Đặc công hàn phi
Chương 96 : viên minh châu kiêu ngạo (1)
Viên Minh Châu sửng sốt, lúc này mới nhìn kĩ lại người trước mắt, phát hiện đó là Thương Phiên Phiên thì sắc mặt có chút khó coi. Hóa ra lúc nãy khi Viên Minh Châu ngã vào lòng Thương Trường Hạo thì hắn đã nhanh chóng tránh sang một bên, cũng “thuận tay” kéo người bên cạnh làm kẻ “chết thay” cho hắn, nhưng không ai ngờ người đó lại là Thương Phiên Phiên.
Nghĩ đến vừa nãy nàng hết ôm lại xoa ngực Thương Phiên Phiên, đáy lòng Viên Minh Châu không khỏi dâng lên một trận ác hàn, khó chịu mở miệng: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn ôm ngươi sao? Nếu không phải Trường Hạo ca ca...” Nói đến đây nàng bèn lên án nhìn về phía Thương Trường Hạo, trong giọng nói không che giấu được vẻ bất mãn: “Trường Hạo ca ca, vì sao huynh lại né tránh muội?”
Vì sao?
Nàng còn có mặt mũi hỏi hắn vì sao?
Nếu hắn không nghiêng người né tránh thì có phải bây giờ người nàng ôm rồi xoa ngực là hắn mà không phải Thương Phiên Phiên không?
Nghĩ đến đây đáy lòng Thương Trường Hạo thoáng run rẩy, may mắn là hắn nhanh trí, nếu không trong sạch của hắn liền sẽ bị nàng lấy đi.
Điều khiến hắn lo lắng nhất chính là sợ nàng lấy lý do “thân mật đụng chạm” kia làm cái cớ để cầu xin Thành Thiên đế ban hôn cho hai người họ, đến lúc đó hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết được trong sạch của bản thân.
Thương Trường Hạo âm thầm vỗ ngực, thở phào một hơi: “Lúc nãy giật mình, dựa theo phản xạ nghiêng người né tránh, bổn vương cũng không nghĩ đến Viên tiểu thư lại ngã về phía bổn vương.” Lời này của Thương Trường Hạo chỉ là đang thanh minh cho hành động vừa nãy của hắn, bất quá vào tai một số người lại mang theo hàm ý không rõ, đặc biệt là những người biết được tâm tư của Viên Minh Châu dành cho Thương Trường Hạo, nàng chủ động ngã vào người hắn, đổi lại là người bình thường cho dù có né tránh cũng không né tránh nhanh như hắn, có thể cho thấy Thương Trường Hạo luôn đề phòng Viên Minh Châu, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, lần này hoa dâng lên miệng cũng có người không cần a!
“Thật sự không biết trong đầu Viên gia các người đang nghĩ gì, ngã về phía người khác còn hỏi vì sao đối phương lại né tránh, có buồn cười không chứ?!” Thương Phiên Phiên một bên cười lạnh, cũng không quên châm chọc Viên Minh Châu, sau ngày hôm nay thù hận của nàng với nàng ta lại càng thêm sâu nặng.
“Ngươi...” Viên Minh Châu còn kịp mở miệng mắng người thì Thương Trường Hạo đã lên tiếng cắt lời: “Đủ rồi Phiên Phiên, thời gian không còn sớm nữa, nên dùng bữa xong rồi trở về, nếu không sẽ chọc mẫu phi tức giận.” Có trời mới biết Thương Trường Hạo không muốn lưu lại ở đây một phút một giây nào nữa, hắn sợ Viên Minh Châu mượn cớ dây dưa hắn, hắn sợ chuyện ban nãy lại phát sinh, càng sợ không giữ được trong sạch cho bản thân.
Nghe thấy Thương Trường Hạo lại lên tiếng nói giúp Viên Minh Châu, đáy lòng Thương Phiên Phiên có chút không cân bằng, rõ ràng Viên Minh Châu là người gây sự trước nhưng vào miệng Thương Trường Hạo lại xem như không có việc gì, định lên tiếng phản bác rằng bản thân nàng không sai thì nghe thấy hắn nhắc đến Thục phi nên nàng bèn từ bỏ ý định, ngậm ngùi mím môi, tỏ vẻ cam chịu.
