Đặc công hàn phi
Chương 29 : Quốc sư
“Cái gì?!” Lão ngoan đồng cứ nghĩ là bản thân nghe nhầm, nhịn không được mà hỏi lại.
Hắn đường đường là sát thủ giết người không chớp mắt nổi danh một thời trên giang hồ vậy mà nha đầu lại bảo hắn là Nhị sư phụ?! Không bao nhiêu người muốn bái hắn làm sư phụ mà hắn không đồng ý, vậy mà đến lượt nha đầu này thì lại miễn cưỡng nhận hắn làm Nhị sư phụ?! Đồn ra ngoài hắn còn mặt mũi nào gặp ai, sư muội chắc chắn sẽ chê cười hắn!
Càng nghĩ lão ngoan đồng càng cảm thấy không ổn, dường như mọi chuyện đều nằm ngoài sự tính toán của hắn a!
Lạc Hàm bên cạnh cũng kinh ngạc không kém, Nhị sư phụ, chỉ sợ chuyện này chỉ có Bạch Tử Linh mới nghĩ rằng được!
Nhìn lão ngoan đồng Lạc Hàm âm thầm cảm thán, cuộc sống sau này của nàng xem ra càng thú vị đây, thu một đồ đệ như vậy, không biết lão tiền bối có hối hận hay không?!
Thanh Nhi càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, tiểu thư nàng nhận sư phụ khi nào mà nàng lại không biết?! Từ nhỏ đến lớn nàng đều chưa từng rời khỏi tiểu thư, làm sao tiểu thư lại nhận sư phụ mà nàng hoàn toàn không biết?!
Dường như sau khi nhảy hồ tự tử, tiểu thư đã thay đổi đến nổi nàng thậm chí khó mà nhận ra đây là tiểu thư nàng... Nếu thật sự không phải vì từ nhỏ ở bên cạnh tiểu thư, Thanh Nhi còn nghĩ tiểu thư nàng bị tráo đổi đấy!
“Tiền bối, nếu người không đồng ý thì Tử Linh cũng không ép…” Bạch Tử Linh nhìn phản ứng của lão ngoan đồng, chỉ có thể thở dài.
Nàng không phải muốn ép buộc người khác, nếu người đó thật sự muốn nhận nàng làm đồ đệ thì phải chịu uỷ khuất, trong lòng nàng sư phụ là không thể thay thế. Nếu thật sự lão ngoan đồng không đồng ý thì đành chịu, dù sao nhận sư phụ cũng phải xem duyên số...
“Ai nói nhân gia không đồng ý?!” Lão ngoan đồng nghe vậy liền lên tiếng cãi lại.
Nghĩ đi nghĩ lại thì làm Nhị sư phụ cũng không phải không tốt, dù sao cũng đều là sư phụ, Nhị sư phụ hay Đại sư phụ có khác hay không chứ?! Hơn nữa nha đầu này là người trọng tình trọng nghĩa, mặc dù sư phụ nàng đã mất nhưng trong lòng chỉ nhận định người đó, hiện tại cơ hội hiếm có như vậy mà hắn không đồng ý... Vậy chẳng phải là bỏ lỡ nhân tài hay sao, như vậy hắn sẽ hối hận cả đời a!
“Người đồng ý?!” Bạch Tử Linh giật mình, có chút không tin nhìn lão ngoan đồng. Mặc dù không phải là hiểu biết nhưng nàng biết hắn là người rất kiêu ngạo, mà người kiêu ngạo này lại tình nguyện làm Nhị sư phụ của nàng ư?!
“Hừ, Nhị sư phụ hay Đại sư phụ đều là sư phụ, lão nhân gia ta đây tin tưởng ngươi sẽ đối xử công bằng…”
Nghe vậy Bạch Tử Linh chỉ cười, sư phụ người hãy yên nghỉ thật tốt, hiện tại Tử Linh đã có người thay người chăm sóc cho con!
~~~
Hoàng cung - Dưỡng Tâm Điện.
Đây là nơi Hoàng thượng duyệt tấu chương, người bình thường đều không thể ra vào, ngay cả phi tần hậu cung hay hoàng tử đều phải đợi Hoàng thượng cho phép mới được vào!
“Hoàng thượng, Quốc sư cầu kiến...”
Hoàng thượng ngồi trên ghế rồng, ánh mắt chăm chú nhìn tấu chương, một lát sau mới mở miệng lên tiếng:
“Truyền.”
“Hoàng thượng cho truyền Quốc sư đại nhân…” Giọng nói éo éo của công công vang lên, vừa dứt lời đã thấy cửa Dưỡng Tâm
Điện bị đẩy ra, một bóng dáng màu trắng bước vào.
Trong ánh nắng vàng chỉ thấy một người một thân bạch y, tay áo phiêu phiêu, phảng phất như lướt trên mây mà tới.
“Hoàng thượng…” Quốc sư cúi đầu, không quỳ theo lễ nghi mà chỉ cúi đầu chào, điều này hoàn toàn không hợp lễ, nhưng Hoàng thượng chỉ phất tay, không có ý trách cứ, công công bên cạnh sớm đã thức thời mà lui ra ngoài.
“Không biết hôm nay khanh đến tìm ta là có việc gì?!”
Hoàng thượng xưng “ta” chứ không phải xưng “trẫm”, điều này chứng tỏ quan hệ của hai người bọn họ không phải tầm thường là “quân và thần”!
