Đặc Công Manh Phi

Chương 106 : Hắn Thật Là Khó Chịu

Mộc Nghiên hai tay tại trên người Phi Khê Trần sờ loạn, trong lòng bàn tay truyền đến thân thể nóng hổi của Phi Khê Trần, giống như lửa, muốn đem hai người thiêu đốt… Vị trí lần thứ hai chuyển đổi… Thình thịch… Hai người cùng ngã xuống trên giường… Mộc Nghiên chỉ cảm thấy đầu choáng não trướng, gắt gao ôm thân thể nam nhân phía trên. “Nha đầu.” Phi Khê Trần thấp gọi, hai tròng mắt toát ra dục vọng, y thật khó chịu, thật là khó chịu! Rất muốn nàng! “Trần.” Mộc Nghiên thẹn thùng gọi, cánh tay như hai con bạch xà quấn trên cổ Phi Khê Trần. Không biết từ lúc nào quần áo hai người đều nửa mở. Phi Khê Trần bàn tay to du trên thân hình mềm mại của Mộc Nghiên, y nhịn không được, toàn thân giống như núi lửa sắp bùng nổ, thế nhưng còn lại một tia lý trí nói cho y bây giờ còn không phải lúc… Nha đầu y còn nhỏ, y quá nóng ruột nhất địch sẽ hù dọa nàng. “Nha đầu ngủ thật ngon đi, ngủ ngon.” Nói xong Phi Khê Trần nhanh chóng chụp lấy y phục đã cởi ra của mình rời khỏi phòng Mộc Nghiên. Mộc Nghiên ngẩn người, dựa vào, cái này gọi là cái gì? Nàng đã làm tốt tâm lý chuyện phát sinh phía sau, thế nhưng kết quả? Người nào đó gieo hỏa dĩ nhiên chạy? Là nàng không có mị lực sao? Mộc Nghiên càng nghĩ càng giận, cắn cắn răng, ở trong gian phòng yên tĩnh vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt… (nghiến răng)… Cuối cùng tức giận trực tiếp dùng chăn bông trùm kín đầu, quá nghẹn khuất… Phi Khê Trần vội vã rời khỏi tiểu viện Mộc Nghiên, y so với ai khác đều phiền muộn, so với ai khác càng muốn Mộc Nghiên, thế nhưng… Y sợ chính mình hù dọa đến Mộc Nghiên. Y hiện tại cần là hạ hỏa, nếu không y nhất định sẽ dục hỏa đốt người mà chết. Bên cạnh cái ao. Phi Khê Trần trực tiếp nhảy xuống. Nước ao lạnh lẽo làm cho toàn thân y đánh cái rùng mình… Mãi đến khi mặt trời dần lộ ra, Phi Khê Trần mới từ trong ao đi ra… Buổi sáng Mộc Nghiên còn đang cùng chu công nói chuyện phiếm đã bị một tiếng thét chói tai đánh thức. Mộc Nghiên không hờn giận mở ra hai mắt mông lung, tối hôm qua nàng nguyên tưởng rằng chính mình sẽ cùng Trần lăn lộn trên giường, thế nhưng kết quả? Người nào đó không chịu, điểm hỏa bỏ chạy, hại nàng sinh hờn giỗi cả đêm, thật vất vả mới vừa ngủ được phỏng chừng mới hơn một giờ đã bị người đánh thức. Bên giường nữ hài một thân y phục hồng nhạt, đem tư thái duyên dáng mềm mại thể hiện rõ, tóc dài đến thắt lưng được buộc lại bởi một dây tơ tằm màu hồng nhạt, mặt mày thanh nhã, chiếc mũi xinh xắn cùng khóe miệng hơi vểnh lên, lúc này vẻ mặt kích động nhìn chính mình. Lúc Mộc Nghiên còn chưa lấy lại tinh thần chỉ thấy nàng kia đã bổ nhào vào. Mạnh mẽ ôm lấy