Đặc Công Manh Phi

Chương 132 : Tiểu Phượng Đào Hoa[2]

Híp mắt trừng hai người Phi Khê Trần cùng Ngục Viêm Thương, có đúng hay không hai người các ngươi dạy hư? Phi Khê Trần lắc đầu. Ngục Viêm Thương nhún vai. Phốc ha ha…. Rốt cục những người khác nhịn không được đều ôm bụng cười ha hả. Kia hai tiểu dở hơi đối thoại thật sự là rất buồn cười, mọi người rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là ngữ bất kinh nhân tử bất hưu. (lời mà không kinh động lòng người thì chết không nguôi ) “Cười cái gì? Ai đang cười bản tiểu thư móc hai mắt hắn.” Tử Tầm Nguyệt tử mâu tản ra hàn quang, nhìn lướt qua mọi người. Cũng không biết tại sao, chỉ cần bị tầm mắt tiểu nha đầu đảo qua mọi người rất tự giác câm miệng. Nhưng mà đồng thời mọi người cũng rất hiếu kỳ, tiểu nha đầu này là nhà ai?Trước đây thế nào chưa từng thấy qua?Hơn nữa con mắt nàng dĩ nhiên là tử mâu hiếm thấy a!! Tinh Vũ rốt cục hồi hồn, lúc này tiểu nha đầu giống như cà trong sương( ý mù mờ khó hiểu), nàng không hiểu hôm nay tiểu thư là làm sao vậy? Dĩ nhiên làm ra một loạt hành động sấm nhân như thế.Việc này nếu như trở lại bị chủ nhân biết, vậy mình không chết mới là lạ. “Tiểu thư, chúng ta cần phải trở về.”Tinh Vũ đi tới bên cạnh Tử Tầm Nguyệt nghiêm túc nói, đối với nơi này Tinh Vũ nghĩ càng sớm rời đi càng tốt, nàng rất không thích nơi này. Tử Tầm Nguyệt nhíu mày, xoay người hướng cái miệng nhỏ nhắn dụ nhân của Tiểu Phượng lần nữa cắn xuống:”Phượng Tà ta đi, ta sẽ trở lại tìm ngươi, nếu như ngươi dám quên, ta liền đem ngươi nướng lên ăn.” “Được, tái kiến.” Tiểu Phượng tâm tình tốt, phất tay đưa mắt nhìn theo Tử Tầm Nguyệt rời đi. “Chậc chậc, tiểu Phượng tiểu tử ngươi không đơn giản a, công phu tán gái đã tới trình độ lô hỏa thuần thanh* a”.Ngục Viêm Thương chậc chậc lắc đầu, tính tiểu Phượng hắn là biết đến, chỉ là không nghĩ tới Tiểu Phượng vậy mà cũng có lúc bị người cường, hắn cảm thấy trong lòng hả hê a. (*lô hỏa thuần thanh : dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..) “Tiểu Phượng ngươi thành thật nói, ngươi những cái này đều cùng ai học?” Mộc Nghiên bắt lấy tiểu Phượng, tử hài tử này sao cái tốt không học lại học những cái xấu chứ? Tiểu Phượng thật dài lông mi chớp chớp,nghiêng đầu rất khả ái hướng Mộc Nghiên nói :”Là theo tỷ tỷ ngươi a, ngươi bình thường không phải đều là như thế đối Trần ca ca nói sao?” Phốc…Mộc Nghiên nội thương… “Tiểu Phượng nói cho Trần ca ca, ngươi thích cái kia tiểu nha đầu vừa cắn ngươi sao?” Phi Khê Trần nửa ngổi xổm xuống, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt khả ái của Tiểu Phượng. “Trần ca ca thích Nghiên tỷ tỷ sao?” Tiểu Phượng cắn ngón tay hỏi ngược lại. Phi Khê Trần sửng sốt, không nghĩ tới tiểu Phượng sẽ hỏi như vậy, mỉm cười gật đầu nói :”Thích.” “Vậy tiểu Phượng cũng thích.” Mộc Nghiên đau đầu đỡ trán, em gái hắn , cảm tình có phân nửa nguyên nhân là xuất ra từ trên người Phi Khê Trần a. “Tiểu Phượng, Thương ca ca nói cho ngươi, nữ nhân đều là cọp, cho nên nghìn vạn lần không nên thích nữ nhân.” Ngục