Đặc Công Xuất Ngũ
Chương 72
Vừa mới ngủ, tỉnh đậy đã 7 giờ sáng rồi, vốn dĩ muốn chuẩn bị bữa sáng cuối cùng cho cô bé, nhưng nghĩ thời gian chắc cũng không kịp nữa nên đành thôi, ai cũng phải trở nên trưởng thành, Tiêu Hiểu cũng vậy, có thể hoàn cảnh gia đình cô bé đã quyết định cô bé là một đứa phản nghịch, nhưng thời gian dần dần sẽ mài giũa cô bé trở thành người trưởng thành, cũng có thể vài năm sau, cô ấy trở thành tổng giám đốc điều hành một doanh nghiệp giống chị họ Tiêu Vũ cũng không biết chừng, suy cho cùng thì trong ấn tượng của Diệp Phong, doanh nghiệp trong nước đại bộ phận là do cha truyền con nối, Tiêu Hiểu sống trong gia tộc như vậy là khó tránh khỏi .
Hơn nữa, mình chỉ là một công nhân viên chức bình thường, không bao giờ xuất hiện điểm chung. Vai diễn của người đi đường đối với tôi mà nói, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Không phân vân với lựa chọn ban đầu. Có quan hệ với cô con gái nhà giàu, có lẽ sẽ làm mất đi cuộc sống bình yên hiện tại của mình.
Suy nghĩ một chút, cũng không có gì phải nhớ nhung. Diệp Phong là một người không giàu tình cảm, chỉ là sau khi thay đổi cách thức của cuộc sống có chút mơ hồ, ngày trước khi 15 tuổi, cuộc sống có mẹ che trở, sau 15 tuổi, thì mình cũng không thể sống trong sự che chở của mẹ mãi như thế được, sau khi gỡ bỏ được xiềng xích của bản thân, có rất nhiều thứ không biết phải làm như thế nào.
Mấy ngày này, mình không phải là mình của ngày xưa nữa, không thể không thừa nhận, xã hội ảnh hưởng đến con người một cách đáng sợ, đối với chính bản thân họ còn không có cả chút cảm súc, lạnh nhạt, muốn thoát cũng không thể thoát được cảm giác xâm chiếm này. Nên biết, mấy năm về trước, cũng có một cô bé đáng yêu như Tiêu Hiểu là thủ hạ của mình, trái tim mình khi đó không có chút cảm giác thương hại ,tiếc nuối nào.
Thôi thì hãy cứ quay lại với bản chất của mình ngày xưa.
Ngày trước, phải đẹo mặt nạ mà sống thì tại sao bây giờ lại không chứ. Đã lựa chọn nghề sát thủ này rồi, thì không thể quay lại với cuộc sống bình thường như ngày xua.
Diệp Phong cười nhăn nhó, mở cửa đi xuống lầu. Khi quay lại, thì cô bé Tiêu Hiểu đã đi rồi, người được gọi làm chú như tôi đã ra khỏi cuộc sống của cô bé một cách thành công. Nghĩ lại, đây không phải là một chuyện xấu.
Lần này đi gặp mẹ, không thể đi xe máy đi . Từ trước đến giờ, mẹ đối với những thứ bạo lực này trong trái tim hình như đang có xung đột. Làm hiệu trưởng trường trung học, mẹ rất rất tôn sùng đồ vật kì lạ của những đứa trẻ 17,18 tuổi, đương nhiên, là những bộ phim giả tưởng , tiểu thuyết ở trên mạng... có thể chịu đựng được, nhưng những chiếc xe có hình thù kì dị thì mẹ không thích.
Điều mà Diệp Phong thấy kì lạ nhất là mẹ sao lại lựa chọn bố, đây là hai người có tính cách hoàn toàn đối lập nhau, hắn nghĩ không ra, một người con gái đoan trang hiền lành như mẹ lại thích một người đàn ông độc đoán như bố, kết hợp với nhau và sinh ra hắn. Điều này cũng bắt nguồn từ bố, bất luận ở bên ngoài như thế nào, nhưng khi đứng trước mặt mẹ lại là một người đàn ông tốt, trong trí nhớ của hắn, bố không bao giờ to tiếng với mẹ một lần nào. Đây đã trở thành điểm phòng thân của tên sát thủ Diệp phong, mỗi lần bị ép ra ngoài đầu đường sống, Diệp Phong luôn chạy đến chỗ mẹ tố cáo bố, kết quả là bố nhận được lời phê bình một cách phũ phàng, nhưng ông lại không giải thích một câu nào.
Bây giờ bố theo bọn xã hội đen, cũng là đang che giấu mẹ, một người con gái yêu hòa bình như mẹ, tuyệt đối không dung tha cho những bất hảo, vô lương tâm như bố.
