Từ Tiến trong đời thường là một người vô cùng nghiêm chỉnh, đặc biệt là trong phong cách ăn mặc của mình, nhưng kỳ thực thì đại đa số những người đàn ông độc thân đều như vậy cả. Tất cả các bộ quần áo của anh ta cộng lại cũng không đến ba bộ, trong đó chỉ có mỗi bộ quân phục là trông ngon lành nhất, hiển nhiên anh ta không thể mặc bộ đồ đó để đến dự hôn lễ của Diệp Phong được. Chính vì vậy mà trước khi đám cưới Diệp Phong diễn ra, Từ Tiến đã bỏ chút thời gian rảnh của mình ra để đi shopping, sau đó chọn một bộ quần áo đắt tiền, gọi là mặc cho nó đỡ làm cho người anh em Diệp Phong của anh ta phải mất thể diện. Vậy nhưng, Từ Tiến vừa mới mua bộ quần áo đắt tiền về đến nhà thì lại phải cất đi, vì nó vẫn chưa có dịp được dùng tới. Trong cái khu chung cư độc thân này, Từ Tiến làm những công việc như thường ngày anh ta vẫn làm, nhưng khác biệt ở chỗ là anh ta chẳng tập trung nổi tinh thần để làm nó, ngay cả quả trứng ốp lếp anh ta cũng rán cho nó cháy đen cả lên, tính ra thì cả Diệp Phong và Lãnh Nguyệt đều là thủ hạ dưới trướng của anh ta, ba người có quan hệ với nhau khá tốt, trong trái tim của Từ Tiến, thì anh thực sự hy vọng Diệp Phong và Lãnh Nguyệt có thể thành đôi thành lứa, rất ít người biết rằng, Lãnh Nguyệt có thay đổi kinh lớn từ bảy năm trước đó là do anh ta khuyên bảo mà ra. Vậy mà trong lúc Từ Tiến cứ tưởng mọi chuyện thế là đã có một kết cục tốt đẹp, thì việc ngoài ý muốn lại xẩy ra. Từ khi biết tin đến giờ đã được sáu bảy giờ đồng hồ rồi, đến tận giờ phút này đây mà anh ta vẫn chưa nhận được bất cứ mệnh lệnh gì của quân khu thủ đô. Nói một cách khác là Diệp Thành Trù vẫn chưa đưa nhiệm vụ tìm kiếm cho bộ quốc phòng đảm nhiệm. Từ Tiến trộm nghĩ, có lẽ bây giờ mấy đứa đàn em trong cục tình báo đang bận tối mắt tối mũi để đi tìm tung tích của Lãnh Nguyệt, nhưng muốn tìm Lãnh Nguyệt thì e rằng đó là một bài toán quá khó so với trình độ của lớp đàn em. Đang trong lúc suy nghĩ xem mình có nên tham dự vào không, thì bên ngoài vang lên tiếp đập cửa kêu uỳnh uỳnh. Là một tình báo viên, nên cuộc sống của Từ Tiến khá là khép kín, anh ta có rất ít bạn bè, hơn nữa bạn bè của anh ta cũng chỉ là mấy nhân vật trong cục tình báo mà thôi, sau một hồi suy đoán, Từ Tiến cũng biết là ai đến tìm mình. Quả nhiên, thông qua cánh cửa bảo hiểm, Từ Tiến trông thấy Diệp Phong đang chán trường, uể oải đứng ở bên ngoài, từ bộ dạng của hắn, Từ Tiến có thể đoán được trạng thái tinh thần của Diệp Phong bây giờ là rất kém."Vào đi!" Từ Tiến ngập ngừng một lúc rồi thở dài nói, sau đó anh ta mở cửa ra cho Diệp Phong vào, không cần đoán anh ta cũng biết Diệp Phong hôm nay đến tìm mình để làm gì, hôn lễ sắp tiến hành vậy mà cô dâu đột nhiên biến mất, kể cả là một người đàn ông kiên định đến mấy cũng cảm thấy bị sụp đổ nữa là. Diệp Phong gật gật đầu không đáp