“Chắc hẳn người đã biết chuyện mà Chiêm tinh sư đã tiên đoán?!” Quốc sư không lạnh không nhạt mở miệng.
Hoàng thượng gật đầu, mặt không biểu cảm: “Đúng vậy, trẫm đã biết…”
Quốc sư đại nhân nghe vậy chỉ cười nhạt, thở dài nói:
“Thần biết chuyện này không thể giấu được Hoàng thượng…”
Hoàng thượng là ai, hắn làm sao có thể giấu người chuyện này?! Trong hoàng cung không biết có bao nhiêu tai mắt của Hoàng thượng, chỉ sợ trong Trúc Uyển của hắn đều có người của Hoàng thượng. Bởi vậy muốn giấu Hoàng thượng một chuyện gì đó quả thật là khó hơn lên trời, nên hôm nay hắn đến đây là để nói rõ cho Hoàng thượng biết, không phải là hắn muốn giấu người.
“Có chuyện gì khanh cứ nói, ta biết khanh không phải cố ý…”
“Chiêm tinh sư đã tiên đoán ra Phượng nữ giáng Thành Thiên, thiên hạ tất sẽ loạn...”
Hoàng thượng im lặng, chờ đợi câu nói tiếp theo của Quốc sư.
“Thần không muốn sinh linh đồ thán…” Một câu nói nhưng lại chứa hai ý nghĩa.
Hiện tại trên triều đình, các vị vương đều muốn tranh giành ngôi báu, mà thái độ Hoàng thượng đã nêu rõ hiện tại sẽ không lập Hoàng trữ*! Mặc dù hiện tại có Thái tử nhưng ai cũng biết Thái tử chính là một tên ngu ngốc, không hề có thực quyền, mặc dù mẹ đẻ là Hoàng hậu nhưng ai ai cũng biết Hoàng hậu đã bị thất sủng nhiều năm. Hiện tại chỉ còn bốn người là có cơ hội giành được ngôi báu!
*Tước vị dành người được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế.
Tam hoàng tử Hàn vương nhiều năm chinh chiến sa trường, lập công không ít, được mệnh danh là Chiến thần của Thành Thiên Quốc, là một người văn võ song toàn, đa mưu túc trí, chỉ tiếc mẹ đẻ là Nhã phi nương nương đã mất sớm, nhà mẹ đẻ cũng suy tàn không ít...
Ngũ hoàng tử Tĩnh vương là một người ôn nhu nho nhã, mặc dù không giỏi võ nhưng văn lại đứng đầu, được lòng dân cũng không ít, mệnh danh Ôn Ngọc công tử, hơn nữa mẹ đẻ là Thục phi nương nương đang được sủng ái, nhà mẹ đẻ lại Thừa tướng của Phượng Tề Quốc, mặc dù có chút xa nhưng quyền lực quả thật đủ mạnh.
Lục hoàng tử Minh vương là một người đầy tâm kế, các vị hoàng tử khác mặc dù đa mưu túc trí nhưng lại thua Minh vương ở chỗ dùng thủ đoạn, một người anh tuấn tiêu sái, khiến cho nữ tử trong kinh thành đều mơ ước muốn gả cho Minh vương, có nhà mẹ đẻ không dính triều đình nhưng lại phú khả địch quốc là Đỗ gia - gia tộc Đệ nhất phú thương, Mai phi nương nương cũng là một trong những phi tần được sủng ái.
Người còn lại là Cửu hoàng tử chưa được phong vương, tính tình lạnh lùng ít nói, ngoại trừ mẹ đẻ là Nhu phi nương nương thì bất kể ai cũng không nói, kể cả Hoàng thượng. Mặc dù Cửu hoàng tử chỉ có cơ hội nhỏ để kế thừa ngai vàng nhưng cũng là có cơ hội, hơn nữa nhà mẹ đẻ lại là Hoàng tộc Phượng Tề, Nhu phi nương nương là công chúa được sủng ái nhất Phượng Tề, vì vậy bất kể người nào trong bốn người này đều có nguy cơ trở thành Hoàng trữ!
Mọi người đều đang tranh giành ngôi báu, thế nhưng hiện tại Chiêm tinh sư lại tiên đoán Phượng nữ giáng Thành, điều này khiến Hoàng thượng nghi ngờ không ít.
Đối với bất kì vị vua nào cũng đều có tính đa nghi nặng, tất nhiên sợ hãi đế nghiệp của mình rơi vào tay của người khác. Mặc dù Chiêm tinh sư không nói rõ là loạn thế nào nhưng người đa nghi như Hoàng thượng thì chỉ sợ sẽ giết người diệt khẩu! Như vậy sinh linh sẽ đồ thán, đó là chuyện mà hắn không muốn thấy nhất.
“Ta hiểu ý khanh, nhưng chuyện này khanh không thể quyết định.”
Hoàng thượng lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn Quốc sư.
“Hoàng thượng...?!”Hắn làm sao không hiểu ý của Hoàng thượng, Hoàng thượng chính là không muốn hát xen vào chuyện này...
Nghĩ đến Thành Thiên Quốc sẽ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu thì Quốc sư liền cầm bút không ổn, người dân Thành Thiên Quốc rồi sẽ ra sao, người vô tội nhiều như thế... Vậy mà Hoàng thượng lại...
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
10 chương
13 chương
96 chương
44 chương
10 chương
352 chương
72 chương
19 chương