì chính nghĩa cùng tà ác không thể dung hợp mức độ cao, hoặc là hai mặt đó cứ sàn sàn như nhau. Nhưng chị có biện pháp có thể thay đổi loại tình huống này. Em có dám thử một lần không? - Đương nhiên là dám... Long Vũ vội vàng gật đầu: - Chị Phượng... Thời gian của em không còn nhiều lắm, chị nếu thật muốn dạy em khắc chế mặt tà ác, tốt nhất là làm luôn bây giờ đi. - Được. Kim Phượng gật gật đầu, nói: - Chị dạy cho em phổ thiện thanh tâm chú, chỉ cần em thường thường tụng niệm, mặt tà ác trong tâm tự nhiên sẽ bị thanh trừ. Nói xong, Kim Phượng đưa tay đặt tại trên trán Long Vũ, trong tay xuất hiện một đạo sáng nhiều màu. Vào thời điểm này, Long Vũ cảm giác như có một dòng nước ấm chảy vào thức hải của mình, một đoạn chú ngữ phức tạp dần hiện ra trong đầu hắn. Cả quá trình ước chừng kéo dài có ba phút. - Được rồi. Kim Phượng cười nói: - Chị đã đem phổ thiện thanh tâm chú trực tiếp khắc ở trong đầu em. Sau khi trở về, em chỉ cần siêng năng tụng niệm, tĩnh tâm dưỡng thần, sau này dĩ nhiên là có thể làm cho mặt tà ác hoàn toàn bị thanh trừ. - Có thật là thần kỳ như chị nói không? Long Vũ lo lắng hỏi một câu. - Đương nhiên. Sắc mặt Kim Phượng nghiêm túc nói: - Tiểu đệ đệ, phổ thiện thanh tâm chú này không dễ dàng mà có được, chính là do trưởng lão trong nhà chị chỉ giáo. Nguyên bản hắn dặn dò, không thể ngoại truyền. Nhưng mà chúng ta có duyên, nên là ngoại lệ, hy vọng em có thể vận dụng thật tốt, tự thu xếp cho ổn thoả. - Chị Phượng, ân nghĩa tuy nhỏ cũng phải có ngày tương báo. Chị đối với em lại là đại ân đại đức, tương lai em nhất định sẽ báo đáp hết sức có thể.(Biên: Lấy thân báo đáp) Long Vũ chân thành cảm tạ. Một hồi lâu sau, hắn quyết định cáo từ. Lần này thời gian tiến vào Huyền Cảnh đã khá lâu, bây giờ cần phải nhanh chóng ly khai. - Chị Phượng, sau này còn gặp lại. Long Vũ nói: - Chị Phượng, nếu tỷ có thời gian, nói một tiếng với mấy vị bằng hữu của em, nói em có việc phải đi trước, không thể chào tạm biệt được. - Bảo trọng. Kim Phượng nói. Dưới sự trợ giúp Phượng Hoàng lệnh, Long Vũ rốt cuộc cũng an toàn trở về thế giới thực. Còn hai nàng Tuyết Cơ cùng Mã Hiểu Mai vẫn một mực chờ ở hồ Linh Trạch, trong mắt đang có chút ướt ướt. Nhất là Tuyết Cơ, nàng thật sự lo lắng Long Vũ. Những năm gần đây, nàng cùng Long Vũ tình cảm ngày càng sâu đậm, sinh tử có nhau. Mã Hiểu Mai thì không hẳn đối với Long Vũ có cảm tình sâu đậm, cái mà nàng quan tâm chính là giúp Mã gia quật khởi trong tương lai. Còn điều đó thì lại hoàn toàn phó thác trên người Long Vũ. Sau khi trở về nhà trọ của Tuyết Cơ, hai nàng nhất thời hỏi thăm về những việc mà Long Vũ gặp được tại Huyền Cảnh. Long Vũ cũng nhanh chóng kể