Đặc Công Manh Phi
Chương 161
Tiểu Phượng vô cùng nhàn nhã nhìn xa xa Mạnh Liên Nhi bị cá lớn biến dị công kích, hừ lạnh một tiếng oán thầm nói ‘ Đây tất cả đều là ngươi tự tìm , cho ngươi kiêu ngạo , cho ngươi ngông cuồng, cho ngươi ngông cuồng…Chỉnh chết ngươi nha!’
Cá lớn biến dị trực tiếp tới trên đất bằng công kích, mặt đất nơi nó đè qua trở nên sạch sẽ..
Mạnh Liên Nhi tu vi huyền khí cấp ba là mượn dược vật đi đến, chính nàng ta kinh nghiệm thực chiến ít đến thương cảm, từ nhỏ được chiều chuộng quen , nàng ta có thể có khả năng trải qua thực chiến sao?
Cho nên qua hơn mười chiêu Mạnh Liên Nhi đã chật vật không chịu nổi.
Cảm giác sợ hãi kéo tới, Mạnh Liên Nhi toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lẽ nào hôm nay mình sẽ chết ở chỗ này?
Mạnh Liên Nhi muốn chạy trốn thế nhưng phát hiện cá lớn biến dị mỗi lần đều có thể thành công chặn đứng đường chạy trốn của nàng.
Y phục trên người sớm đã bị thủng rất nhiều lỗ hổng, mái tóc Mạnh Liên Nhi cũng có chút rối loạn.
Đột nhiên chân Mạnh Liên Nhi bị hàm răng lớn của cá biến dị làm bị thương.” Ai u!” Một tiếng kêu to thống khổ , Mạnh Liên Nhi bị hung hăng quăng ngã.
“Ngao…” Cá lớn biến dị mở lớn mồm hướng Mạnh Liên Nhi cắn xuống.
“A…”Mạnh Liên Nhi hét to một tiếng, trực tiếp bị dọa ngất .
Trước khi ngất, Mạnh Liên Nhi vô cùng hối hận, nếu không tại mình chạy đến đây , vậy mình cũng sẽ không gặp quái vật này cũng sẽ không phải chết.
“Nữ nhân giáo huấn chút là được, chúng ta lần này tới là có chính sự muốn làm, nếu như giờ phút này nàng xẩy ra chuyện, như vậy chuyện của chúng ta cũng không cần bàn!” Tiểu Phượng đứng dậy vỗ vỗ vụn cỏ trên người hướng Tử Tầm Nguyệt nói.
“Ta có chừng mực!” Tử Tầm Nguyệt gật đầu, nàng tuyệt không kinh ngạc gặp Tiểu Phượng ở chỗ này, từ lúc Tiểu Phượng mới đến đây nàng cũng đã biết!
Hơn nữa Tử Tầm Nguyệt ban đầu dự tính chỉ là giáo huấn một chút Mạnh Liên Nhi mà thôi, cũng không muốn mạng của nàng.
“Vậy nàng hiện tại làm sao bây giờ?” Tiểu Phượng chỉ chỉ Mạnh Liên Nhi đang hôn mê nằm trên cỏ, lại nhìn một chút con cá trong nháy mắt nhỏ lại, khóe miệng co giật mạnh.
“Làm sao bây giờ?” Tử Tầm Nguyệt hừ hừ :“Ném đây thôi, chẳng lẽ còn muốn đi tìm người đến mang nàng cõng trở về a? Ta đối nàng cũng không có lòng tốt như vậy!” Tử Tầm Nguyệt khinh thường bĩu môi, nâng lên con cá nhỏ đang giãy dụa trên cỏ đi tới bên bờ suối, đem nó thả lại vào trong dòng suối.
Con cá từ trong tay Tử Tầm Nguyệt vút một tiếng chuồn mất, ở trong nước vui vẻ bơi lội.
Tử Tầm Nguyệt rửa tay, sửa sang đầu tóc đứng dậy nhìn tiểu Phượng cười nói :“Ta không ngại ngươi cõng nàng trở về.”
Tiểu Phượng toát mồ hôi :“Đừng, ta còn không muốn bị người đè chết!” Hắn này tiểu thân thể nếu như khiêng nữ nhân bẩn hề hề trên mặt đất kia , không cần phải nói đi, chính là tưởng động động chân đều là chuyện khó khăn a, chiều dài chính là rất đối lập a! Tiểu Nguyệt Nguyệt thật xấu xa.
“Đi trở về!” Tiểu Phượng nói xong xoay người rời đi.
