Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Chương 32 : hoàng bột nam

“Có ý gì?” Vương Phượng Anh và Mạc Quân Bảo song song sửng sốt, đối với lời nói của Mạc Quân Nghĩa hiển nhiên không thể lý giải thấu triệt. Người đó nằm ở trên giường ngưỡng mặt cười nói lặp lại, “Tôi là muốn cảm tạ Tử Hàm đã cứu mạng tôi!” “Cứu mạng?” Hai vợ chồng trăm miệng một lời hỏi. Thẩm Đồng Vân cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, lập tức đi nhẹ tới đầu giường, nhìn thấy trên bàn một đống vỏ táo chỉnh tề thì sửng sốt. Mạc Quân Nghĩa đương nhiên là không thể đến tủ đầu giường tước vỏ rồi, bà rời đi thì trong phòng trừ Mạc Quân Nghĩa cũng chỉ còn Mạc Tử Hàm! Nghĩ vậy, Thẩm Đồng Vân xoay người nhìn về phía Mạc Tử Hàm đứng ở cửa, dáng người gầy yếu, mặc quần áo đồng phục rộng thùng thình. Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Đồng Vân, Mạc Tử Hàm giương mắt nhìn lại bà ta, tầm mắt hai người chạm vào nhau, bà ta làm ra một cái tươi cười ngại ngùng thanh lệ. Đúng lúc này Mạc Quân Nghĩa lại nói, “Haiz, lần này ít nhiều nhờ Tử Hàm ra tay cứu tôi. Chuyện này các ngươi tự mình hỏi Tử Hàm đi.” Mạc Quân Bảo lúc này xoay người hỏi, “Con gái à, sao lại thế này? Con nói cho ba nghe rõ ràng một chút đi?” Mạc Tử Hàm nhìn Mạc Quân Nghĩa cười vui sướng khi người gặp họa, thấy Vương Phượng Anh cũng tràn đầy nghi hoặc trông lại, mới thản nhiên mở miệng cười nói, “Bác ba bị người ta tập kích, con trùng hợp đi ngang qua, đành phải cứu bác ấy.” Nói xong lộ ra một tia bất đắc dĩ. Mạc Quân Nghĩa nghe vậy giống như là bị gì đó chọc vào yết hầu vậy, cái gì mà đành phải cứu bác ấy? Giống như là lười ra tay cứu ông vậy… Lười ra tay? Sự thật quả thật như thế mà. Nếu lúc ấy không phải trùng hợp xuất hiện ở nơi đó, Mạc Tử Hàm thật sự đúng là lười ra tay đi cứu Mạc Quân Nghĩa, chuyện này mặc dù là sau này ngẫm lại cô thấy có chút hối hận. Trong khung, tựa hồ còn có một tia lãnh huyết. Nhưng khi làm việc lại tựa hồ còn có trong nháy mắt tâm nóng. Nếu không phải trong nháy mắt tâm nóng này và bản năng ra tay lúc nguy cơ, chỉ sợ giờ phút này mọi người đã không phải đứng ở bệnh viện, mà là nhà tang lễ rồi. Vương Phượng Anh và Mạc Quân Bảo vẫn còn cẩn thận truy hỏi, nhưng đúng lúc này cửa chính bị người từ bên ngoài đẩy ra, Vương Diễm đi đầu bước vào, đi theo phía sau là con bà ta Mạc Đoan. “Đều ở đây à? Lão tam tỉnh rồi?” Nhìn thấy Thẩm Đồng Vân bên giường bệnh trông Mạc Quân Nghĩa, Vương Diễm tươi cười tiếp đón một câu. Nhưng khi nhìn thấy cả nhà Mạc Quân Bảo bà ta liền thay đổi sắc mặt. Sau đó cao ngạo ngửa đầu hừ một tiếng, kéo con vào phòng, “Ôi chao, vừa nghe nói chú ba tỉnh, Tiểu Đoan nói gì cũng phải đi thăm chú ba nó, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thân thiết với chú ba rồi!” Mạc Đoan xấu hổ cười gật gật đầu, “Chú ba, thân thể đỡ nhiều chưa ạ?” Mạc Quân Nghĩa cười gật gật đầu, “May mà tỉnh lại, thiếu chút nữa thì không tỉnh lại được.” Vương Diễm vội vàng, “Phi phi phi! Tốt xấu cái gì, đừng có nói linh tinh vậy, Đồng Vân, cô không quản lý cái miệng này của chồng cô sao.” Thẩm Đồng Vân mỉm cười gật đầu nói, “Quân Nghĩa chính là tính tình này, tôi cũng quen rồi.” Vương Diễm cười ha ha, đi theo nịnh hót vài câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Tử Hàm, “Ui, này từ nhỏ, sói mắt trắng này không thân với ai, đến đây làm gì nha?” “Chị dâu! Chị nói ai là sói mắt trắng vậy!” Vương Phượng Anh lăng lăng trợn mắt nhìn về phía Vương Diễm, làm sao nghĩ chị ta lại châm chọc nhà mình. Vương Diễm lại cười nhẹ, “Ai là sói mắt trắng, ai còn không biết rõ ràng sao? Từ nhỏ nó được anh nó đối xử tốt? Bác cả bác gái ai mà không giúp đỡ nó? Nếu không có chúng ta, không chừng nó không được lên tới sơ trung đâu! Quay đầu thì phản lại, tay đánh anh