Trong hậu cung của Thành Thiên đế, ngoại trừ Viên Hoàng hậu đứng đầu lục cung thì còn có ba vị phi tần có quyền lực nhất, đồng thời cũng nhận được sự sủng ái nhiều nhất, đó là Mai phi, Thục phi cùng Nhu phi, trước mặt ba người này những cung phi khác hoàn toàn không có cơ hội lấy lòng đế vương, hiện tại phi tần được sủng ái nhất chính là Mai phi, nguyên nhân do nhi tử của nàng ta là Minh vương đang được Thành Thiên đế trọng dụng, dẫn đến Mai phi ở hậu cung cũng có quyền hô mưa gọi gió, khiến một đám cung tần mỹ nữ đối với Mai phi ghen ghét không thôi, nhưng trước mặt Mai phi thì lại nịnh nọt, cũng chỉ có Thục phi mới dám tỏ sắc mặt với Mai phi.
Thục phi không phải người Thành Thiên, nàng là người Phượng Tề, năm xưa đi theo Trưởng công chúa của Phượng Tề, cũng tức là Nhu phi hòa thân mà đến, sau đó được Thành Thiên đế sủng ái, dần dần ngồi vững ngôi vị phi tần hậu cung, mặc dù hiện tại Mai phi là người được sủng ái nhất lục cung nhưng Thành Thiên đế cũng không có thất sủng Thục phi. Có thể nói hiện tại Mai phi cùng Thục phi là hai phi tần có quyền lực nhất hậu cung này, Viên Hoàng hậu sớm đã không có hứng thú cùng một đám nữ nhân tranh giành nam nhân nên đã trao trả quyền lực lại cho Hiền Thái phi - phi tử duy nhất của Tiên hoàng còn sống, Hiền Thái phi hàng năm ăn chay niệm phật, đóng cửa không gặp khách, là một sự tồn tại mờ nhạt trong hậu cung nhưng lại khiến người khác không thể xem thường.
Hậu cung chia phe chia phái vốn là điều bình thường, hai vị sủng phi của Thành Thiên đế không ai ưa ai càng khiến hậu cùng thêm náo nhiệt, hậu cung phân tán dẫn đến triều đình cũng có chia phe phái riêng, có người ủng hộ Minh vương, cũng có người cảm thấy Tĩnh vương có triển vọng, còn Thái tử không có năng lực, chỉ ngồi ở vị trí đó cho vui mà thôi, sớm muộn gì cũng bị phế. Thành Thiên là vì kiêng kỵ Viên gia nên mới không phế Thái tử để lập Thái tử mới, bất quá đối với nhi tử này hắn cũng rất thất vọng, triều thần đều nhìn ra được người hiện tại được Thành Thiên đế coi trọng nhất là Minh vương, kế đến là Tĩnh vương.
Minh vương là nhi tử của Mai phi, mà Tĩnh vương là nhi tử của Thục phi, dưới trướng Thục phi có một nhi một nữ, nhi tử là thân sinh, nữ nhi chỉ là dưỡng nữ, mà Thương Phiên Phiên chính là dưỡng nữ đó, mẫu phi của nàng là một vị phi tần không được sủng ái trong hậu cung, may mắn được lâm hạnh một lần nên mới mang thai nàng, chỉ là hưởng phúc không được bao lâu thì khó sinh mà qua đời, để lại một mình nàng vẫn còn nằm trong nôi bị đám người trong hậu cung đá qua đá lại. Thường thì thiếp thất hạ sinh, mặc kệ là nam hay nữ đều sẽ được gửi nuôi dướng trướng chính thất, trừ phi thiếp thất đó được sủng ái vô cùng, nếu không sẽ không có quyền lợi tự nuôi dưỡng con của mình, hoàng cung cũng như vậy, đối với một phi tần vô danh tiểu tốt mà ngay cả tên Thành Thiên đế cũng không nhớ thì tự nhiên không thể để nàng ta nuôi dưỡng con cháu hoàng thất, huống hồ đối phương còn vì khó sinh mà qua đời, cho nên Thương Phiên Phiên bị đưa đến cung của Hoàng hậu.