Đến thành phố T được hơn một tháng, chưa chuyển chỗ lần nào, bên đường bị chắn bởi chiếc xe taxi, tối hôm qua hỏi địa chỉ trên tờ báo, người đi xe đạp chỉ đường.
Người đó giải thích mấy lần chỗ nào, chỗ nào đang thi công, Diệp Phong cũng chỉ biết gật đầu một cách mơ hồ, không hiểu. Cuối cùng đi lòng vòng một hồi, chiếc xe ôtô dừng lại trước một khu phố nhỏ, ném một tờ 100 tệ, Diệp Phong dần dần nghi ngờ, người nhặt tiền đó đã cao chạy xa bay không thành thật, số điện thoại thu thập ngày hôm qua, khu này cách khu Vân Lang Nhã cũng chỉ tầm khoảng 10km thôi, cho dù có đi lòng vòng đi chăng nữa thì cũng không mất đến một giờ đồng hồ.
Rất rõ ràng, bản thân đã gặp phải một chuyện oan ức, nhìn đồng hồ đã sắp 8 giờ rồi, những việc nhỏ như thế này không suy nghĩ nhiều. Quan niệm thời gian của mẹ rất mạnh mẽ, tuy đến muộn nhưng cũng không bị mắng, Diệp Phong cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ.
Quanh co mấy chỗ, cuối cùng mới tìm thấy chỗ mà cha nói, tòa lầu số 22, đứng ở đây nhìn cái biệt thự, Diệp Phong rất ngạc nhiên, mẹ là người rất khiêm tốn, căn phòng chỉ có 3 phòng và 1 phòng khách, những người làm quan cho nhà nước, có quyền có thế như bà thì rất sợ bị người khác biết đến tiềm lực kinh tế của mình.
Tuy gia đình rất giàu có, nhưng tiền tài đều là mồ hôi nước mắt kiếm ra, mẹ là người tiết kiệm nhất nhà, từ trước đến giờ không bao giờ sử dụng sản phẩm cao cấp đắt tiền, chứ đừng nói đến những đồ dùng xa xỉ.
Vậy mà hôm nay lại sống trong căn biệt thự này, thật sự rất bất ngờ, dựa vào tính cách của mẹ, thà sống trong khác sạn còn hơn, không thể ngờ lại sống trong biệt thự xa xỉ như vậy.
Mờ mờ ảo ảo, Diệp Phong có một cảm giác không tốt, sắp có điều không hay xảy ra, nguyên nhân nhất định là ở bên trong.
Không nghi ngờ, căn biệt thự này chính là cha mua, cha hiểu rất rõ tính cách của mẹ, sẽ không chịu ở , đã mua rồi, nhưng cũng không để cho mẹ biết, hôm nay bị phát hiện ra rồi, sự thay đổi làm cho con người ta thật khó hiểu.
Nhẹ nhàng bấm chuông của, rất nhanh đã có một tiểu cô nương ăn mặc thành người giúp việc ra mở cửa. Nhiệt tình mời Diệp Phong vào nhà.
Vào đến trong nhà, Diệp Phong nhìn quanh căn phòng, ngạc nhiên. Nội thất trong căn biệt thự sử dụng toàn là những đồ xa xỉ, thiết kế và đồ dùng toàn bộ là nhũng thứ đắt tiền, trên tường có treo một bức tranh , xung quanh là bình hoa bằng sứ, tất cả đều là đồ quý giá, những đồ này mà quy ra tiền, nhất định làm cho mọi người phải sợ hãi vì con số quá lớn ."Mẹ", Diệp Phong nhìn thấy mẹ rất vui, gọi rất to.
Nhìn người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ không còn vẻ mặt nghiêm nghị như ngày xưa nữa, mà thay vào đó là một đôi mắt tràn ngập tình cảm ấm áp yêu thương.
Tôn Thi Lam , một người phụ nữ huyền thoại trong ngành giáo dục trong nước, giờ đây trên nét mặt của bà không còn thân phận của một thân phận của những ngày vang dội như vậy nữa, bây giờ quay về với thân phận là của một người mẹ, ánh mắt đầy mong đợi, nóng lòng mong đợi con trai ở nước ngoài trở về.
Hai người ôm chầm lấy nhau, xúc động không nói thành lời.
Im lặng, thường chứa đựng nhiều tình cảm hơn.
Diệp Tồn Trí đứng bên cạnh im lặng nhìn hai mẹ con, trong lòng có chút cảm thương, lúc này trên nét mặt ông không còn sự bá đạo như thường ngày nữa, mà thay vào đó là một nụ cười đầy hạnh phúc.
Có một người vợ người con như vậy, thì có chết cũng cam lòng.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
57 chương
61 chương
205 chương
501 chương
79 chương