Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 9 : Đông Phương Tuyết 1
Cuối cùng, vào lúc Hoàng Hậu cố ý mời Huyền Chi Thất lấy một bài ‘uống trà’ để kết thúc đề tài này.
Giữa lúc buổi tiệc trà xã giao bắt đầu kết thúc thì Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết, còn có Thái Tử Phi Tống Chỉ Thi được xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân nước Đông Phương đang chầm chậm bước đến. . . . . .
"Tứ Vương Gia đến, Thái Tử Phi đến ——" Là âm thanh lanh lảnh bẩm báo của thái giám.
Trong nháy mắt mọi người đều quay đầu lại nhìn về hướng nơi lối vào Ngự Hoa Viên.
Đập vào mắt đó là một thân áo trắng, nét mặt tựa như trăng lạnh, thiếu niên chậm rãi đi tới, nhịp bước ung dung ổn định.
Giống như giữa thời kỳ hỗn độn, chỉ có một tia sáng rực rỡ chiếu sáng lên vùng đất khiến người ta không dám đến sát để nhìn, trên người hắn có lạnh của rét lạnh, nóng của nóng rực, hai loại khí chất hòa hợp với nhau nhưng lại không ảnh hưởng đến tướng mạo cùng khí thế của hắn!
Dáng người thiếu niên như ngọc, vẻ mặt trầm tĩnh giống như vũ trụ thâm sâu không thấy đáy. Khóe miệng hắn hàm chứa nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, dáng vẻ đầy uể oải ngước mắt lên, trong con ngươi màu tro lạnh lẽo thế nhưng hiện lên vô số hơi thở quyến rũ. Còn có một thứ vô cùng hấp dẫn nói không nên lời đó là nốt Chu Sa đỏ như máu nằm giữa trán, so với hoa anh túc thì đúng là diễm tuyệt hơn bội phần!
Mỗi một cử chỉ hàng động của hắn đều tỏa ra hào quang tuyệt thế, làm cho cả vườn cảnh xuân này đều mất đi hương sắc.
Có điều, không thể kháng cự nổi chính là dung nhan, không thể tiếp cận được chính là khí chất.
Dung mạo Đông Phương Tuyết như thế, e rằng ngay cả Tống Chỉ Thi được xưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân nước Đông Phương cũng vì vậy mà trở nên ảm đạm biến sắc.
Khiến cho người ta kiềm chế không được muốn đến gần, rồi lại cảm thấy làm như vậy quá mức đường đột.
Phật dạy: Chỉ có thể đứng xa để nhìn.
Tuy rằng hắn vẫn luôn mỉm cười, thậm chí mặc kệ đối với ai, nơi khóe miệng đều gợi lên ý cười nhè nhẹ, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại cảm thấy, thật ra thì hắn không có để bất kỳ người nào vào trong mắt, lại càng không hề cười với bất kỳ kẻ nào.
Chỉ là lúc cùng Huyền Chi Thất nói chuyện với nhau thì mới có thể nhìn thấy được khóe mắt của hắn thoáng qua một chút độ ấm.
Thái Tử Phi đương triều Tống Chỉ Thi sóng vai cùng hắn bước đến, tuy có khí thế phong nhã tài hoa, nhưng đi ở bên cạnh Đông Phương Tuyết thì vẫn tránh không được sự thất vọng.
Đông Phương Tuyết đến, mọi người không có nghị luận ầm ĩ giống Huyền Chi Thất khi nãy, nhưng ánh mắt thì lại lấp lánh của sự si mê và nhiệt liệt sùng bái.
Hàng loạt lễ tiết trôi qua, lên tiếng đầu tiên không phải là Đông Phương Tuyết, mà là Tống Chỉ Thi.
Nàng đi tới chỗ ngồi cao nhất, khuôn mặt tinh xảo lộng lẫy xinh đẹp cùng một đôi mắt hạnh nho nhỏ hàm chứa khí chất cao quý không thể đến gần: "Nghe nói trong nhóm các vị tỷ muội không có ai là không học rộng tài cao, hôm nay Bổn cung sẽ cùng các vị bàn luận một chút, không biết chư vị có dị nghị gì không?"
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
112 chương
154 chương
62 chương
50 chương