Đặc công hàn phi
Chương 124 : Vụ Án Của Thanh Hạ 3
Đại sảnh rơi vào yên tĩnh, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của Tam phu nhân và Tuần phủ đại nhân, mọi người cũng xem như là rõ ràng tình hình trước, đặc biệt là sau khi câu nói này của Tam phu nhân rơi xuống, người trong đại sảnh đều nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, không khó để nhận ra bọn họ đang nghi ngờ nàng có liên hệ với vụ án này.
“Không biết chiếc trâm của Tam phu nhân đã mất khi nào?” Dưới sự nghi ngờ của tất cả mọi người, Liễu Trường Ngôn có thể không nói hai lời mà trực tiếp chỉ ra sự thật rằng chiếc trâm trong tay hắn là thuộc về Tam phu nhân, tuy nhiên dựa theo trình tự điều tra, hắn vẫn khách khí hỏi Tam phu nhân một câu như vậy.
“Ta cũng không rõ, bình thường ta rất ít khi cài chiếc trâm này, chỉ là dạo gần này muốn lấy ra xem mới phát hiện nó bị mất.” Đồ vật quan trọng bình thường nàng sẽ không dùng đến nó, chỉ là ngày đó Bạch Vân Hoài đột nhiên đến tìm nàng, mặc dù chỉ là hỏi thăm tình hình của nàng gần đây thế nào nhưng bao nhiêu đó cũng khiến nàng nhớ về chuyện cũ, cho nên mới lấy nó ra cài thử, không ngờ sau đó lại làm mất.
Khi đó nàng đã nghĩ mất đi cũng tốt, dù sao chuyện cũ đã qua, cho dù có giữ lại thì cũng chỉ có một mình nàng nhớ đến, như vậy thì có ích gì chứ?
Nàng vốn nghĩ nó đã rơi ở xuống hồ, bởi vì đó là nơi nàng thường xuyên đến nghỉ ngơi, không ngờ nó lại xuất hiện ở hoa viên, cách thi thể của Thanh Hạ không xa, cũng vì vậy mới đưa đến nghi ngờ của mọi người lên người nàng.
“Nếu như vậy, phu nhân hãy cẩn thận nhìn xem chiếc trâm trong tay tại hạ có phải là chiếc trâm mà phu nhân đã mất hay không?”
Tam phu nhân không quá ngạc nhiên khi nghe Liễu Trường Ngôn đưa ra đề nghị này, nàng bình tĩnh đi đến trước mặt Liễu Trường Ngôn, cẩn thận cầm chiếc trâm lên xem, chiếc trâm toàn thân được làm bằng ngọc phỉ thúy, bên trên lại được chạm khắc một đóa sen trắng, nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy có một chữ “Băng” nho nhỏ ở nhụy hoa, bởi vì là đặt làm riêng nên trên đời này chỉ có một chiếc, vừa liếc mắt nàng đã có nhận ra nó.
“Đúng vậy, đây chính là trâm cài của ta.” Khác với suy nghĩ của mọi người, mặc kệ chiếc trâm đó có phải là của Tam phu nhân hay không thì Tam phu nhân cũng đều phủ nhận, nhưng không, nàng không chỉ không phủ nhận mà còn hào phóng thừa nhận, một bộ dạng “Ta không sai, ta không sợ” khiến người khác không khỏi ghé mắt.
“Phu nhân, chiếc trâm này thật sự là của ngươi sao?” Bạch Vân Hoài nhíu mày, không nghĩ đến Liễu thị lại liên quan đến chuyện lần này, Liễu thị sống trong phủ mười mấy năm, trước giờ vẫn luôn rất an phận, cũng không có bày trò tranh giành tình cảm, mặc kệ là trước mặt hay sau lưng hắn, cũng vì vậy mà sau đó hắn có nhân tình mới cũng niệm tình mà đối xử tốt với nàng, không để nàng chịu ủy khuất, ngay cả Bạch Phỉ Thúy, hắn đối đãi cũng chẳng thua kém gì Bạch Phi Nhược.