lại những chuyện đó. Nhưng với thân phận của Thiên Dực Hổ thì hắn vẫn không nói ra. - Meow. (Biên: Con này giả nai thật là vãi) Thiên Dực Hổ luôn luôn co rúc ở trong lòng Long Vũ, đến tận bây giờ tiểu miêu đáng yêu này mới thèm động đậy, cặp mắt đen nháy chớp động nhìn quanh, tựa hồ đang đánh giá cùng bài trí xung quanh nhà trọ. - Thật là một tiểu gia hỏa đáng yêu... Nữ nhân vốn ưa thích các tiểu động vật đáng yêu, ngay cả Tuyết Cơ, Mã Hiểu Mai tuyệt nhiên cũng không ngoại lệ. Nhất là Tuyết Cơ, nàng nhanh chóng tiến tới bế con tiểu miêu đang ở trong lòng Long Vũ, rồi ôm vào trong lòng ngực của mình. Kỳ quái chính là Thiên Dực Hổ cũng không có biểu hiện ra sự thù địch nào, ngược lại, đầu tiểu gia hỏa thỉnh thoảng cọ xát ở cái nới mềm mại của nữ nhận kia. Một bộ dáng hưởng thụ trông rất thích thú (DG:càng ngày càng giống thằng chủ nó, Biên: Nó còn hơn thằng chủ đấy chứ). - Cái con này bình thường nó có thế đâu nhỉ Long Vũ căm giận bất mãn nói. Ban đầu ở Huyền Cảnh, Thiên Dực Hổ có thái độ với bọn Mã Chính Phong như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất. - Thật là đáng yêu, Tiểu Vũ, kiếm nó ở đâu ra thế? Lần sau em dẫn chị đi vào, chị cũng muốn kiếm một con mang về nuôi... Tuyết Cơ đưa tay vuốt ve đầu con Thiên Dực Hổ. Thiên Dực Hổ thỉnh thoảng lại phát ra tiếng mèo kêu, làm cho hai nàng sảng khoái cười vang. Một lúc sau, trong nhà đã tràn ngập tiếng cười. - Này, mấy người thật bất công, sao không có ai thèm chú ý đên em là sao? Mắt thấy hai nàng chỉ vây quanh Thiên Dực Hổ, Long Vũ cảm thấy bất mãn trong lòng. - Anh chẳng phải là vẫn đang sống tốt sao? Mã Hiểu Mai không chút để ý nói một câu: - Em xem anh cũng không có bị mất mát tay chân nào mà... Long Vũ nghe vậy, lập tức xấu hổ. - Tiểu Vũ. Lần sau anh dẫn em đi vào gặp ông nội được không? Chơi đùa một lúc, Mã Hiểu Mai rốt cục nhớ lại chính sự. Giương đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào hắn. Trong đó ngập tràn nhu thuỷ, trông thật động lòng người. - Cuối cùng cũng có người chú ý đến tôi rồi à? Long Vũ bĩu môi bất mãn nói: - Hiện tại cứ có việc cần tôi thì thái độ đều rất tốt. Nói chung là nữ nhân nào bây giờ cũng như nhau cả. - Anh. Mã Hiểu Mai có chút ủy khuất: - Người ta cũng rất lo lắng cho anh mà. Không tin anh hỏi chị Tuyết Cơ đi. Tuyết Cơ cười hắc hắc, mỉa mai nói: - Tiểu Vũ, Hiểu Mai lúc trước đã rơi lệ vì em đấy. Làm người thì không thể làm ra chuyện không có lương tâm như thế được. - A. Long Vũ quay đầu lại, đã thấy Mã Hiểu Mai đã sớm nghiêng đầu đi. Từ bên cạnh nhìn, nàng tựa hồ có vẻ có nhiều ủy khuất. Nhưng mà Long Vũ cũng không có qua an ủi nàng. Tuy rằng ở mặt ngoài bọn họ là tình lữ, nhưng