Ở đây ba nam nhân đầu đầy hắc tuyến, nam nhân không một thứ tốt? Ngươi nha chính mình không phải là nam sao!! Mạnh Liệt khuôn mặt tuấn mỹ đã có chút vặn vẹo biến dạng, nha hắn…hắn vậy mà bị một tiểu hài tử xấu xa nói thành cầm…cầm thú… Ừ..Mộc Nghiên cùng Tử Tầm Nguyệt hai người đồng ý gật đầu, nói quá đúng, nam nhân vốn không là thứ tốt, tiểu Phượng chính là ví dụ tốt nhất. “Kia, tiểu Phượng, ngươi xác định nam nhân đều không một thứ tốt?”Ngục Viêm Thương vẻ mặt vặn vẹo a. “Ừ xác định!” Tiểu Phương nghiêm túc gật đầu. “Vậy ngươi là gì?” Mạnh Liệt chỉ vào Tiểu Phượng nói. “Ta?” Tiểu Phượng cắn ngón tay, bỗng nhiên rất tự hào vỗ ngực nói :”Ta bây giờ còn là nam hài, không phải nam nhân.” Ha ha! Nguy hiểm thật a, hoàn hảo mình thông minh! “Tiểu tử ngươi nói ai là cầm thú?” Mạnh Liệt từng bước ép sát tiểu Phượng. “Hừ, cầm thú là ngươi nha, ngươi không cầm thú vậy ngươi ngoạn cái gì muốn cường thú ta Thi Thi tỷ?” Tiểu Phượng tiểu thân thể ưỡn lên,bộ dạng không chút nào sợ hãi, nói giỡn bọn họ năm người , thằng nhãi này chỉ có một người, hắn có thể sợ sao? “Thi Thi?” Mạnh Liệt dừng lại cước bộ, cau mày, xoay người nhìn Phi Khê Trần hỏi :”Trần ngươi mang một đám người đến sẽ không là vì việc này đi?” Phi Khê Trần gật đầu. “Mạnh Liệt, Thi Thi thế giới như tờ giấy trắng, ngươi đừng đem nàng nhuộm màu.” Mộc Nghiên rốt cục mở miệng. Mạnh Liệt nhìn về phía Mộc Nghiên nhướng mi nói:”Nga, theo ngươi nói như vậy ta thế giới một mảng màu sắc, như vậy ngươi không phải nên cảm tạ ta giúp biểu muội thuần khiết như giấy trắng của ngươi đổi màu sao? Mộc Nghiên tiểu thư.” “Công tác chuẩn bị làm không sai, cư nhiên biết ta là ai!” Mộc Nghiên cười nói,đột nhiên híp mắt uy hiếp nói:”Không ai có thể khiến Thi Thi chịu ủy khuất, cho dù là ngươi cũng thế.” “Ha hả, Mộc Nghiên tiểu thư quả nhiên cùng tiếng đồn giống nhau, sủng muội như mạng !” Mạnh Liệt một bộ dáng bất cần đời nói. “Liệt!” Phi Khê Trần hô, hắn không muốn thấy bộ dạng huynh đệ mình cùng nữ nhâ mình đối lập. “Trần, nếu tới các ngươi liền hảo hảo chơi hai ngày đi, chuyện thành hôn chúng ta còn có thời gian.” Mạnh Liệt híp mắt nhìn Ngục Viêm Thường đứng bên cạnh hướng Ngục Viêm Thương khẽ gật đầu, sau đó đi phân phó chuẩn bị tiệc rượu. “Phượng Tà ngươi qua đây cho ta.” Tử Tầm Nguyệt hướng Tiểu Phượng ngoắc ngoắc ngón tay. Tiểu Phượng bước đi qua :”Chuyện gì nữ nhân?” “Hắc, Tiểu Phượng a, cái kia Thi Thi là ai ?” Có vẻ như bọn họ lần này tới nơi này chính là vì hôn sự của người kêu Thi Thi kia, hơn nữa thằng nhãi Phượng Tà này rất quan tâm đến nàng. “Thi Thi a, là biểu muội Nghiên tỷ tỷ, cũng là Thi Thi tỷ của ta a!” Tiểu Phượng đáng yêu nghiêng đầu, cười tủm tỉm giải thích. Tử Tầm Nguyệt gật đầu, này cũng không tệ. “Trần, nếu như hắn xúc phạm tới Thi Thi, như vậy ta sẽ….” Mộc Nghiên phía sau còn chưa nói xong đã bị Phi Khê Trần cắt đứt. “Nha đầu nàng yên tâm, hắn sẽ không!” Phi Khê Trần khẳng định trả lời, thái độ làm người của Mạnh Liệt hắn rất rõ ràng, bất quá chuyện này nhất định