“Lão gia, chẳng lẽ người quên rồi sao?” Nghe Bạch Vân Hoài hỏi vậy, Tam phu nhân không khỏi cảm thấy buồn cười, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ u sầu, giống như đóa hoa sen thăm sương sớm, vừa xinh đẹp lại khiến người khác đau lòng.
“Sao?” Bạch Vân Hoài bị hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, nhất thời không rõ Liễu thị là có ý gì.
“Chiếc trâm phỉ thúy này là năm xưa lão gia tặng thiếp, cũng vì vậy mà thiếp mới đặt tên nữ nhi của chúng ta là Phỉ Thúy, chẳng lẽ lão gia quên rồi sao?”
Mọi người nghe vậy không khỏi lộ vẻ mặt vi diệu, ngay cả Bạch Tử Linh cũng có chút kinh ngạc nhìn Tam phu nhân, trong ấn tượng của nàng Liễu thị luôn là dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, khí chất như lan, đối với thế sự xung quanh đều không để mắt đến, giống như chuyện Bạch Vân Hoài đưa mẫu tử Lâm thị trở về, cũng chỉ có Tứ phu nhân là buồn bực, Tam phu nhân vẫn luôn dửng dưng như thường, người như vậy khó mà cảm thấy một khi rơi vào lưới tình sẽ có bộ dạng thế nào.
Tam phu nhân nói vậy, xem ra năm xưa nàng ta đã từng có một mối tình oanh oanh liệt liệt với Bạch Vân Hoài, nàng nghe Thanh Nhi nói sở dĩ Tam phu nhân có thể gả vào Bạch gia là bởi vì Bạch Vân Hoài nhìn trúng nàng ta, trước đó còn nghe nói nàng ta có tình cảm với một người nào đó, nhưng vì gia cảnh khác biệt nên không đến được với nhau, vì bất đắc dĩ nên Tam phu nhân mới vào Bạch gia làm thiếp, vốn còn nghĩ Tam phu nhân là không tình nguyện nhưng coi bộ sự thật không phải như vậy, ít nhất thì nàng ta đối với Bạch Vân Hoài cũng không phải là thật sự vô tâm.
Bạch Phi Nhược có chút hứng thú nhìn Bạch Phỉ Thúy, không ngờ cái tên của Bạch Phỉ Thúy lại bắt nguồn từ nguyên nhân này, có lẽ đối với Liễu thị thì Bạch Phỉ Thúy là kết tinh tình yêu của nàng ta và Bạch Vân Hoài, cho nên nàng ta mới đem đồ vật mà Bạch Vân Hoài tặng cho nàng ta để đặt tên nữ nhi, chỉ là không biết nàng ta sẽ cảm thấy thế nào kho Bạch Vân Hoài hoàn toàn đem sự tồn tại của chiếc trâm này, cũng như ý nghĩa của cái tên Bạch Phỉ Thúy ném ra sau đầu? Có lẽ là thật sự thất vọng đi?
Đại phu nhân Viên thị tựa hồ như đã biết được chuyện này nên cũng chẳng tỏ thái độ gì, nàng là thê tử mà Bạch Vân Hoài cưới hỏi đàng hoàng, vào phủ cũng sớm nhất, đối với câu chuyện của những người vào sau tự nhiên là rõ ràng chẳng kém gì chính chủ, nếu là trước kia nàng sẽ mất bình tĩnh vì những chuyện thế này nhưng hiện tại nàng đã không còn hứng thú nữa.
Ở nơi này, người kinh ngạc nhất không ai khác chính là Bạch Phỉ Thúy, từ khi nàng chào đời đến giờ nàng đã nghe hạ nhân trong viện truyền tai nhau, nói mẫu thân nàng ở Bạch phủ giống như người vô hình ra sao, bị Bạch Vân Hoài bỏ mặc thế nào.
Vốn dĩ lúc còn nhỏ bên cạnh Bạch Phỉ Thúy chỉ có mẫu thân, ấn tượng của nàng về phụ thân thật sự rất kém, sau khi lớn lên được một chút, nàng biết được nàng có một phụ thân, tuy nhiên đối phương không hề yêu thương nàng, bởi vì mẫu thân nàng không phải người hắn yêu, người mà hắn yêu vĩnh viễn chỉ có nữ nhân trong Linh Viên kia mà thôi.