trên thực tế người nào cũng biết, việc đó chỉ là dựa trên lợi ích mà thôi. Im lặng một hồi, Long Vũ liền đổi đề tài: - Chị Tuyết Cơ, em đã mang chuyện hắc y nhân nói cho Mã đại ca, từ phản ứng của hắn xem ra hắn có lẽ đã đoán được thân phận người đó. Chỉ là hắn không có nói cho em biết. Chị có nghĩ rằng người kia là tiền bối trong Huyền Môn không? - Không được nói bậy. Tuyết Cơ trách mắng một tiếng: - Tiểu Vũ, không có được nói như vậy nữa. Nhớ kỹ, không cần phải giải thích với bất kỳ ai cả. - Ok. Long Vũ gật gật đầu, lập tức nói: - Người đó bị em cưỡng ép vào Huyền Cảnh, tạm thời hẳn là không có khả năng đi ra. Hiện tại chỉ có yêu hồ kia là họa lớn đối với chúng ta. Chị Tuyết Cơ, chị nên thông báo cho Huyền Môn từ trên xuống dưới, bây giờ tốt nhất là nên tăng cường tuần tra. Theo ý kiến của em, yêu hồ trời sanh tính giảo hoạt, hơn nữa lực lượng cường đại. Mặc dù đang ở thế giới thực thì lượng của nó sẽ bị suy giảm, nhưng vẫn có thể so sánh với tu chân cảnh giới tụ linh, thậm chí còn mạnh hơn một chút. Đúng rồi, phải cẩn thận khói mê của nó. Nói đến khói mê, Long Vũ nhất thời cũng nhớ tới Đường Hương Hương bị chính mình xâm phạm. Tâm nghĩ đến đây, hắn thật cẩn thận hỏi han: - Chị Tuyết Cơ, Hương Hương tiểu sư muội thế nào? Từ sau cuộc tiễu trừ lại âm sơn lần trước, em không có bất cứ tin tức gì của nàng. Mã Hiểu Mai nghe được lời ấy, thần kinh mẫn cảm trong lòng nhất thời rung động, nàng đi đến bên Long Vũ hỏi: - Tiểu Vũ, anh thành thật nói cho em biết, lúc anh ở âm sơn có phải khi dễ tiểu sư muội hay không. Nàng đối với anh, tựa hồ hận thấu xương. - Khụ khụ. Long Vũ liền cười khan một tiếng che dấu: - Cô nói bậy bạ gì đó... Tôi cùng tiểu sư muội xưa nay luôn luôn tốt đẹp mà, nàng như thế nào mà lại hận tôi. Hơn nữa, chúng ta tại âm sơn dã không phát sinh chuyện tình gì quá đặc biệt. - Tiểu Vũ, em yên tâm đi, Hương Hương đã khởi hành trở lại tổng bộ Huyền Môn để bế quan tu luyện. Tuyết Cơ thản nhiên nói một câu, không còn truy vấn thêm cái gì. Bởi bì Tuyết Cơ thấy được một tia áy này của Long Vũ, tuy hắn đã che dấu rất kỹ. Chắc chắn là khi đó Hương Hương cùng Long Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài ngày từ lúc trở về từ Huyền Cảnh, Long Vũ đã trở lại với cuộc sống bình thường, hàng ngày cắp sách đến trường, khi về nhà thì lại đắm chìm vào tu luyện. Nhưng mà Ngũ Cầm Hí Cửu Đầu Sư tu luyện thật sự là khó khăn, đã qua mấy ngày rồi, hắn vẫn không thể thực hiện thành thục được 50% những bộ động tác thứ hai của Cửu Đầu Sư. Vì thế, Long Vũ bị La Lâm lải nhải không ít, lỗ tai hắn nghe đến phát chai cả ra.