Trên đường Trung Hoàn ở phố T. Một chiếc xe BMW màu trắng miễn cưỡng lách qua kẽ hở nhỏ hẹp giữa dòng xe cộ. Thỉnh thoảng một cái phanh gấp cũng phải làm cho những chiếc xe ở phía sau bóp còi lên inh ỏi. Hà Tích Phượng ngồi trong xe loay hoay, bận rộn, trước giờ chưa một lần thử lái chiếc xe yêu quý của mình một cách dã man như vậy, nếu không phải lo sợ không kịp giờ thì mình làm gì lại đến nỗi đi làm sát thủ đường phố như vậy chứ. Có điều là trình độ kỹ thuật này quả thực là có phần kém cỏi, tăng tốc hết sức rồi mà vẫn bị những chiếc xe ở phía trước bỏ qua rồi từ từ chặn lại."Con ranh chết tiệt, tao muốn giết chết mày!" Hà Tích Phượng oán hận nói, nàng cũng biết rằng giờ đây mình cũng chẳng có thời gian mà đi tìm nàng ta để thanh toán, nếu không phải là người phụ nữ lớn tuổi chưa chồng đó cứ quấn lấy nàng để tường thuật lại những trải nghiệm bi thảm của cô ta, thì mình làm sao có thể ngủ quên như thế được cơ chứ, đúng là trúng tà rồi, từ khi tốt nghiệp đến giờ mình chưa khi nào đi muộn cả, xem ra ngày hôm nay mình phải phá bỏ cái thói quen đó rồi, nhưng lại rơi vào ngày hôm nay, nếu thật sự sai giờ, khi đoàn khảo sát của Hidding đáp xuống sân bay mà nhân vật quan trọng như mình lại không xuất hiện thì việc hợp tác đó cũng sẽ hóa thành bọt nước hết. Ngày trước Tích Phượng cũng không phát giác ra, nhưng hôm nay cô mới thấy giao thông của thành phố T không ngờ lại đến độ như thế, trên con đường chính, đợi hết hai lượt đèn xanh đèn đỏ rồi mà vẫn chưa được đi qua, điều này làm cho Hà Tích Phượng trong lòng vốn nóng như lửa đốt thì giờ lại càng lo lắng không yên. Lại thêm vào từ trước đến nay cô chưa từng lái xe có tốc độ nhanh thế này bao giờ, nên lại càng lo lắng, mỗi lần xích lại gần chiếc xe ở phía trước, thì cô lại phải phanh gấp lại, cứ mỗi lần như thế lại dẫn đến hàng loạt xe ở phía sau cũng phải phanh gấp lại, cho dù cánh cửa của BMW có kín đến mấy, thì những âm thanh chói tai cùng với những tiếng thét phẫn nộ vẫn lọt được vào tai, cũng may mà Hà Tích Phượng học nhiều biết rộng, vô cùng bình tĩnh, cũng chỉ đỏ mặt xấu hổ mà thôi, cái phương thức lái xe như thế này quả thực là làm cho người ta cảm thấy có phần bực bội, khó chịu, Tích Phượng từ trước tới nay chưa một lần gặp phải tình huống bị người ta thúc dục mà lại bất đắc dĩ như thế này. Suốt dọc đường cũng coi là vô cùng may mắn, không hề xảy ra một lần va chạm nào cả, điều này cũng tránh được rất nhiều phiền phức. Trong lúc thầm tự thấy mình may mắn, Hà Tích Phượng vẫn không ngừng xem đồng hồ trên cổ tay mình, cuối cùng thì cũng đến được Hương Tạ Hiên vào lúc tám giờ ba mươi phút. Vừa rồi cô cũng đã gọi điện thoại để bảo những nhân viên đi theo cùng đã định sẵn từ ngày hôm qua tập trung đợi ở cổng, từ xa đã có thể nhìn thấy một đám người đang lo lắng chờ đợi bên vài cỗ xe thương vụ. Tích Phượng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều đã muộn mất nửa tiếng đồng hồ, lái xe nhanh hơn một chút thì có khi vẫn kịp đến sân bay trước lúc máy bay đáp xuống. Từ từ hạ thấp cánh cửa ô tô xuống, cao giọng dặn dò: "Tất cả nhân viên lên xe đi thôi!" Vốn còn có một cuộc họp nữa để nhắc nhở thêm những hạng mục cần chú ý, nhưng bây giờ cũng không cần thiết nữa rồi. Mòn mỏi trông ngóng, cuối cùng thì cũng chờ được đến lúc tổng giám đốc đến, mọi người cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhanh chóng chui vào xe thương vụ theo đúng như kế hoạch đã đặt ra. Hà Tích Phượng gật gật đầu thỏa mãn, mặc dù không đến mức được xem như huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng tốc độ của lớp thuộc hạ này cũng không tồi chút nào. Bỗng nhiên cô liếc mắt về phía Diệp Phong ở cuối của đám người đang chuẩn bị lên xe, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, lập tức hô lên một tiếng: "Diệp Phong, cậu lái xe giúp tôi đi, tôi cảm thấy trong người có phần khó chịu." Gần nửa tiếng "Đua xe" vừa rồi, trải nghiệm đó quả thực đã làm cho Tích Phượng toàn thân toát mồ hôi lạnh, lúc này nhìn thời gian vẫn còn, sau khi trái tim lơ lửng thấp thỏm lo âu của Hà Tích Phượng mới hạ xuống, cô cảm thấy mình không còn chút sức lực nào vậy, có muốn lái xe cũng không thể lái được nữa rồi. Diệp Phong vừa mới bước một chân lên xe thì nghe thấy tiếng gọi đó của Hà Tích Phượng, thì ngay lập tức bước nhanh đến bên chiếc BMW cách đó không xa, thời gian gấp rút, nên cũng không có những lễ nghi phiền phức, hắn giơ tay ra mở cửa rồi bảo Hà Tích Phượng chuyển sang vị trí phụ lái, còn mình thì nhẹ nhàng, thuần thục ngồi vào vị trí người lái, lùi mạnh lại một cái, quay một vòng vô lăng bèn đổi luôn phương hướng, chân đạp nhẹ chân ga, đầu xe chồm lên một cái rồi vút bay đi, chỉ một lát đã vượt mặt cả một đội xe thương vụ, đứng ở vị trí đầu tiên. Hà Tích Phượng còn chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như vậy, dây an toàn còn chưa thắt mà xe đã phi thẳng về phía trước rồi, người chỉ nghiêng một cái mà rất nhanh đã yên lặng trở lại rồi. Đập vào mắt là một loạt động tác thuần thục của người đàn ông ngồi ngay bên cạnh, Hà Tích Phượng phút chốc cảm thấy thật là kỳ diệu, nếu vừa rồi Diệp Phong lái xe thì mình cũng không phải gấp gáp vội vàng đến thế, lại càng không phải mất nhiều thời gian đến vậy mới đến được câu lạc bộ, suýt nữa thì hỏng cả việc."Diệp Phong, không ngờ người quen lái xe gắn máy như cậu mà lại lái thành thạo ô tô như vậy, thật sự khiến tôi phải kinh ngạc." Hà Tích Phượng khẽ đặt tay đập nhẹ lên ngực mình mấy cái, đợi đến khi bình tĩnh trở lại rồi mới cười nói. Lúc này đã không cần phải lo lắng về vấn đề thời gian nữa rồi. Diệp Phong lái chiếc xe BMW máu trắng này chẳng khác gì một viên tướng tiên phong đánh vào trận địa của địch, mấy cỗ xe thương vụ theo sát ngay sau không tốn chút sức lực nào, nhìn đoàn xe giống như một con