chính mình, khí lực thật lớn, thiếu chút nữa làm cho Mộc Nghiên thở không nổi. “Hu hu hu hu biểu tỷ thật hư, tỷ cũng không cần Thi Thi, hu hu hu…” Thi Thi, Mộc Nghiên lúc này thật sự tỉnh, không hề buồn ngủ, khóe miệng nhẹ giơ lên, cô gái nhỏ này trước kia luôn theo dính lấy mình. Thi Thi qua loa xoa xoa nước mắt trên mặt, nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt hai tay chống thắt lưng, hung thần ác sát nói: “Biểu tỷ, tỷ nếu như không cho Thi Thi một lời giải thích hợp lý, hừ, muội không chơi với tỷ.” “Ack… Thi Thi, giải thích cái gì ?” “Tỷ nói đi, mấy năm nay tỷ đi đâu? Hừ, nhất định là tự mình len lén chạy ra ngoài chơi, chơi vui, ăn ngon, cũng không mang theo Thi Thi, biểu tỷ tỷ bất công.” Mộc Nghiên 囧, cô gái nhỏ này cùng Tiểu Phượng kia tiểu khốn kiếp giống nhau? Ngoại trừ ăn, chơi, bọn họ còn có thể nghĩ đến cái khác không? Đáp án là: No!!! Mộc Nghiên liền như thế bị Đường Thi Thi cô gái nhỏ từ trong chăn túm ra, lý do: Biểu tỷ mười năm không bồi Thi Thi, hiện tại muốn đem tổn thất của Thi Thi trong mười năm đem trở về.囧!! Trên đường cái, Mộc Nghiên y phục một thân ngân y nam trang, cầm trong tay chiết phiến ở trong mắt người ta chính là một vị công tử nhà giàu, mỹ thiếu niên… Mà Đường Thi Thi còn có Tiểu Phượng hai người chơi đùa, tìm kiếm thức ăn ngon. Đương nhiên ba người bên người còn có Mộc Ngạo Địch đại ác ma này, về phần hắn vì sao đi theo? Mà không phải cái khác trong bảy vị ca ca? Đó chính là tài ăn nói sắc bén của Mộc Ngạo Địch, trực tiếp đem bảy vị ca ca nói đến không nói được gì, cho nên hắn ở trong ánh mắt đố kị của bảy vị ca ca đắc ý mà bước theo mấy người Mộc Nghiên đi dạo đường phố. Tuấn nam mỹ nữ còn có một tiểu hài tử đáng yêu, thật khiến người ta ghen tỵ… Hồng Tụ đô thành năm năm trước thành lập một tòa nhà bảy tầng, tên gọi “Phẩm Khách Lâu” bên trong có: ăn, uống rượu, chơi, ca hát, vân vân… Cái gì cần có đều có, chỉ cần ngươi có tiền, muốn cái gì có cái đó… Mộc Ngạo Địch là người tính tình hoạt bát nhất trong tám huynh đệ, người ham chơi nhất, cho nên rất tự nhiên mang theo mấy người đi đến “Phẩm khách lâu”. Mộc Nghiên vừa đi vào liền huýt sáo một tiếng, chậc chậc, ông chủ này phía sau rất có tài, đầu óc kinh tế không sai, bất quá… Hì hì, nếu như Mộc Nghiên nàng ra tay, vậy tuyệt đối là lũng đoạn thương nghiệp của toàn bộ huyền khí đại lục. “Ăn, uống, chơi, ca hát, các người chọn, chúng ta làm gì trước?” Mộc Ngạo Địch đảm nhiệm nhân viên giải thích. “Gì cũng được!” Thi Thi cùng Tiểu Phượng hai người trực tiếp không ý kiến. “Chúng ta đi chơi trước!” Mộc Nghiên phe phẩy quạt trong tay, cây quạt này là nàng từ chỗ Phi Khê Trần lấy đến, bên trong che giấu huyền cơ…