(Biên: Thằng này chắc lại bị chửi ngu) Hôm nay là cuối tuần, dựa theo kế hoạch, Long Vũ chuẩn bị tiến vào Huyền Cảnh tu luyện. Tuy nhiên lại bị Tuyết Cơ gọi điện bảo hắn liên lạc với Hàn Hùng, để đến xem phong thuỷ cho ông ta. Tuyết Cơ trong điện thoại cũng hứa hẹn lần mua bán này hoàn thành, nàng sẽ lấy Huyền Môn vô thượng đạo pháp mở ra thiên nhãn cho hắn để nhằm sau này làm việc hiệu quả hơn. Vì vậy, Long Vũ phải sửa đổi kế hoạch của mình. Sau khi thông qua điện thoại liên hệ, đến lúc trời tối, Hàn Hùng phái xe đem Long Vũ đến một gian hội sở giải trí cao cấp nằm ở quảng trường trung tâm chợ buôn bán Thiên Hải. Đi vào cửa hội sở, toàn bộ nhân viên mặc tây phục đứng chờ tại bãi đậu xe, có người nhanh chóng đi tới mở cửa xe, rồi vội cúi đầu chào. Sau đó lập tức có người dùng bộ đàm thông báo với bên trong chuẩn bị. Long Vũ hít vào một hơi, thầm nghĩ, con bà nó gấu, đúng là cuộc sống của người có tiền. Sau khi xuống xe, Long Vũ ngẩng đầu liền nhìn thấy người quen cũ - Hàn Duyệt. Nhìn bộ dáng nàng cũng biết là vâng mệnh Hàn Hùng mà xuống dưới nghênh đón Long Vũ. Khi Hàn Duyệt đi đến trước mặt Long Vũ, một mùi hương đặc biệt thơm ngát xông vào mũi. Hắn nhớ rõ Tuyết Cơ cũng có dùng loại nước hoa như thế, là một loại nhãn hiệu nổi tiếng của Pháp, cụ thể gọi là gì hắn không nhớ rõ. Tóm lại là có một cái ấn tượng như vậy. Trên mặt Hàn Duyệt trang điểm trang nhã, có vẻ thanh nhã thoát tục, môi hồng răng trắng. Tuy rằng khóe miệng mỉm cười có chút giả dối, nhưng là rất là mê người. Nàng thân mặc một bộ đồ dạ hội màu tím hở lưng, tạo vẻ cao quý thanh lịch nhưng không kém phần gợi cảm cùng dễ thương. - Tiểu Vũ... Chúng ta lên đi, ba ba của tôi ở trước mặt chờ chúng ta... Hàn Duyệt thái độ hoà nhã, mặc dù không có niềm nở tươi cười nhưng cũng không có trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau. Đi vào thang máy khách quý, hai người yên lặng không nói gì. Ngửi mùi thơm trên người của cơ thể nữ nhân, Long Vũ tâm tình có chút chút hưng phấn, hắn thỉnh thoảng lại liếc mắt ngắm trộm phía sau lưng Hàn Duyệt, da thịt nõn nà, nước da trắng bóc... Ánh mắt tiếp tục đi xuống, cái eo nhỏ nhắn cùng với kiều đồn tròn trịa (DG:có đàn hồi không nhỉ)...Vừa ngắm Long Vũ vừa mơ tưởng đến cảnh yy, thật là kích thích. - Tới rồi, ba ba đang chờ chúng ta trong phòng ăn... Nghe thanh âm của Hàn Duyệt nhắc nhở, Long Vũ vội vàng thu liễm tâm thần, cùng ánh mắt. - Uhm. Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức cùng Hàn Duyệt đi vào. Nơi này là nhà ăn khách quý của hội sở, sau khi bước vào, Long Vũ nhất thời đã cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Toàn bộ nhân viên nữ đứng chờ đều mặc đồng phục thuần một sắc sườn xám, dáng người thon thả, cặp giò trắng như tuyết, làm người xem hoa cả mắt. Mà toàn bộ nam nhân viên tạp vụ thì đều là quần đen, áo trong màu trắng, cổ áo màu đen nơ con bướm. - Chưa thấy qua đùi con gái à? Hàn Duyệt dường như cũng cảm thấy được ánh mắt Long Vũ, quay đầu, bất mãn mỉa mai một câu: - Cẩn thận tu dưỡng phẩm đức của cậu đi, nếu không tôi sẽ trừ một khoản trong thù lao đấy. Long Vũ nhất thời xấu hổ, lẩm bẩm miệng nói: - Tôi nói nè Hàn đại đội trưởng, cô bây giờ là đội trưởng đội trọng án của cục thành phố, cô còn có tâm tư tiếp tục kiêm chức tại đại học Thiên Hải. Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì? - Chuyện của tôi không mượn cậu xen vào... Hàn Duyệt nhíu mày lại, nói: - Hôm nào cậu nói cho tôi một chút những chuyện xảy ra trong cuộc tiễu trừ ở âm sơn lần trước đây. - Không nói. Long Vũ lạnh nhạt nói: - Đây chính là cơ mật, cho dù cô là đội trưởng đội trọng án của cục thành phố nhưng vẫn chưa phải là to. Điều lệnh giữ bí mật, tôi nghĩ cô so với tôi không phải rõ ràng hơn sao? - Không nói thì thôi, đồ hẹp hòi. Hàn Duyệt lẩm bẩm một câu, dẫn Long Vũ đi vào phòng vip Mẫu Đơn. - Tiểu thiên sư, làm tôi chờ lâu quá à. Mới vừa vừa đi vào cửa, Hàn Hùng đã đứng dậy đón chào: - Ha ha, tiểu thiên sư, nhiều ngày không thấy, vậy mà phong thái cậu cũng không thay đổi nhiều, lại đây ngồi. Hôm nay chúng ta hảo hảo mà tâm sự. Nói xong, Hàn Hùng nhiệt tình kéo cánh tay Long Vũ, an bài hắn ngồi tại bên cạnh mình. - Hàn tổng quá khen... Long Vũ thản nhiên đáp lại một câu, lập tức cười cười: - Hàn tổng, không phải nói nhìn phong thuỷ sao? Như thế nào đến nơi đây.Nói thật, cháu lần đầu đi vào nơi sang trọng như thế này. - Ha ha. Hàn Hùng vui vẻ cười cười. Nhìn nhìn con gái Hàn Duyệt, nói: - Cậu nếu thích, sau này tôi bảo Hàn Duyệt đưa cậu tới đây dùng cơm. Tôi là hội viên cao cấp của nơi này nên mọi thứ đều được giảm giá. - Không dám... Long Vũ thấy Hàn Duyệt cau mày, biết trong nội tâm nàng tất nhiên không vui, cũng không có ý định sinh chuyện với nàng, vội vàng nói: - Đến nơi như thế này vài lần còn được, chứ cháu không có thói quen đến những nơi như thế này.. Hàn Hùng cười cười cũng không nói cái gì nữa, lập tức kêu nữ nhân viên tạp vụ thân mặc áo xẻ tà kia đến hỏi Long Vũ muốn ăn chút gì đó không. Long Vũ tâm tư hơn phân nửa đều ở trên hai đùi trắng nõn nữ nhân kia. Nhưng thật ra xem nhẹ câu hỏi của Hàn Hùng mà chủ yếu hắn nhìn ra Hàn Duyệt đang rất bất mãn, vừa bị nàng đưa tay véo một cái vào eo. - Hàn đại đội trưởng, cô véo tôi làm cái gì? Long Vũ hồi phục tâm tình, tức giận trừng mắt liếc Hàn Duyệt, sau đó hướng Hàn Hùng nói: - Tuỳ tiện chọn cái gì cũng được... Nói thật, đây là lần đầu cháu tới đây nên rất