lại, sau đó bước vào bên trong phòng, ngồi lên chiếc ghế sofa với đống quần áo bừa bộn vứt ở trên đó, hắn chẳng thèm để ý đến mình đang ngồi lên áo khoác hay là áo phông của Từ Tiến nữa."Không có tin tức gì hả?" Từ Tiến rót một cốc nước đưa cho Diệp Phong nhẹ nhàng lên tiếng hỏi."Không có!" Diệp Phong tiếp lấy cốc nước, nhưng hắn lại không muốn uống, mà đặt nó lên trên mặt bàn. Trong đầu óc hắn nhớ lại những lời nói của ông nội Diệp Thành Trù vừa mới nói cho hắn cách đây nửa giờ đồng hồ. Hắn không ngờ Lãnh Nguyệt lại có cha mẹ là người có thân phận như vậy, thực ra thì theo lý luận di truyền thì hắn nên cảm nhận được sự khác biệt đó, khả năng trời phú của cô đúng là có được từ sự di truyền của cả cha lẫn mẹ. Khả năng mẫn cảm với mùi máu tanh của Lãnh Nguyệt với bản thân mình là hoàn toàn khác hẳn nhau, cô ấy được thừa hưởng từ gen di truyền của mẹ mình, còn mình thì được thừa hưởng gen này từ ông bố Diệp Tồn Chí của mình. Là một người có khả năng lịch duyệt giang hồ khá là đơn giản, Từ Tiến trong vấn đề này giải quyết có khi cũng chẳng hơn đứa trẻ lên mười là mấy, bây giờ anh ta cũng chẳng biết nên an ủi Diệp Phong ra sao, Từ Tiến chỉ biết móc ra một hộp thuốc, rồi tự mình rút lấy một điếu đưa lên miệng hút, hành động của anh ta rất nhanh và gọn. Sau đó Từ Tiến liền quăng cho Diệp Phong bao thuốc, Diệp Phong tiếp lấy rồi cũng rút một điếu ra châm lửa hút Sau khi rít xong một hơi, Từ Tiến liền quay sang Diệp Phong thở dài nói: "Hai người các cậu có vấn đề gì vậy hả?" Đến tận bây giờ, Từ Tiến vẫn chưa biết được lý do tại sao Lãnh Nguyệt lại bỏ đi như vậy. Tiềm thức của anh ta nói cho anh ta biết rằng Lãnh Nguyệt bỏ đi như vậy hoàn toàn là do Diệp Phong, dĩ nhiên cái này cũng chắc là do anh ta xem phim truyền hình nhiều quá nên mới nghĩ như vậy, nào là cô dâu chạy trốn trong lễ cưới vì có một người tình khác ở ngoài, nào là xuất hiện người thứ ba, thậm chí là thứ tư… v…. v…. Nhưng rất tiếc anh ta đã đoán sai hết tất cả, tình huống lần này của Diệp Phong hoàn toàn khác với các tình huống trên phim ảnh."Nhị ca! Anh có thể giúp em được không?" Diệp Phong lần đầu tiên tự xưng là anh em với Từ Tiến, từ trước đến giờ hai người trêu đùa nhau suốt, cho dù có là công chuyện nghiêm túc đi chăng nữa hắn cũng chẳng bao giờ xưng hô như vậy. Cách xưng hô này thoáng chốc làm cho Từ Tiến sững người, anh ta ý thức được Diệp Phong có chuyện nhờ mình, và chuyện đó vô cùng quan trọng, trầm ngâm một lúc Từ Tiến đáp: "Cậu cứ nói!"Trong cái xã hội này, có rất nhiều quan hệ đã không còn giống như người ta đã tưởng tượng, cái gì mà bằng hữu hay nghĩa khí, bây giờ đã không còn đúng với ý nghĩa của nó nữa rồi. Có những thứ mà đạo đức được coi là trách nhiệm và nghĩa vụ đã trở thành những điển hình trong thế giới hiện làm cho người ta phải nhớ mãi, ví dụ như có người đem quả thận của mình ra hiến tặng cho mẹ mình. Vậy nhưng, cho dù có là như vậy thì đối với những người đã từng đứng cạnh nhau trên ranh giới của sự sống và cái chết thì bọn họ không bao giờ chậm chễ hoặc đòi hỏi nhau bất kỳ thứ gì cả."Em bây giờ cần tư liệu của một người của hai mươi năm về trước, tư liệu đó càng tỉ mỉ càng tốt, tập hồ sơ đó chắc vẫn còn trong bộ An Ninh Quốc Phòng!" Diệp Phong hít một hơi thật sâu, rồi rít lấy một hơi thuốc nói."Họ tên?""Tân Chí!""Được!" Nét mặt của Từ Tiến vẫn như vậy, dường như cái tên này không hề có chút gì lôi cuốn anh ta cả, chính xác là như vậy, đối với những người còn trẻ trong bộ An Ninh Quốc Phòng thì khoảng cách hai mươi năm đối với họ quả là rất lớn, những nhân vật năm đó cũng không phải là những nhân vật để cho Từ Tiến phải có ấn tượng, vậy nhưng cái thứ mà không ấn tượng với anh lại là thứ mà anh ta đã từng quan tâm đến nó. Giống như các nhân vật chính trong phim gián điệp đã nói, là một tình báo viên thì điều cần nhất đó chính là bản tính tò mò, và khi đã có bản tính tò mò này rồi thì điều quan trọng là phải ẩn giấu nó, không để cho người khác được biết, Lãnh Nguyệt được gia nhập vào bộ An Ninh Quốc Phòng hoàn toàn là do Diệp Thành Trù một tay sắp đặt, tuy hành động của ông làm cho người khác cảm thấy đây là một hành động vô cùng tự nhiên, nhưng Từ Tiến lại là một người vô cùng cẩn thận, anh ta đã biết được một chút ít đầu mối trong hành động của Diệp Thành Trù. Sự tò mò trong người Từ Tiến thúc đẩy anh ta đi điều tra thân phận của Lãnh Nguyệt, điều này là hoàn toàn đi ngược lại với các nguyên tắc trong bộ An Ninh Quốc Phòng, và khi anh ta tìm ra được cái người có tên Tân Chí này thì anh ta biết được, bản thân mình không được phép dò la thêm nữa, toàn bộ hành động của anh ta dừng lại ngay lúc đó. Nhưng cái tên này lại in đậm vào trong tâm trí của Từ Tiến, anh ta thậm chí còn nhớ rõ người tên Tân Chí đó là ai, làm những việc gì, và tập hồ sơ của anh ta được đặt ở đâu. Nhưng chỉ vì có người can thiệp nên tập hồ sơ đó vẫn chưa được nhập vào những tập hồ sơ chính quy, nó hiện vẫn nằm trong một góc của cục tình báo. Vậy mà bây giờ Diệp Phong lại đột nhiên nhắc tới cái tên đó, hành động này của hắn làm cho Từ Tiến hiểu được lý do tại sao Lãnh Nguyệt lại bỏ đi như vậy."Nhị ca! Tập hồ sơ của người này thuộc vào dạng tuyệt mật, có thể…." Diệp Phong cúi đầu nhắc nhở Từ Tiến."Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ đem nó về cho cậu, không có chuyện gì xảy ra đâu!" Khi đó Từ Tiến cầm lấy tập hồ sơ của Tân Chí cũng thấy có hai chữ tuyệt mật ghi trên đó, nên anh ta mới dừng tay lại, không dám điều tra thêm nữa, vậy mà không ngờ cứ như ý trời đã định, trong chốn u minh trời đất này tập hồ sơ đó lại một lần nữa được anh ta sờ tới. Tuy anh ta biết rằng hành động này của mình đã động chạm