. Tống Chỉ Thi sửng sốt, gương mặt tinh xảo xinh đẹp ẩn chứa vẻ cao quý, ưu nhã không thể tiếp cận. Nàng nhìn bóng lưng của Huyền Chi Thất và Nguyệt Trì Lạc, thản nhiên cười nói: "Ngươi là vương phi chưa qua cửa của A Tuyết, như vậy sẽ dẫn đến bị chê trách, đến lúc đó mặt mũi của A Tuyết cũng không giữ được." Đầu Nguyệt Trì Lạc cũng không quay lại mà nói: "Không phải vẫn chưa có qua cửa sao! Huống chi còn có Đông Phương Tuyết ở đây." Cho dù qua cửa thì sao? Chẳng lẽ nói vài câu với nam nhân cũng không được ư? Nguyệt Trì Lạc buồn bực, hơi có một chút không bình tĩnh, trong mắt chợt lóe lên tia sắc bén khiến cho Huyền Chi Thất nhíu nhíu mi. Hắn nắm tay nàng, hai bàn tay ấm áp chặp lại chung một chỗ, nhìn nàng lắc lắc đầu, rồi sau đó nói một câu nhưng lại nói với Tống Chỉ Thi. "Chỉ Thi cô nương, thanh giả tự thanh, lời đồn nhảm chỉ có ở người không hiểu biết." Hắn không hề gọi nàng là thái tử phi, ở trong mắt hắn không có hoàng quyền. "Ta biết ngươi từ trước tới giờ không quan tâm đến bất kỳ lời đồn đại chuyện vô căn cứ, nhưng dù sao nàng cũng là Vương phi chưa qua cửa của A Tuyết, nếu truyền ra ngoài sĩ diện của A Tuyết để ở đâu đây." Tống Chỉ Thi từ tốn nói. "Bổn vương thật không ngờ, đại tẩu quan tâm đến Bổn vương như vậy." Giọng nói của Đông Phương Tuyết truyền đến, mang theo chút ý tứ châm biếm. Sắc mặt Tống Chỉ Thi trắng bệnh, nhìn lại nơi phát ra âm thanh, một cánh tay trắng ngần phía trong thuyền đang nhấc lên cửa sổ trân châu Lưu Tô*, Đông Phương Tuyết cùng Đông Phương Tường sắc mặt có chút xanh mét từ phía trong thuyền đi ra. (* rèm tua tua làm bằng hạt châu) "Ta là đại tẩu ngươi, quan tâm ngươi cũng là chuyện đương nhiên." Ảm đạm cười, nụ cười của Tống Chỉ Thi có chút cứng nhắc, lời nói ra giống như bị thiếu sức sống. "Đại tẩu không cảm thấy sự quan tâm của ngươi rất quá mức sao? Cũng đừng làm cho đại ca hiểu lầm không hay." Đông Phương Tuyết giễu cợt cười một tiếng, đôi con ngươi màu tro lạnh giống như vũ trụ sâu không thấy đáy. "A Tuyết, ta. . . . . ." Nguyệt Trì Lạc ngồi ở bên mép thuyền, nàng cúi đầu xuống, cánh tay trắng muốt dạo chơi trong nước, vẻ mặt thâm trầm như mặt nước không hề gợn sóng. Đối với đề tài câu chuyện của Đông Phương Tuyết và Tống Chỉ Thi, hoàn toàn không có một chút gì hứng thú. Thậm chí còn có chút bất mãn, bất mãn vì bọn họ hắn đã dẫn nàng đến đây. Lá sen xanh biếc bồng bềnh trôi nổi trên mặt hồ, gió nhẹ thổi tới khiến cho hồ nước mùa xuân đảo nhẹ lăn tăn, tạo nên từng đợt gợn sóng trong nước. Ánh mặt trời in vào trên mặt nước, từ trong nước phản chiếu ra từng đợt ánh sáng bạc, Nguyệt Trì Lạc toàn thân căng thẳng, cánh tay không tự chủ được bắt đầu run run.