rắn vậy, ngoằn nghèo, uốn lượn mà không gặp phải một chút trở ngại nào, tiến nhanh một cách khác thường về phía trước, bỏ lại sau lưng hết chiếc xe này lại đến chiếc xe khác. Diệp Phong chỉ mỉm cười trước sự cảm khái của người phụ nữ ngồi bên cạnh: "Lái ô tô mới là sở trường của tôi, xe máy cũng chỉ là niềm đam mê riêng mà thôi." Mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, chọn thời cơ thỏa đáng thì sẽ lách qua những khe hở thỉnh thoảng mới xuất hiện kia. Giọng điệu trêu đùa làm tiêu tan đi sự lo lắng vốn có, mặc dù chiếc BMW thỉnh thoảng cũng ngoặt gấp, hoặc chấn động, nhưng những lo lắng ban đầu của Hà Tích Phượng cũng không còn nữa, ở đằng sau một người có kỹ thuật tuyệt vời thì phải có một lòng tin tuyệt đối. Hiển nhiên lúc này không đơn giản sự khâm phục nữa rồi, mà là sùng bái, sự khó chịu khi bị thúc giục của những chiếc xe ở đằng sau khi nãy cũng bị tan biến đi đâu hết, thay vào đó là khoái cảm cảm nhận sự siêu việt, thở phù ra một hơi thoải mái rồi mới nhớ tới việc chính."Diệp Phong, cậu nghĩ gì về cô ả Gulina đó?" Hà Tích Phượng rút ra chiếc khăn giấy, lau đi những giọt mồ hôi trên cằm của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nghe nói người phụ nữ đó không đơn giản chút nào, chỉ làm ở Hidding chưa đến một tháng mà đã được ủy thác trọng trách rồi, cũng có phần giống với cậu đó.""Ồ, ghê ghớm vậy sao..." Diệp Phong hơi sững người, có chút gì bất đắc dĩ ánh lên trong mắt, khó xử nói: "Tôi cũng muốn nói một số ý kiến của mình về cô ta, chỉ có điều phần giới thiệu về cô ta ít quá, thậm chí đến cả ảnh cũng không có, nên rất khó để mà kết luận về cô ấy, trước mắt chỉ có thể nói là Gulina không phải là một nhân vật dễ dàng đối phó chút nào."Bản thân mình cũng đã phân tích kỹ càng phần giới thiệu chỉ vỏn vẹn mấy trăm chữ đó, nhưng cũng chẳng có phát hiện gì lớn cả, trước khi gặp và tiếp xúc được với người thật thì chỗ tư liệu đó cũng chỉ là để hỗ trợ mà thôi, không thể hoàn toàn tin tưởng vào nó được."Ừm, tôi cũng nghĩ như thế đấy." Hà Tích Phượng khẽ gật đầu, sắc mặt cũng có phần nặng nề, nhưng lập tức quay ra hỏi: "Diệp Phong, tôi nhớ là khi trước cậu có ở nước G, những lời nói chào hỏi lát nữa không vấn đề gì chứ? Có điều, tôi cũng đã lo phiên dịch hết rồi."Diệp Phong chớp chớp mắt, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý, nói đến ngôn ngữ, hắn tự cho mình là người có khả năng trời phú, lại thêm vào những nỗ lực bản thân, nên hầu hết mọi thứ tiếng của đa số các quốc gia hắn đều biết đôi chút, còn về phần những thứ tiếng của các nước lớn như nước G, thì có thể dùng từ tinh thông để miêu tả, ngoài đọc chuẩn âm ra, hắn còn có thể mô phỏng khẩu âm của bọn họ, chẳng khác nào tiếng mẹ đẻ cả. Liếc nhìn người phụ nữ ở bên cạnh một cái, nói với giọng hiên ngang, khí phách: "Không biết chị Phượng muốn tôi dùng giọng thủ đô nước G hay dùng khẩu âm miền bắc để nói đây?"