có nguyên do. “Hy vọng như vậy!” Mộc Nghiên cũng không muốn khiến Phi Khê Trần khó xử. Ngục Viêm Thương lỗ tai giật giật cười nói :”Có kịch vui xem.” Hả? Ánh mắt bốn người rơi xuống trên người Ngục Viêm Thương, đặc biệt là tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt vừa nghe có kịch vui để xem, hai mắt đều nhanh phát sáng. “Trần ca ca…” Tiếng thét lớn của nữ nhân vang lên, tiếp đó một thân ảnh vàng nhạt xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người . Nữ tử ước chừng khoảng 15, 16 tuổi, một thân y phục vàng nhạt, tóc búi lên xinh đẹp, khuôn mặt khuynh thành, hai tay nâng váy chạy tới. Phi Khê Trần nhìn thoáng qua Mộc Nghiên, đáy lòng thở dài, nên tới tránh không khỏi a!! Mộc Nghiên khóe miệng giật giật, tiếng Trần ca ca kia thế nhưng khiến cả người nàng nổi da gà. Nữ tử trực tiếp chạy tới trước mặt Phi Khê Trần, năm người ở trong mắt nàng ngoại trừ Phi Khê Trần ra sẽ không thấy người khác, trong mắt nàng chỉ có Phi Khê Trần, nam nhân tuấn mỹ giống như thần tiên này. Nữ tử chu cái miệng nhỏ nhắn, vô cùng ủy khuất nói :”Trần ca ca thật xấu, đã hơn nửa năm chưa tới nhìn Liên nhi ô ô…Liên nhi thật nhớ Trần ca ca!” Nói xong nữ tử đã nhào vào lòng Phi Khê Trần. Ách… Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt hai người trừng lớn mắt, lại không tin nhu nhu , đột nhiên hai người trộm cười,có kịch vui xem. Phi Khê Trần lui về sau…Hai tay ngăn cản Mạnh Liên Nhi bổ về phía mình quát :“Liên Nhi không được hồ đồ!” “Ô ô…người ta nào có hồ đồ nha? Người ta xác thực là nhớ Trần ca ca a!” Mạnh Liên Nhi hung hăng giẫm giẫm chân. Ách…Mộc Nghiên nụ cười vô cùng vặn vẹo, nguyên nhân ngay cả thị vệ đều nhận thức Phi Khê Trần thì ra là ở đây a, cũng khó trách, công chúa Mạnh gia thích người bọn họ có thể không nhận biết sao? Nói không chừng sau này chính là cô gia của bọn họ đấy. Phi Khê Trần đi tới bên người Mộc Nghiên, đưa tay nhu nhu Mộc Nghiên đầu nói :”Tin tưởng ta!” Ngục Viêm Thương nhìn động tác thân mật của hai người , ánh mắt ảm đạm xuống, hắn thật sự rất muốn rất muốn Mộc Nghiên nói không tin. Như vậy ôm ấp của hắn sẽ là nơi tốt nhất cho Mộc Nghiên dựa vào, thế nhưng hắn biết đó chỉ là chuyện một bên tình nguyện mà thôi.. Mộc Nghiên gật đầu :”Ừ, ta tin tưởng!” Liền ngay cả hôn cũng không biết, có khả năng sau lưng nàng ăn vụng sao? Hắc. Mạnh Liên Nhi nhìn nam nhân mình âu yếm hướng người khác ôn nhu như vậy, động tác thân mật, khuôn mặt vừa rồi còn vui vẻ trong nháy mắt suy sụp xuống, rất nhanh đi tới giữa hai người, ngang ngược chen vào giữa nói :”Trần ca ca, nàng là ai? Huynh cho tới bây giờ cũng không từng đối muội như vậy, vì sao đối nàng làm loại này, loại động tác thân mật này…” Mạnh Liên Nhi chỉ vào Mộc Nghiên , vẻ mặt đề phòng nói. “Hì hì…” Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt hai người bịp miệng không nhịn được cười ra tiếng. Mạnh Liên Nhi trừng lớn mắt :”Đâu tới dã hài tử?” Tử Tầm Nguyệt vừa nghe không vừa ý, khuôn mặt vừa rồi còn vui vẻ nay lạnh như băng :”Xin lỗi.”