họ, chân đá bác gái! Chuyện tốt, sở trường gì, đều bị nó dùng cả đấy!” Vương Phượng Anh nghe lời ấy tức giận đến cả người phát run. Bọn họ là từng giúp đỡ nhà mình, nhưng khi gặp chuyện lần đó bọn họ giúp cái gì? Khi đứa nhỏ lên sơ trung, bởi vì ấn hộ khẩu phân trường học, nhưng đứa nhỏ lại cùng hộ khẩu với mình ở trên thành phố lớn, xuống dốc đến chỗ này, cho nên khi phân trường học có vấn đề về điểm. Thật là bởi vì Mạc Quân Cường làm buôn bán máy tính với trường học, cho nên giúp đỡ nói một hai câu. Cứ như vậy nhưng tự mình phải chuẩn bị không ít tiền, bọn họ cứ như ma cà rồng không đáy! Nhưng chuyện này, có thể nói người ta không hỗ trợ sao? “Chị dâu, Tử Hàm dù sao vẫn là đứa trẻ, có một số việc, làm trưởng bối không nên quá mức so đo với đứa bé.” Mạc Quân Nghĩa không nhìn được nói giúp. “Lão tam, chú có biết Tử Hàm đứa nhỏ này, đánh Tiểu Đoan nhà tôi thành cái dạng gì hay không? Ngày hôm sau thiếu chút nữa không xuống giường được! Hừ, tôi nói nó là sói mắt trắng không phải không có đạo lý, chú nằm viện nhiều ngày như vậy, đứa nhỏ này có lần nào tới đây không, tôi nghĩ là đau lòng!” Vương Diễm kích động trở lại nói. Chuyện này bà đã sớm muốn tìm nhà Mạc Quân Bảo nói, nhưng vẫn chưa có dịp! Mạc Quân Cường thấy mất mặt cho nên ngăn cản bà đi tìm nhà Mạc Quân Bảo, hôm nay thật vất vả mới gặp nhau, còn không nói thì đợi khi nào? Vương Diễm vừa nói xong, không ngờ ngoài cửa lại có tiếng gõ, sau đó chậm rãi đẩy ra, một gã trung niên tây trang giày da đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nói, “Người nhà anh Mạc đều ở đây sao? Xem ra tôi đến không phải lúc rồi!” Mạc Quân Nghĩa nghe vậy vội vàng giãy dụa ngồi dậy, “Hoàng tiên sinh, mời vào trong, mời vào trong!” Mạc Quân Bảo nhìn thấy người tới cũng sửng sốt, nhỏ giọng nói, “Wow, sẽ không phải là Hoàng Bột Nam chứ?” Mạc Tử Hàm nhận được người này, người này chính là người đàn ông tây trang đêm đó đứng ở ngoài câu lạc bộ đêm bắt tay với Mạc Quân Nghĩa, lúc ấy Mạc Tử Hàm ngồi xuống hỏi, người đàn ông tây trang kia còn mở miệng trả lời cô. “Hoàng Bột Nam là loại người nào?” Mạc Tử Hàm thấp giọng hỏi Mạc Quân Bảo. “Người tài ba!” Mạc Quân Bảo dựng thẳng ngón tay cái lên, sau đó quan sát sườn mặt người nọ nói, “Không sai được, ba từ xa đã nhìn thấy Hoàng Bột Nam một lần, hắn! Không ngờ được, bác ba con lại có thể diện này?” Từ khẩu khí của Mạc Quân Bảo và thần sắc không dám kia có thể thấy được, Hoàng Bột Nam này không phải là nhân vật bình thường. Hoàng Bột Nam cười đi đến trước giường bệnh, “Không quấy rầy người nhà các anh gặp nhau đấy chứ? Anh xem tôi này, đi đến đây cũng không nghĩ ra nên gọi điện thoại trước, nghe nói anh tỉnh là chạy vội tới đây.” Mạc Tử Hàm nhìn bóng dáng người nọ, hắn làm sao có thể đúng lúc biết được Mạc Quân Nghĩa thức tỉnh? Xem ra là bác sĩ hoặc là y tá ở đây báo cho hắn ta. Mạc Quân Nghĩa cười ha ha, nhìn nhà Vương Diễm và Mạc Quân Bảo một cái, vừa rồi đã bảo bọn họ ra ngoài một lần rồi, lúc này không tiện lại bảo bọn họ ra lần nữa. Mạc Tử Hàm mỉm cười, “Bác ba, nếu thân thể bác không đáng ngại, chúng cháu sẽ không ở đây quấy rầy nữa.” Dứt lời gật đầu với cha mẹ ý bảo rời đi. Vương Diễm lại trừng mắt còn muốn nói chuyện, Thẩm Đồng Vân sắc bén quét mắt một cái, nhất thời làm Vương Diễm lời nói bên miệng chạy trở về. Ngày thường Thẩm Đồng Vân đoan trang ít nói, không ngờ sau đó đúng là trở nên sắc bén vô cùng. Ánh mắt kia làm cho Mạc Tử Hàm cũng sửng sốt. Mạc Quân Bảo cũng thông minh bèn cười nói, “Vậy đi, anh ba chị ba, chúng tôi đi trước, Hoàng tiên sinh, chúng tôi đi trước …” Hoàng tiên sinh kia nhìn Mạc Tử Hàm một cái, cười nói, “Không vội, không vội. Cô bé này chính là cô bé đêm đó cứu Quân Nghĩa phải không?” Nghe lời ấy, Mạc Quân Nghĩa không dấu vết khẽ nhíu mày. Hết