Hoàng hậu Viên thị mang thai trưởng tử của Thành Thiên đế, tức Thái tử Thương Vệ, bởi vì Thái tử là sinh non nên từ nhỏ sức khỏe rất yếu ớt, không được khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường, Viên Hoàng hậu sợ nhi tử bản thân không sống được bao lâu, dù sao ngày ngày đều phải làm bạn bên ấm thuốc, nàng sợ cũng là điều không thể tránh khỏi cho nên là muốn dành hết thời gian để chăm sóc cho hắn. Khi Thành Thiên đế cho người mang Thương Phiên Phiên đến, dù nàng không có từ chối nhưng cũng chẳng buồn liếc mắt, từ đầu chí cuối đều giao cho cung nữ chăm sóc, có lần cung nữ lơ là, không chăm sóc chu đáo dẫn đến Thương Phiên Phiên bị sốt khiến Thành Thiên đế tức giận một trận. Mặc dù Thành Thiên đế đối với mẫu phi của Thương Phiên Phiên không có ấn tượng gì nhưng Thương Phiên Phiên dù sao cũng là huyết mạch của hắn, nàng hiện là công chúa nhỏ nhất của Thành Thiên, Thành Thiên đế tự nhiên không thể bỏ mặc, càng không thể đứng nhìn nàng không có người chăm sóc mà lớn lên, suy đi nghĩ lại hắn định quyết định để cho Thục phi chăm sóc Thương Phiên Phiên.
Vốn dĩ hắn muốn để Thương Phiên Phiên thành dưỡng nữ dưới trướng của Mai phi nhưng Mai phi lại thẳng thừng từ chối, Đỗ gia bên kia cũng đã nói chỉ nhận huyết mạch của Đỗ gia, để Thương Phiên Phiên cho Mai phi chăm sóc bọn họ không từ chối nhưng tuyệt đối không thể để cho Thương Phiên Phiên ghi danh dưới danh nghĩa của Mai phi được. Đỗ gia bọn họ con cháu đơn bạc nhưng cũng không đến mức để huyết mạch người khác trộn lẫn vào, Thành Thiên đế cũng không thể vì một nữ nhi vừa mới sinh, chưa mang lại lợi ích gì cho hắn mà đối đầu với Đỗ gia được, dù sao quốc khố mỗi năm đều có phần của Đỗ gia góp vào, chỉ đành tìm người khác. Người được hắn lựa chọn tiếp theo là Nhu phi, hắn vốn định chọn Nhã phi nhưng khi đó nàng đang là sủng phi của hắn, mà Thương Hàn Phong lại là nhi tử khiến hắn yêu thích nhất trong các vị hoàng tử, ngày thường không có việc gì hắn sẽ đi đến Trường Nhạc Cung của Nhã phi, nếu đưa Thương Phiên Phiên vào đó ở thì sẽ làm ồn đến hắn, cho nên hắn chỉ đành tìm Nhu phi đến chăm sóc nàng.
Trong mấy phi tần được hắn sủng ái nhất thì Nhu phi là người ngoan ngoãn lại biết nghe lời, chưa từng đối nghịch lại với hắn, không giống như đám triều thần hay Mai phi, nhưng bởi vì lúc này Nhu phi đang mang thai Thương Gia Luật, cũng không tiện chăm sóc một nữ hài là Thương Phiên Phiên, suy đi tính lại rốt cuộc Thương Phiên Phiên lại bị đưa đến chỗ Thục phi, mà Thục phi cũng không từ chối.
Thương Phiên Phiên từ nhỏ lớn lên bên cạnh Thục phi, nhưng không phải do đích thân Thục phi dạy dỗ mà là do cung nữ bên người Thục phi dạy dỗ, mặc dù là vậy nhưng công chúa hoàng thất học cái gì Thương Phiên Phiên cũng là học cái đó, tuy Thục phi đối xử với nàng không nhiệt tình như thân sinh nhi tử nhưng thân là dưỡng mẫu, nàng làm vậy đã rất không tồi, so với Viên Hoàng hậu không thèm liếc mắt hay Mai phi thẳng thừng từ chối nhận nuôi dưỡng thì Thục phi cũng xem như là một mẫu phi tốt, Thành Thiên đế đối với Thục phi cũng là vô cùng hài lòng.