Viêm Thương nói. Ách…Tầm mắt tức giận của nữ nhân nhất tề xoát xoát hướng Ngục Viêm Thương … Ngục Viêm Thương chỉ cảm thấy sau lưng lạnh run, xem đi xem đi, hắn không nói sai, nữ nhân chính là cọp(hổ), hắn mới nói có một câu những nữ nhân này đều giống như hận không thể nuốt hắn, quả nhiên nữ nhân thương không dậy nổi a ,thương không dậy nổi a!! Tiểu Phượng mắt to chuyển a chuyển, lần nữa đem tầm mắt khó hiểu rơi xuống trên người Phi Khê Trần nói :”Đúng sao? Trần ca ca cũng thấy là như thế sao?” Phi Khê Trần đầu đầy hắc tuyến, trừng mắt nhìn Ngục Viêm Thương đang đứng bên cạnh cười xấu xa, lúng túng nói :”Đó là bởi vì hắn không có người thích, đợi đến ngày nào đó khi hắn có người yêu thích, khi đó hắn liền biết cho dù nữ nhân là cọp cũng là con cọp đáng yêu.” Ở trong lòng Phi Khê Trần nha đầu Mộc Nghiên chính là một tiểu lão hổ đáng yêu, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế được. “Ngô…” Tiểu Phượng rất xoắn xuýt, chìa bàn tay ra bắt đầu đếm :”Mộc Nghiên tỷ là con cọp, Thi Thi tỷ là con cọp, đại nương là con cọp, nhị nương là con cọp, tam nương ….”Phi Khê Trần trực tiếp che miệng tiểu Phượng lại, để hắn nói tiếp vậy người nào cũng là cọp. “Ha hả, vị này là ?”Thánh Hàn Hi thanh âm vang lên ở phía sau Mộc Nghiên. “Nhi tử của ta cùng Nghiên nhi.”Phi Khê Trần ôm lấy tiểu Phượng rất bình tĩnh nói. Khụ khụ…Ngục Viêm Thương giống như ăn phải ruồi giống nhau, thằng nhãi này nói gì ? Nhi tử hắn cùng Mộc Nghiên?A thật đúng là da mặt dày thiên hạ vô địch. “Cái gì? Nhi tử?” Những người khác kinh hô. Thi Thi rất muốn đứng ra nói không phải, thế nhưng miệng đã bị Ngục Viêm Thương sớm bịp lại. “Đúng vậy, các vị hoàng tử công chúa có ý kiến ?” Mộc Nghiên đi tới bên người Phi Khê Trần ‘Một nhà ba người’ đều là tuấn nam mỹ nữ, hình ảnh là như vậy hài hòa, thế nhưng một màn này trong mắt Thánh Hàn Hi là vô cùng chói mắt. Tay trong ống tay áo bất giác nắm chặt, dáng tươi cười gượng gạo nói :”Mộc tiểu thư biến mất mười năm không nghĩ tới nhi tử đều lớn như vậy.” “Hắc, tam điện hạ quá khen, ta sao có thể cùng tam điện hạ phong lưu sử *so sánh a, ngươi thế nhưng là lướt qua vạn bụi hoa không dính mảnh lá a!” (*lịch sử phong lưu) Mộc Nghiên chớp mắt cười nói, thân phận đã làm rõ, như vậy có nợ cũng nên hảo hảo tính toán đi. Phong lưu sử? Lẽ nào nàng là đang để ý bản thân mấy năm nay **? Thánh Hàn Hi nghe xong Mộc Nghiên nói liền cảm thấy chính mình truy hồi * Mộc Nghiên vẫn là có hi vọng.( * theo đuổi Mộc Nghiên quay về bên mình) “Cha, tiểu Phượng muốn về nhà, ở đây không hảo chơi.” Tiểu Phượng ôm Phi Khê Trần cổ, một bộ dáng ngoan cục cưng làm nũng nói. Tuy là không biết Trần ca ca sao lại nói dối, thế nhưng tiểu Phượng rất thông minh, lựa chọn phối hợp. Phi Khê Trần ngẩn người, lần đầu tiên được người gọi là cha.. Nếu không phải Tiểu Phượng lắc cổ hắn, hắn còn không biết tiểu Phượng là đang gọi chính mình, Phi Khê Trần xoa xoa đầu tiểu Phượng, ôm thắt lưng Mộc Nghiên hướng Thánh Hàn Hi nói :”Các vị điện hạ chậm rãi ngoạn, chúng ta về trước."