Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học
Chương 50 : mưa gió sắp đến
Thẩm Đồng Vân cười nhìn về phía Mạc Tử Hàm và Mạc Mộng Dao, sau đó tao nhã thong dong cất bước đi tới chỗ hai người, vẫy tay, “Đến đây, đều lên xe đi.”
Mạc Tử Hàm và Mạc Mộng Dao liếc nhau, song song đi tới chỗ Thẩm Đồng Vân, người sau mở miệng nói, “Mẹ! Tử Hàm cũng lên xe sao?”
Thẩm Đồng Vân gật đầu cười nói, “Ba con mới ra viện, vừa lúc chú tư con chuyển nhà, đặt bàn ở khách sạn rồi, cùng nhau vui vẻ một chút.”
Mạc Mộng Dao “à” một tiếng, lại nhìn Mạc Tử Hàm cười nói, “Đi thôi Tử Hàm, ba chị mời khách.”
Thẩm Đồng Vân nhìn thật kĩ Mạc Tử Hàm một cái, “Tử Hàm à, ba mẹ cháu đều đến khách sạn rồi, thím lại đây đón cháu và Mộng Dao cùng nhau đi qua.”
Mạc Tử Hàm nghe vậy, trong lòng biết Thẩm Đồng Vân có chuyện muốn nói với mình, gật đầu, cười nói, “Cảm ơn thím ba.”
Ba người ngồi vào trong xe, Thẩm Đồng Vân vừa nói, “Khách khí cái gì, đều là người một nhà, Mộng Dao hai ngày ở trường vẫn tốt chứ?”
Mạc Mộng Dao kỳ quái nhìn mẹ mình, Mạc Tử Hàm cười gật đầu nói, “Rất tốt.”
Thẩm Đồng Vân yên tâm gật đầu, lại nói với Mạc Mộng Dao đang ngồi cạnh ghế điều khiển, “Tử Hàm là em gái con, ở trường học hai người các con hẳn là thân thiết mới phải, tan học đừng có chơi một mình thôi.”
Mạc Mộng Dao càng thêm kỳ quái nhìn mẹ mình, trong miệng nói có lệ, “Biết rồi mẹ.”
Thẩm Đồng Vân biết tính cách con gái mình, đành bất đắc dĩ cười cười, “Tử Hàm à, cháu ngày thường bồi Mộng Dao nhiều hơn, hai đứa các con làm bạn với nhau thím cũng yên tâm.” Nói xong nhìn Mạc Tử Hàm từ kính chiếu hậu, người sau lên tiếng đồng ý.
Đến khách sạn đỗ xe xong, Mạc Mộng Dao xuống xe trước đi vào khách sạn, Thẩm Đồng Vân cố ý chậm lại mấy bước, giữ chặt Mạc Tử Hàm, từ trong lòng lấy ra một cái túi nhỏ màu trắng, nhét vào trong tay Mạc Tử Hàm, “Bác ba cháu nhờ thím đưa cho cháu, bên trong… Có một viên đạn, không đến vạn bất đắc dĩ trăm ngàn không thể dùng.”
Mạc Tử Hàm ngưng tụ mắt sắc, nâng mắt nhìn về phía Thẩm Đồng Vân hỏi, “Chuyện có thay đổi?”
Thẩm Đồng Vân sửng sốt, lập tức gật đầu, “Không ngờ Tử Hàm cháu thông minh như vậy. Đúng là chuyện có biến cố, thị trưởng Bạch thẩm tra Hoàng Bột Nam và vị quan thanh tra làm giao dịch tiền tài bất chính, còn tra ra thủ hạ tập đoàn vận chuyển hành khách của hắn có chuyện trốn thuế lậu thuế.”
Mạc Tử Hàm sửng sốt, không ngờ thị trưởng Bạch kia hiệu suất làm việc nhanh như vậy, thật là quan lớn một cấp đè chết người.
“Chuyện lần trước, bác ba cháu hoài nghi là Hoàng Bột Nam làm. Ngày mai thị trưởng Bạch sẽ an bài bắt người, kế tiếp chính là chuyện của cảnh sát, thủ hạ của hắn không chừng sẽ tiến hành trả thù chúng ta, cháu mọi sự cẩn thận, nhìn kỹ Mộng Dao.” Thẩm Đồng Vân thần sắc ngưng trọng dặn dò.
Nói xong lại lấy từ trong lòng ra một phong bì đưa cho Mạc Tử Hàm.
Mạc Tử Hàm suy nghĩ, biết bên trong là năm ngàn nguyên tiền mặt, cô mắt mang ý cười nhìn Thẩm Đồng Vân, “Thím ba thật sự coi cháu là bảo tiêu?”
Thẩm Đồng Vân xấu hổ cười nói, “Việc nào ra việc ấy, thím không thể bạc đãi cháu. Nhớ kỹ Tử Hàm à, chuyện hôm nay thím nói với cháu, trăm ngàn lần đừng nói với ai, bao gồm cả ba mẹ cháu.”
Vốn những lời này không nên nói với Mạc Tử Hàm, nhưng chuyện có khẩn cấp, hôm nay Mạc Quân Nghĩa gặp mặt thị trưởng Bạch mang về tin tức này, làm bà lo lắng không thôi. Mạc Tử Hàm cho bà cảm giác rất ổn trọng, không giống đứa trẻ tuổi ở này, trải qua chuyện lần trước, bà cho rằng hẳn nên cho Mạc Tử Hàm hiểu trước.
