Đặc Công Manh Phi

Chương 84 : Phi Khê Trần

Ba năm trước đây, Phi Khê Trần đã trở về, trở lại Hồng Tụ đế quốc, cũng là thời gian trước đây cùng Mộc Nghiên ước hẹn, mười năm, tròn mười năm, một đêm cũng không hơn. Y thực hiện lời thề lúc trước hẹn ước, mười năm, mười năm rốt cuộc trở về! Ở trong mười năm này, vô số buổi tối trong đầu đều là nha đầu cười, giận dữ, còn có đôi mắt như sao sáng trong đêm tối dẫn dắt hắn kia. Thế nhưng khi hắn vui vẻ đến Mộc gia tìm tiểu nha đầu thì nhận được kết quả chính là tiểu nha đầu đã chết, lúc ba tuổi đã xảy ra chuyện bất trắc. Điều này làm cho Phi Khê Trần thoáng cái rơi vào hắc động không đáy, làm sao có thể, y không tin, y muốn tìm tiểu nha đầu, thế nhưng mặc kệ hỏi ai, điều nói tiểu thần đồng Hồng Tụ đế quốc, Mộc tướng phủ lúc Mộc Nghiên ba tuổi trong phủ xuất hiện kẻ trộm, mà Mộc Nghiên cũng ngay lần ngoài ý muốn kia bị kẻ cắp sát hại. Hắn một mực tìm kiếm hung thủ, thế nhưng Mộc gia đều nói không biết hung thủ là ai? Đến từ đâu?! Lúc này làm cho y nghe đến việc này trong lòng rất phấn chấn, Phi Khê Trần bỗng nhiên nghe được trái tim đã chết của mình lần nữa nhảy lên. “Chất nhi, có những lời này của ngươi, lão phu an tâm, gia gia ngươi đi trước lão phu 10 năm, hôm nay lão phu lập tức sẽ đi bồi hắn, ha ha, mười năm, cũng không biết gia gia ngươi tính bướng bỉnh kia có tốt hơn chút nào không, lão phu xuống phía dưới phỏng chừng hắn nhất định sẽ cười nhạo lão phu một phen.” Lão gia tử lo lắng nói, nhưng là trên mặt hắn xác thực hiện lên tia sáng vui vẻ. Phi gia cùng Mộc gia, vốn là bạn tri kỉ. Phi gia lão gia tử Phi Thiên Minh cùng Mộc lão gia tử Mộc Thiên Bá hai người có thể nói là huynh đệ sinh tử. Mười năm trước Phi gia bị diệt môn, mà Phi Khê Trần là người duy nhất được Mộc lão gia tử thâu lương hoán trụ* cứu đến, cũng là tình cảnh mười năm trước Phi Khê Trần mười tuổi cùng Mộc Nghiên gặp mặt, mà ngày đó cũng là ngày Phi Khê Trần được người khác mang đi. (thay xà đổi cốt, ý là đổi người chết thay) Hôm nay sau mười năm, bị diệt môn vậy mà đến phiên Mộc gia lão, lão gia tử bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt tang thương cười lưu lại lệ ngân. Bọn họ chiến đấu trên chiến trường vì cái gì? Cũng là quốc gia bọn họ, thế nhưng kết quả là, không chết trên chiến trường lại chết trên tay mưu mô hoàng thất mà mình bảo vệ… Lão Minh, huynh đệ ta, mười năm trước ngươi bị kẻ gian hãm hại, ta không có năng lực báo thù cho ngươi, mà hôm nay ta sắp sửa đi cùng ngươi, ta không mặt mũi gặp ngươi, ta thẹn với ngươi…