Chỉ tiếc Lục Tử Hồng lại không cho cô ta cơ hội đó, bước vào đại sảnh yến hội, Đoạn Băng mới biết đó là một cuộc đấu giá qui mô lớn. Trong mắt cô, loại hoạt động này chỉ giành cho người giàu, trong ý thức một số người, thường thường số lượng tiền tài quyên hiến tượng trưng cho đạo đức, thật sự là quá nực cười, sau mỗi lần tai ương, mọi người thường thường quyên góp nhưng lại quên đi danh tiếng cũng không có nghĩa là tài lực, tiền tài cũng không phải là tiêu chuẩn của tấm lòng lương thiện. Hết lần này tới lần khác lợi dụng một số ít người ngây thơ, dùng không hết một phần trăm, một phần ngàn tài sản của mình đi đổi lấy cơ hội ca tụng đức độ, dù sao cũng chỉ có một phần trăm những người giàu có như thế. Đương nhiên có không ít người thật sự yêu việc thiện, nhưng lại cũng không thể che dấu tấm màn đen của những cuộc đấu giá. Nhắc tới những người nho nhã tham gia hoạt động, Đoạn Băng quả thật không thích, bởi vì ở đây hơn phân nửa là người đến để tạo danh tiếng hoặc tìm kiếm đầu tư, chứ chẳng liên quan gì đến từ thiện, tất cả đều vì ích lợi cá nhân. Có lẽ vài người xuất thân từ buôn bán thế gia, được dạy dỗ tốt, nhưng cũng không có nghĩa là người cao nhã, thường thường có rất nhiều từ tầng thấp nhất của xã hội đi lên bộc lộ họ có thể vung tiền như rác, không vì mục đích cá nhân nhưng lại dâng hiến ra một trái tim nhân ái, bởi vì bọn họ từng trải qua cuộc sống nghèo khổ, biết thế nào là ăn không no, ngay cả giúp đỡ trong im lặng họ cũng cam tâm. Người hoặc nhiều hoặc ít, đều có chút cốt khí, bất kể địa vị thân phận. Nhưng đối với Lục Tử Hồng, Đoạn Băng rất khó đưa ra kết luận, về phần rốt cuộc cô ta có thiện tâm thật không chỉ có cô ta biết,nhưng người cùng phe với Diệp Phong chắc không phải người tốt. Chỉ là chính cô ta cũng muốn tận mắt trông thấy cuộc đấu giá qui mô lớn này,dù sao loại hoạt động này cô ta cũng chưa được tham gia, cũng vì công việc bảo vệ an toàn nên chưa từng có cơ hội an tâm ngồi xuống xem, hôm nay lại có cơ hội xem các đại gia trả giá, đúng là một trải nghiệm mới. Diệp Phong trong lòng cười khổ, đi theo sau hai người phụ nữ thật chẳng khác nào bánh mì kẹp thịt cả, vốn là ân oán cá nhân, nhưng giờ lại kéo thêm Lục Tử Hồng vào, vốn hai người tham gia đấu giá nhưng lại thêm một người, Bạo Long, ai biết Bạo Long này sẽ gây ra chuyện gì, đột nhiên thú tính bộc phát, đập phá đồ vật, hù dọa những nhân vật ở đó thì quả đúng là gây họa. Nhưng ngoài dự đoán đó là, Đoạn Băng từ khi tiến vào phòng đấu giá hoàn toàn không có bất kì hành động thô bạo vô lễ nào, cũng không đối đầu với Lục Tử Hồng nữa, ngược lại cô ta rất nho nhã, diện một bộ quần áo đen rất hợp với những nơi trang trọng. Hơn nữa tướng mạo vóc người đẹp, vừa vào phòng đã hấp dẫn rất nhiều đàn ông, khí chất không kém Lục Tử Hồng chút nào, cứ như khuê nữ, thậm chí thỉnh thoảng cô ta còn cười với mấy tên đàn ông trong phòng càng thêm sức hấp dẫn, thật sự không thể tin đó là Bạo Long. Lục Tử Hồng cũng rất kinh ngạc trước chuyển biến của cô ta, không biết cô gái không hề có giáo dục, dã man kia vì sao lại đột nhiên có những biến đổi như thế, có chút khí chất cũng không phải trong thời gian ngắn có thể giả vờ được. Đoạn Băng hiển nhiên cũng không đến mức không chịu nổi như cô ta tưởng tượng. Lúc này Diệp Phong cũng trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý, hắn chậm rãi đi sau hai người phụ nữ , chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của những người xung quanh, quả là một sự dày vò.. Một vài người quen Lục Tử Hồng cũng bắt đầu nghị luận, phỏng đoán lai lịch của một nam một nữ đi cạnh người phụ nữ quyền lực nhất thành phố T. Đoạn Băng còn được nhiều người khen ngợi, còn Diệp Phong chỉ nhận được những từ công kích. Ở đây hơn một nửa là nam, nam giới đố kị thì cũng không kém phần nữ giới nên hắn khó tránh khỏi bị đem làm chủ đề nghị luận, và việc tìm khuyết điểm của hắn là một lựa chọn tốt nhất. Cho nên ngay lập tức có người thảo luận bộ quần áo rẻ tiền mà Diệp Phong đang mặc, cũng có người bắt đầu nhìn chăm chú hơn, thậm chí phát hiện trên mặt hắn có bao nhiêu nốt ruồi, bao nhiêu nếp nhăn.. Cuộc đấu giá vốn chỉ sắp xếp chỗ ngồi cho hai người, không ngờ Lục Tử Hồng lại đi cùng hai người, bất đắc dĩ phải để một người khác ngồi xuống hàng ghế sau. Trong những trường hợp thế này, vị trí tức là địa vị, Lục Tử Hồng là tổng giám đốc của doanh nghiệp lớn nhất thành phố T đương nhiên có quyền ưu tiên lựa chọn. Chỉ là vị trí của ba người khiến cho Diệp Phong hao tâm tổn trí, mặc dù hai người phụ nữ trên mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng thì khác hoàn toàn nên Diệp Phong đã quyết định ngồi giữa hai người khiến cho tất cả những nam nhân ở đó đều rất cáu giận.. Hành động nhất thời vừa rồi khiến cho mấy người đó chịu đựng không nổi, thấp giọng nguyền rủa cái tên nam nhân đáng ghét đúng là ra đường dẫm phải phân chó. Diệp Phong cười khổ, dù sao ở hàng thứ nhất không quay đầu lại là được. Chỉ là hai người phụ nữ ánh mắt nhìn nhau như sắp tóe lửa làm cho hắn cảm thấy khó nhịn, lúc này cũng chỉ có cách tách li hai người đó ra. Cuộc đấu giá yên tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng, Bạo Long cũng không hề có bất kì hành động quá đáng nào, chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng quan sát người khác đấu giá. Lục Tử Hồng cũng không giơ bảng đến một lần, hai tay vẫn trống trơn, không có bất cứ thu hoạch gì, Nhưng theo Diệp Phong thấy, chuyện này cũng bình thường, dù sao lúc trước những sản phẩm đấu giá đa phần đều là các phú hào quyên tặng, không phải đồng hồ quý thì là kim cương cỡ lớn, mấy thứ này không khiến cho Lục Tử Hồng hứng thú. Lần trước cô ta nói thích một món đồ, ngẫm ra hẳn phải là món đồ cuối cùng. Lúc này chỉ có kiên nhẫn chờ đợi món đồ cuối cùng đắt giá nhất, về mặt giá cả, món đồ mà Lục Tử Hồng thích ít nhất cũng có giá trị ngàn vạn nhân dân tệ, cũng chỉ có cô ta, một nhân vật giàu có bậc nhất mới bằng lòng bỏ ra số tiền lớn như thế. Giọng nói của người đấu giá vang lên, đã đến món đồ đấu giá cuối cùng.. Điều khiến Diệp Phong không ngờ nhất đó là sản phẩm cuối cùng này là một văn vật do một Hoa kiều quyên tặng, Tố Y Sa, cái này hai ngàn năm trước để chế tạo Sa Y mỏng, trọng lượng năm mươi gram, có thể coi là quốc bảo, nhưng bị thất lạc ra nước ngoài trong cuộc chiến tranh một trăm năm trước. Lục Tử Hồng và Đoạn Băng trở nên nghiêm túc, mong chờ còn Diệp Phong trong lòng lại nghĩ linh tinh, Tố Sa Y mà dùng làm nội y cho hai người đó, không biết hiệu quả ra sao khéo còn gợi cảm hơn cả những bộ nội y bây giờ.