nhiều thứ cháu cũng không biết, ngài cứ chọn dùm cháu là được? - Nếu thế thì để tôi gọi món. Nói xong, Hàn Hùng liền nhanh chóng chọn một vào món ăn đặc sắc quen thuộc. Gọi món ăn xong, Hàn Hùng mở ra một chai rượu đỏ gọi là rượu khai vị. Nữ nhân viên đứng chờ có dáng người cao gầy lập tức lấy ra rượu Bordeaux đỏ, rót vào ly của ba người. Khi nàng cúi người chuyển chén sang, một nét tuyết trắng thoáng hiện trước ngực hoàn toàn hiện ra trước mặt Long Vũ. Hắn thậm chí thấy được đường viền hoa áo trong của nữ nhân viên tạp vụ... Hàn Duyệt lại nhíu mày. Nhưng mà vì ngại có cha ở đây nên nàng cũng không nói gì thêm. Trực giác mách bảo rằng tiểu gia hỏa Long Vũ này càng ngày càng giống sắc lang. Lớn bằng tầm này, nhưng đây là lần đầu tiên Long Vũ hưởng thụ cơm Tây chính thống phong phú như thế. Đồ ăn mùi vị không tệ. Hơn nữa bên cạnh có mỹ nữ cảnh sát, nhân viên phục vụ chân dài, có thể nói là sắc hương vị đều đủ. Sau khi cơm nước no nê, Hàn Hùng nói về chính sự: - Tiểu thiên sư, lần trước thời gian gấp gáp, Hàn Hùng tôi tiếp đón chậm chễ, hôm nay này xem như Hàn Hùng hướng cậu bồi tội. Hy vọng cậu có thể thứ lỗi. Hàn Hùng trong thời gian này khổ sở chờ đợi Long Vũ là vì lúc trước chậm trễ đón tiếp hắn mà cảm thấy có lỗi. Cho nên lúc này mới trở nên càng thêm khiêm cung (Khiêm tốn + cung kính). Từ sau khi Long Vũ đến xem lần trước, tình trạng công ty đã tốt hơn nhiều. Bản năng Hàn Hùng cho rằng, đây là công lao Long Vũ. Hơn nữa, gần đây, hắn nghe qua nhiều chuyện truyền kỳ về Tuyết Cơ trong giới kinh doanh Thiên Hải, vì thế với đúng đệ tử của nàng cũng trở nên không khỏi chờ mong. Đương nhiên, trong thời gian gần đây, Hàn Hùng cũng rất cố gắng làm việc hết mình. Hàn Hùng cũng không phải cái loại người một mặt mê tín. Hắn biết rõ, toàn bộ sự tình đều tồn tại nhiều loại nhân tố, do vậy cũng không hề xem nhẹ chuyện gì. Cũng có thể nói, thiên sư nhìn phong thuỷ, chỉ là một loại tâm hồn ký thác cùng an ủi. - Hàn tổng khách khí quá rồi... Long Vũ cười nhạt nói: - Hàn tổng, kỳ thật ngài hiểu lầm cháu, thời gian gần đây cháu có nhiều việc gấp quá, nếu không cũng không vội đi mà ko nói với ngài một tiếng. - Ha ha. Hàn Hùng hào sảng cười cười: - Không phải tức giận là tốt rồi. Tiểu thiên sư, nếu hôm nay đến đây, thì hãy theo ta đi chơi đùa một lần cho thoả thích đi. Về chuyện phong thuỷ, cậu chỉ cần có thời gian đi xem là tốt rồi. Tuy là nói như vậy, nhưng trong ánh mắt Hàn Hùng lại tràn ngập chờ mong. Long Vũ cũng đáp ứng, lập tức ba người liền đứng dậy rời tiệc. Đây là một hội sở phục vụ giải trí cấp cao liên hoàn, ăn cơm chỉ là một cái mở màn nho nhỏ, bên trong vẫn còn nhiều hạng mục vui chơi khác. Chỉ cần ngươi có tiền, nơi này sẽ là thiên đường của nhân gian. Ở trong này, chỉ là do ngươi không tưởng tượng được ra hết chứ không có gì là không có cả. - Hàn tổng... Tiểu Duyệt... Thật là xảo hợp. Mới vừa đi ra Mẫu Đơn đình, lại đụng phải một đôi nam nữ trước mặt. Nam ước chừng năm mươi tuổi, tay cầm xì gà, trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng vừa to vừa rộng. Cả người toàn đồ hiệu, cảm giác như là một tên nhà giàu mới nổi. Khóe miệng nổi lên một tia cười gian trá, cái trán đầy nếp nhăn mọc thành bụi, nhưng mà đôi mắt kia lại có vẻ sáng ngời hữu thần. Bên cạnh hắn là một nữ nhân hai mươi tuổi, gương mặt tròn trĩnh, ánh mắt long lanh. Nàng đã sớm đánh mắt đưa tình với Long Vũ, đôi mắt yêu mị mang theo sự hấp dẫn không lời. Cái mũi cao thẳng, da thịt trắng nõn, môi đỏ mọng khêu gợi, hơn nữa còn có vòng eo tinh tế nhỏ nhắn, dung mạo nữ nhân này thật quá động lòng. Nàng còn mặc bộ đồ dạ hội có phần cổ áo hở hơi lớn, hai trái đào tuyệt mĩ gần như lộ ra gần hết. Cô gái này có cách ăn mặc dù có chút phong tao, nhưng cử chỉ hành vi lại có vẻ ung dung đẹp đẽ quý phái. Hiển nhiên không phải nhà giàu cũng là nhà quyền quý chứ người bình thường là không thể nào có khí chất như vậy. - Hoàng lão bản quả nhiên phong lưu, lúc trước bên cạnh ông có Kari, giờ đã thay người khác rồi, thật sự là làm cho người ta hâm mộ. Người này tên Hoàng Đạt Phát, là phú thương nổi danh trong giới kinh doanh Thiên Hải, hắn tự mình lập ra tập đoàn Phát Đạt, chủ yếu kinh doanh thực phẩm thường và thực phẩm chức năng. Hoàng Đạt Phát này rất có thiên phú buôn bán, nhất là về phương diện đầu tư, ánh mắt thập phần minh duệ. Đáng tiếc hắn lại rất háo sắc, chỉ cần là mỹ nữ, ai đến hắn cũng đều không cự tuyệt. Nghe nói chỉ vì tật xấu này, mấy năm nay hắn đã bị đám nữ nhân lừa mất mấy triệu. Người khác đều là ngã một lần rồi biết, nhưng Hoàng Đạt Phát là bất đồng, hắn vẫn ngựa quen đường cũ, không đổi được. Mỹ nữ qua tay hắn nhiều không đếm xuể. Hàn Hùng cùng Hoàng Đạt Phát cũng hay làm việc với nhau, quan hệ của hai người mặc dù nói không phải thân thiết nhưng không tồi. - Ha ha. Hoàng Đạt Phát giới thiệu: - Đây là Hồ Hồng, là nghĩa nữ của tôi, giữa chúng tôi là quan hệ thuần khiết. Long Vũ thầm cười khẩy, ngay cả đạo sư vĩ đại Max đều từng nói, giữa nam nữ không có khả năng tồn tại cái gọi là quan hệ thuần khiết. Huống hồ, Hoàng Đạt Phát luôn luôn để bàn tay to ôm kiều đồn nữ nhân, thừa dịp ngọn đèn hôn ám, còn bất chợt vuốt ve, dkmn(Biên: Con lodcoca, từ này nghĩa là gì), thế này mà là thuần khiết ah? - Vị này chính là...? Hoàng Đạt Phát khách sáo vài câu, đưa mắt nhìn sang Long Vũ, cười nói: - Hàn tổng, vị