Đi vài bước mới phát hiện phía sau không có thanh âm, cũng không có tiếng bước chân, tiểu Phượng dừng lại xoay người, nhìn Tử Tầm Nguyệt đứng một chỗ vẫn không nhúc nhích nói :“Không đi sao?”
Tử Tầm Nguyệt cười cười, chỉ vào chân mình nói :“Ta đau chân!”
Tiểu Phượng cười méo nói :“Ngươi muốn ta cõng ngươi trở về.”
“Người thông minh vừa nói liền biết!”
Tiểu Phượng đi tới bên người Tử Tầm Nguyệt, gió nổi lên, thổi bay mái tóc hai người , hồng sắc, tử sắc*giữa không trung đan vào nhau..
Tiểu Phượng nhếch môi, hai tiểu hài tử cứ như vậy đứng nhìn đối phương, rốt cục tiểu Phượng bại trận trước, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống :“Cô nãi nãi , lão nhân gia ngài thỉnh lên đi!”
“Hì hì !” Tử Tầm Nguyệt híp mắt nở nụ cười, trực tiếp nhào tới trên lưng tiểu Phượng.
“Trần , Liên Nhi không thấy!” Mạnh Liệt phái rất nhiều người đi ra ngoài tìm, thế nhưng kết quả đều là không có tin tức.
“Nàng chơi mệt tự nhiên sẽ trở về!” Phi Khê Trần thản nhiên nói.
Mạnh Liệt còn muốn nói cái gì, thấy bên cạnh ngồi Mộc Nghiên cùng Ngục Viêm Thương bất đắc dĩ im lặng, lại phái người đi tìm kiếm.
“Tầm Nguyệt làm sao vậy?” Thấy Tiểu Phượng cõng Tử Tầm Nguyệt tiến vào, Mộc Nghiên mở miệng hỏi.
“Nàng bóc lột ta!” Tiểu Phượng đem Tử Tầm Nguyệt buông xuống, xoa xoa vai, kỳ thật Tử Tầm Nguyệt rất nhẹ, một chút cũng không nặng, Tiểu Phượng đầy đều là làm bộ mà thôi.
Phi Khê Trần nhìn hai người quay lại, khóe miệng nhẹ nâng lên, tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt đều đã trở về, như vậy Mạnh Liệt hẳn là rất nhanh liền tìm được Mạnh Liên Nhi.
Ngục Viêm Thương buông chén trà, một tay nhéo tiểu Phượng tiểu cánh tay kéo đến trong lòng mình, ở bên tai tiểu Phượng nói nhỏ vài câu.
Rước lấy Tiểu Phượng hướng Ngục Viêm Thương giơ ngón tay giữa lên!
Tử Tầm Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngục Viêm Thương cùng Tiểu Phượng,hai người này ở giữa ban ngày lại nói lời nói đáng ghét gì!
Qủa nhiên sự tình như Phi Khê Trần nghĩ.
Sau khi Tử Tầm Nguyệt cùng Tiểu Phượng trở lại không đến nửa nén nhang thời gian, người Mạnh gia bảo đã trở lại.
“Thiếu chủ , tìm được tiểu thư!”
“Không bị thương chứ?” Mạnh Liệt hỏi, hắn đối muội muội nói thân cũng không thân, nói không thân lại không đúng, Mạnh Liệt cùng Mạnh Liên Nhi là cùng cha khác mẹ.
“Còn thỉnh thiếu chủ xử phạt, tiểu thư bị thương, với lại…” Võ sĩ quỳ một gối trên mặt đất, câu tiếp theo khó có thể mở miệng…
“Nói..” Mạnh Liệt lạnh lùng nói.
“Tiểu, tiểu thư bị thương rất nghiêm trọng!”
Không có nổi giận như trong tưởng tượng, Mạnh Liệt chỉ là phất tay bảo võ sĩ lui ra, võ sĩ đứng dậy liền nghe được tiếng Mạnh Liệt :“Tìm đại phu hảo hảo trị liệu cho tiểu thư.”
“Dạ!” Võ sĩ lui ra, trong lòng lại thầm nói, thiếu gia hôm nay làm sao vậy? Nếu như là trước đây thiếu gia nghe được tiểu thư bị người khi dễ, không phải đã sớm mang theo hạ nhân tìm đến cửa rồi sao? Hôm nay thiếu gia thật kỳ lạ a!
(* chỗ này ta cũng k rõ, ta nhớ lúc trước có nói tóc Tử Tầm Nguyệt màu đen, nhưng chỗ này tác giả lại cho màu tím – chắc tóc màu tím là đúng , từ giờ sẽ để tóc màu tím luôn nhé ..
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
32 chương