đến pháp luật, nhưng trông nét mặt ảo não của Diệp Phong, Từ Tiến cũng không thể nào từ chối lời thỉnh cầu của đối phương được, bởi vì tập hồ sơ này là vô cùng quan trọng đối với Diệp Phong, và nó càng có liên quan tới vụ mất tích của Lãnh Nguyệt hơn bất cứ thứ gì."Hôm nay tôi còn xin nghỉ phép để tham dự lễ thành hôn giữa cậu và Lãnh Nguyệt đấy!" Từ Tiến sau khi ăn mặc gọn gàng bước ra ngoài cửa liền quay người lại nhìn bộ lễ phụ anh ta vừa mới mua nói: "Tôi hy vọng là bộ lễ phục đó tôi sẽ mặc nó trong thời gian gần nhất! Chút nữa tôi sẽ quay lại, cái cậu cần tôi sẽ lấy về cho cậu!" Chờ cho cánh cửa khép lại, Diệp Phong mới thẫn thờ lên tiếng: "Cảm ơn anh…!" Đâu cũng là câu nói duy nhất hắn có thể nói lúc này, những gì mà ông nội hắn cung cấp cho hắn không thể nào đầy đủ được, tuy ngoài miệng ông nói mình có quyền được biết sự thật, nhưng rõ ràng là ông đã giấu đi rất nhiều chi tiết, còn mình thì muốn được biết tất cả…. Tuy Diệp Phong đã đi khỏi căn phòng này, nhưng Hà Tích Phượng vẫn ngồi ở đó, trực giác của phụ nữ là vô cùng đáng sợ, đặc biệt là người phụ nữ thông minh và có khả năng mẫn cảm cao như Hà Tích Phượng. Tiềm thức nhắc nhở cô rằng cô nên ngồi lại chỗ này, cho dù Diệp Phong đã đi khỏi căn phòng này rồi, nhưng cô vẫn muốn ngồi lại, vì trong một thời gian dài nữa cô không còn có cảm giác có Diệp Phong ở bên cạnh mình nữa. Hà Tích Phượng đưa mắt lướt nhìn căn phòng, mọi góc mọi nơi, nơi đây được bầy biện vô cùng ấm cúng, giống y hệt như căn phòng tình yêu của Lục Tử Hồng trước kia. Khi đó, Lục Tử Hồng có mời mình đến tham quan căn phòng mới cưới của cô, mình khi đó vô cùng ghen tị với Tử Hồng, nhưng khi sự ghe tị của mình chưa kịp nguội đi thì chồng của Lục Tử Hồng lại qua đời. Cũng giống như với lần đó, Hà Tích Phượng lần đầu tiên vào bên trong này và cũng có một cảm giác ghen tị như vậy, nhưng lần ghen tị này còn mãnh liệt hơn rất nhiều lần đến phòng của Lục Tử Hồng, rồi kết cục của câu chuyện cũng dường như gần giống như kết cục của Lục Tử Hồng, đây cũng là một cảm giác tội lỗi mới nhen nhóm lên trong lòng của cô. Điều này làm cho Hà Tích Phượng đột nhiên có cảm giác như chính cô mới là thủ phạm của những cuộc tình tan nát không lành lặn này, thậm chí cô còn thử nghiệm xem lời nguyền của mình có linh nghiệm hay không, hoặc là ước vọng của cô có được ứng nghiệm hay không! Đang trong lúc cô nhắm mắt tự trách mình, thì từ bên ngoài bỗng nhiên vọng đến những tiếng gõ cửa kêu lên cộc cộc, vừa nhanh vừa mạnh, cứ như là người ta dùng búa tạ đập vào cửa vậy. Điều này vốn làm cho Hà Tích Phượng đang rất căng thẳng, bỗng nhiên bị tiếng đập cửa kia làm cho sợ hết cả hồn, cô theo phản xạ tự nhiên chạy đến cửa mở cửa ra… Vậy nhưng người đối diện cô lúc này không phải là người mà cô mong mỏi, mà là một người phụ nữ vô cùng quen thuộc…