Đặc Công Manh Phi

Chương 97 : Đối Mỹ Nam Đùa Giỡn Lưu Manh

Mộc Nghiên hai tay chống cằm, đôi mắt đẹp nháy cũng không nháy nhìn yêu nghiệt trước mặt, ánh trăng nhu hòa chiếu vào trên mặt hắn dung nhan vốn đã yêu nghiệt lại nhiễm thượng vài phần tà khí, nàng nghĩ này khuôn mặt rất quen thuộc. Nam nhân ngẩng đầu, chống lại tầm mắt Mộc Nghiên, tiểu nha đầu đã trưởng thành, không biết còn có nhớ y hay không? “Nhìn ngươi sao quen mắt như vậy chứ!” Mộc Nghiên vuốt cằm, một bộ lưu manh, nàng cũng không phải nghĩ đùa giỡn người này, mà là thật sự rất quen thuộc, chỉ là nghĩ không ra mà thôi. “À…” Nam nhân cười khẽ, cực hạn ưu nhã làm cho Mộc Nghiên đổ ngã một ly trà, y muốn nhìn xem nha đầu kia có thể hay không đoán được mình là ai? “Chậc chậc, nụ cười này càng giống, rốt cuộc là đã gặp ở đâu chứ?” “Ngày hôm qua, ban ngày gặp qua.” Nam nhân thanh âm giống như thanh tuyền chảy ra từ khe núi, làm cho người nghe có loại cảm giác như lọt vào trong sương mù. “Sai.” Mộc Nghiên lắc lắc ngón tay, nàng nghĩ không chỉ là ban ngày gặp qua, người này cho nàng cảm giác rất quen thuộc, tựa như bọn họ đã biết thật lâu dường như. Người này có thể tự do ra vào Mộc phủ, hơn nữa gia gia lại cho y tiến vào viện tử của mình, người này rốt cuộc là ai chứ? Nhìn bộ dạng Mộc Nghiên cau mày, nam nhân quyết định gợi ý một chút, tiếng nói từ tính vang lên: “Tiểu nha đầu…” Oanh, lúc Mộc Nghiên nghe thế một tiếng, cuối cùng vang lên y là ai , nha, chính là y, chính là tên khốn kiếp lúc trước, từng nói với nàng nếu như nàng dám chạm vào người khác liền đem cửu tộc người ta giết, khốn kiếp. “Ha ha… mỹ nhân, ta đã nói ngươi sao lại quen thuộc chứ, thì ra là mỹ nhân ngươi.” Mộc Nghiên lời nói liền giống như lưu manh đùa giỡn, đưa tay giơ lên cằm nam nhân, a da như thế nào trơn như vậy? Nam nhân đầu đầy hắc tuyến, mặc kệ thời gian thay đổi như thế nào, tiểu nha đầu này bản lĩnh háo sắc là một chút cũng không đổi. Trở tay cầm tay Mộc Nghiên, khẽ động một cái, Mộc Nghiên liền tiến vào lòng y. “Nha đầu, muội nói ta nên nghiêm phạt muội như thế nào đây?” Nam nhân nâng lên Mộc Nghiên cằm, híp mắt nói. Mộc Nghiên hai tay ôm nam nhân cổ tươi cười như hoa nói: “Nghiêm phạt? Ta có vẻ không phạm sai lầm, vì sao nghiêm phạt chứ?” “Lúc trước ước định mười năm, muội đến muộn ba năm, muội nói đi? Hửm?” Ngón tay nam nhân phác họa khuôn mặt Mộc Nghiên, y muốn đem hình dáng của nàng khắc sâu vào trong ngực, như vậy y liền có thể trước tiên xác định nàng là ai. Mà sẽ không giống như ngày hôm nay phạm loại sai lầm đơn giản này, trước đó hắn dĩ nhiên không dám xác định có đúng hay không nha đầu của y đã trở về. “Í, mỹ nhân khi đó ta căn bản không biết ngươi là ai? Lời ngươi nói có thể tin được sao, lại nói ta không sai, người sai chính là ngươi, ngươi nha đến bây giờ còn không nói cho ta biết tên ngươi đâu? Hử?” Mộc Nghiên hung hăng nhéo ngực Phi Khê Trần một cái, sách sách rất rắn chắc!