Mạc Tử Hàm cất tiền và viên đạn vào túi xách, “Mộng Dao ở trường học cháu phụ trách an toàn, thím và bác không phải lo lắng.”
Lúc này Mạc Mộng Dao đi tới cửa quay đầu, nghi hoặc gọi, “Mẹ à, mẹ nói gì với Tử Hàm thế ạ? Mau lại đây thôi.”
Thẩm Đồng Vân cười gật đầu, cùng Mạc Tử Hàm đi qua, vừa nhỏ giọng nói, “Phải tránh, nhất định phải cẩn thận, Hoàng Bột Nam làm mối chuyển hành khách, hoành hành nhiều năm ở Lan Thành, thủ hạ nuôi được một đám anh em liều mạng. Bọn họ đều biết bác ba cháu làm việc cho thị trưởng Bạch.”
Mạc Tử Hàm gật đầu, Thẩm Đồng Vân nói như thế, chính là không giấu diếm cô, mà kết hợp với lời của Trầm Đồng Vân, Mạc Tử Hàm cũng xác định phán đoán trong lòng.
Mạc Quân Nghĩa quả thật là làm việc cho thị trưởng Bạch, mà Mạc Quân Nghĩa gặp Hoàng Bột Nam, phỏng chừng chính là thị trưởng Bạch phó thác bọn họ tiếp xúc. Mà khi Mạc Quân Nghĩa gặp chuyện không may, người trẻ tuổi làm Mạc Tử Hàm có cảm giác kỳ quái kia, là quen biết của Hoàng Bột Nam.
Tất cả mọi chuyện đều liên kết thành một chuỗi với nhau. Mà sự thật, mặc dù cô đoán chưa được chắc chắn nhưng cũng được tám chín phần mười.
Đi vào khách sạn, một hàng ba người đi thang máy lên tầng. Mạc Mộng Dao kéo cánh tay Thẩm Đồng Vân hỏi, “Mẹ à, vừa rồi mẹ nói gì với Tử Hàm vậy?”
“Không có gì, hỏi một chút con ở trường có ngoan hay không thôi.” Thẩm Đồng Vân sủng nịch nhìn con gái mình.
Người sau nhất thời không vui chu miệng, “Mẹ này! Người hỏi Tử Hàm làm cái gì nha,con lớn hơn nó, lại biến con thành như con nít rồi.” Hơn nữa loại cảm giác này làm cô rất không quen, mẹ khi nào thì thân cận với Tử Hàm như vậy?
Đúng lúc này nghênh diện đi xuống một đám người, người cầm đầu trùng hợp là Hoàng Bột Nam, ở bên cạnh hắn có mấy người đàn ông tây trang giày da, tuổi chừng từ hai mươi tới bốn mươi, trong đó đứng nghiêng người cạnh Hoàng Bột Nam, chính là người thanh niên Mạc Tử Hàm đã gặp hai lần nhưng chưa nói chuyện lần nào.
Người thanh niên vẫn là bộ tây trang màu trắng, trong mắt hoa đào một mảnh đông lạnh, dáng người cao to đứng thẳng tắp, hai tay cắm ở túi quần đi hướng xuống lầu, Hoàng Bột Nam đứng ở bên người hắn thấp giọng nói cái gì đó, ẩn ẩn có chút cung kính khiêm tốn.
Người thanh niên thỉnh thoảng gật đầu, về phần những người khác, đều là đi theo phía sau hai người.
“Bạch thiếu ngày sau lại đến Lan Thành, nhất định phải báo Hoàng mỗ, Hoàng mỗ cũng tiện làm chủ nhà tận tình!” Hoàng Bột Nam nói những lời này bay tới tai Mạc Tử Hàm, thì ra thanh niên này họ Bạch?
Bọn họ và ba người Mạc Tử Hàm, Thẩm Đồng Vân vừa vặn ở giữa cầu thang gặp nhau, Thẩm Đồng Vân dừng một chút, Hoàng Bột Nam kia cũng tạm dừng một chút, lập tức cười hô, “Thẩm phu nhân? Thật sự là khéo.”
Dứt lời hắn thì thầm bên tai người thanh niên, “Vị này chính là…”
Người trẻ tuổi nâng tay đánh gãy lời hắn nói, trong mắt hoa đào làm như dâng lên một chút ý cười, “Thẩm phu nhân, nói ra còn là bà con Bạch gia chúng ta, tôi đương nhiên nhận được.”
Lưng Thẩm Đồng Vân tựa hồ cứng ngắc một chút, lập tức trong mắt nghi hoặc hỏi, “Cậu là…”
“Bạch Tử Dụ.” Người trẻ tuổi chọn môi cười, bỏ qua Thẩm Đồng Vân đi xuống dưới lầu.
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc Bạch Tử Dụ đi ngang qua Mạc Tử Hàm, cô có cảm giác hắn tựa hồ tạm dừng một chút, sau đó rất nhanh rời đi.
Sắc mặt Thẩm Đồng Vân trở nên cứng ngắc, trong miệng lẩm bẩm nói, “Bạch Tử Dụ đến Lan Thành? Hắn làm sao lại cùng một chỗ với Hoàng Bột Nam?”
Những lời này Mạc Tử Hàm nghe được, cô chậm rãi nheo đôi mắt lại.
Thị trưởng Bạch, Bạch Tử Dụ, bọn họ có quan hệ gì?
Hết
Truyện khác cùng thể loại
325 chương
10 chương
219 chương
333 chương
74 chương