Lúc đầu Thương Phiên Phiên không biết Thục phi không phải mẫu phi thân sinh của nàng, nàng đối với Thục phi vẫn luôn dùng thái độ kính yêu, với những hành động lạnh nhạt của Thục phi nàng lí giải là do nàng làm chưa tốt, hơn nữa lại không phải là nam tử như Thương Trường Hạo nên Thục phi mới không thích nàng, nhưng đến một ngày Thục phi cho gọi nàng đến trò chuyện, nói hết mọi chuyện năm xưa, kể cả việc nàng do một phi tần không có địa vị hạ sinh đến việc nàng như một trái bóng bị người của cung này đến cung khác đá qua đá lại.
Đối với một nữ hài mới mười tuổi mà nói, sự thật này quá tàn khốc khiến nàng không chấp nhận được, vốn nàng còn cho rằng Thục phi vì nàng là nữ tử, không nhận được sự sủng ái của Thành Thiên đế như Thương An Nhã nên mới lạnh nhạt với nàng, nhưng sau khi đi thăm hỏi người trong cung thì mới biết hóa ra lời của Thục phi nói là thật. Thục phi còn nói sở dĩ nàng ta nuôi dưỡng nàng nhiều năm như vậy là mong có một ngày nàng sẽ giúp ích cho Thương Trường Hạo, mẫu tử các nàng không phải người Thành Thiên, cho nên ở nơi này thế lực đơn bạc, không có người giúp đỡ tương lai Thương Trường Hạo khó có thể ngồi lên vị trí Trữ quân, dù sao trước Thành Thiên đế còn có không ít nhi tử xuất sắc, nếu Thương Trường Hạo không có chỗ dựa sợ là ngay cả tư cách tranh quyền đoạt vị cũng không có chứ đừng nói là ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Thục phi trăm phương ngàn kế muốn đưa nhi tử của mình lên ngôi đế vương nhưng do nàng không có nhà mẹ đẻ ủng hộ dẫn đến thế lực đơn bạc, điều này khiến nàng đau đầu không thôi, mà Thương Phiên Phiên vừa hay lúc này lại xuất hiện làm cho nổi bất an của nàng tan đi không ít.
Thương Phiên Phiên nói thế nào cũng là huyết mạch của Thành Thiên đế, đối với huyết mạch của mình Thành Thiên đế tự nhiên là không bỏ mặc, nhìn hành động năm xưa của hắn tìm dưỡng mẫu thay Thương Phiên Phiên cũng đủ biết hắn coi trọng huyết mạch của mình cỡ nào, hiện tại tuy hắn không sủng ái Thương Phiên Phiên bằng Thương An Nhã nhưng cuộc sống của Thương Phiên Phiên cũng xoay quanh cung vàng điện ngọc, cẩm y ngọc thực, chỉ cần là thứ Thương Phiên Phiên muốn, nếu Thương An Nhã không chen chân vào thì đồ vật đó nhất định sẽ thuộc về Thương Phiên Phiên. Tương lai Thương Phiên Phiên cập kê, hắn nhất định sẽ tìm một gia đình có giàu có để gả Thương Phiên Phiên vào, dù sao cũng là công chúa hoàng thất, tất nhiên không thể tìm một gia đình bình thường được, có lẽ đó không phải là trọng thần trong triều nhưng cũng là danh môn thế gia, đảm bảo Thương Phiên Phiên một đời vô lo vô nghĩ, Thục phi cũng chính là vì hiểu biết tâm tư của Thành Thiên đế cho nên trước đó mới nhận nuôi Thương Phiên Phiên, nàng không cần Thương Phiên Phiên phải gả vào gia tộc lớn nhưng ít nhất gia tộc đó phải có quyền lực nhất định để có thể giúp đỡ cho tương lai của Thương Trường Hạo.
Không thể
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20201023/daccong.png" title=" Viên Minh Châu kiêu ngạo (1)" data-pagespeed-url-hash=1523795801 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
10 chương
13 chương
96 chương
44 chương
10 chương
352 chương
72 chương
19 chương