này không phải là rể hiền của ông đó chứ? Lời này vừa nói ra, Hàn Duyệt nhất thời nhíu mày. Vốn đang định giải thích, lại nghe phụ thân Hàn Hùng nói: - Hoàng lão bản, ông nhìn sai rồi... Vị này chính là cao đồ của Tuyết Cơ thiên sư - Long Vũ tiểu thiên sư, tôi mời cậu ta tới đây là để nhìn phong thuỷ. - Ồ. Hoàng Đạt Phát hai mắt hướng lên trời lên tiếng. Hắn luôn luôn không tin cái gọi là phong thuỷ, cho nên đối với Long Vũ cũng không coi trọng. Nhưng thật ra kia Hồ Hồng rất có lễ phép vừa cười vừa đưa tay ra, Long Vũ lập tức lễ phép hướng nàng bắt tay. Nhưng tựu trong khoảnh khắc đó, La Lâm truyện lại báo hiệu: - Chủ nhân, trên người cô gái này có khí tức ma thú. Long Vũ hơi kinh hãi, ngầm cười khổ, vận khí của mình thật sự là không biết là may mắn hay xui xẻo đây. Đến cả việc chỉ ăn bữa cơm mà cũng có thể gặp được ma thú. Kiểu này có khi phải đi làm con đề quá. - Là yêu hồ sao? Long Vũ âm thầm đặt câu hỏi. - Không biết. La Lâm nói: - Nàng che dấu quá tốt, tôi cũng chỉ phát hiện ra được khí tức ma thú chứ không phát được gì thêm. Long Vũ thầm hít một hơi. Mẹ nó, rốt cuộc là cái thứ gì đây. Nghe La Lâm nói xong hắn liền lập tức bỏ tay ra. - Hàn tổng, đã gặp thì có khi chúng ta cùng đi vui chơi một chút nhỉ? Hoàng Đạt Phát chủ động mời. - Long Vũ tiểu thiên sư, Hoàng lão bản đối nhân xử thế rất hào sảng, chúng ta cùng đi ngồi một chút đi? Hoàng Đạt Phát đã mở lời, Hàn Hùng cũng phải cấp cho chút mặt mũi. Đoàn người lập tức quay ra ngồi ở đại sảnh. Hồ Hồng cố ý ngồi ở bên cạnh Long Vũ, đôi mắt long lanh luôn đảo qua đảo lại trên người của hắn. Nhìn bộ dáng, nàng đối Long Vũ có vẻ có chút cảm giác hứng thú. Hoàng Đạt Phát làm chủ mở một chai Vodka, sau vài chén, trên mặt Hồ Hồng bắt đầu ửng hồng, trông lại càng quyến rũ động lòng người. - Hàn tổng, không phải tôi nói ông, đây là thời đại nào rồi mà ông vẫn còn mê tín đi xem phong thuỷ? Hoàng Đạt Phát phun ra một ngụm nồng đậm xì gà. Hàn Hùng khẽ cười một tiếng, nói: - Tin thì có, không tin thì không... Hoàng lão bản, loại chuyện này nhân giả kiến nhân, doanh nhân nhờ phong thuỷ mà phát đạt đếm nhiều không xuể. Long Vũ cũng thầm cười khẩy, Hoàng Đạt Phát này thực không biết điều, có một con ma thú Huyền Cảnh ngay bên cạnh mình mà hắn vẫn còn đắc chí. Không hề nghi ngờ, hắn sớm hay muộn cũng gặp xui xẻo. Tuy rằng La Lâm không thể xác định. Nhưng Long Vũ lại cảm thấy được này Hồ Hồng hơn phân nửa chính là yêu hồ, nhìn bộ dáng tao mỵ kia của nàng thì không phải là hồ ly còn có thể là cái gì. Hàn Hùng cùng Hoàng Đạt Phát hai người không ngừng nói chuyện phiếm, Hàn Duyệt cùng Hồ Hồng cũng bàn về những chủ đề của nữ nhân. Chỉ có Long Vũ bị bỏ xó.