Bình thường thấy mẫu thân không quan tâm gì đến Bạch Vân Hoài, Bạch Phỉ Thúy còn nghĩ rằng mẫu thân không hề có tình cảm với hắn, dù sao nguyên nhân Liễu thị gả đến Bạch gia vộd chẳng phải bí mật gì.
Hôm nay nghe được Liễu thị sở dĩ đặt tên nàng là Bạch Phỉ Thúy là bởi vì có liên quan đến đồ vật mà Bạch Vân Hoài tặng, có lẽ đó là tín vật định tình của hai người, bằng không Liễu thị cũng không xem trọng như vậy, cho nên...!kỳ thực trong lòng mẫu thân là có nam nhân đó sao?
Một người bình thường tỏ vẻ không hề quan tâm đến nam nhân của mình, nhưng trong lòng kỳ thực lại có hình bóng của hắn...!Bạch Phỉ Thúy khó có thể tiếp thu được sự thật này, bởi vì nàng cảm thấy nếu mẫu thân thật sự yêu thương phụ thân thì nàng hẳn sẽ không ngồi yên nhìn phụ thân đêm nào cũng qua đêm ở viện của Tố thị mới đúng.
Trên đời này không có một nữ nhân nào có đủ lòng độ lượng khi thấy nam nhân của mình ngã vào lòng nữ nhân khác mà không làm gì cả.
“Chiếc trâm này...” Bạch Vân Hoài đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt của hắn ngày càng trở nên mơ hồ, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, nhận thấy ánh mắt vi diệu của những người xung quanh, Bạch Vân Hoài nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng như thường.
“Khụ khụ...!cái này...!ta dĩ nhiên là nhớ rồi...” Hắn che miệng ho khan, cố gắng che giấu vẻ xấu hổ của bản thân, mọi người nhìn một màn này liền biết, ngoài mặt tuy rằng Bạch Vân Hoài nói là nhớ nhưng có lẽ hắn cũng chẳng nhớ được bao nhiêu cả, vì vậy không khỏi cho Tam phu nhân một ánh mắt đồng tình.
“Vậy nên...!chiếc trâm này là đồ vật năm đó Bạch Thừa tướng tặng cho Tam phu nhân của mình ư?” Đối với chuyện nhà của người khác, Liễu Trường Ngôn không muốn bận tâm, hắn đến đây là để điều tra vụ án mạng trước đó, không hơn.
“Theo như phu nhân của ta thì...!đúng là như vậy.” Bạch Vân Hoài thay Liễu thị trả lời.
“Vì sao chiếc trâm của phu nhân lại xuất hiện gần hiện trường vụ án? Thậm chí trên đó còn có dính máu của nạn nhân?”
Tam phu nhân nhướng mày, bản thân nàng cũng không rõ vì sao chiếc trâm của nàng lại xuất hiện ở nơi đó, càng không rõ vì sao trên đó còn dính máu của Thanh Hạ, trong lòng nàng còn vì tin tức mà Liễu Trường Ngôn mang đến phiền lòng vô cùng, chỉ là dưới ánh mắt tra hỏi kia của đối phương nàng chỉ có thể bình tĩnh trả lời.
“Chuyện này ta cũng muốn biết...”
“Chiếc trâm này hẳn rất quan trọng với phu nhân, mất đi nó...!chẳng lẽ phu nhân không cho người đi tìm sao?” Hữu Thừa tướng phủ dù lớn cách mấy cũng không thể so với hoàng cung, hơn nữa nha hoàn cùng gã sai vặt của Bạch gia cũng không ít, nếu là đồ vật quan trọng, vừa hay tin mất lẽ ra phải cho người đi tìm mới đúng, lật tung cả Bạch gia thế nào cũng sẽ tìm ra mà thôi, trừ phi đối phương không muốn tìm hoặc trong chuyện này còn có ẩn tình gì đó.
“Mất đi rồi tìm lại thì có ích gì chứ?” Đồ vật cũng giống như người nhưng khác ở chỗ, đồ vật mất đi còn tìm lại được nhưng người đã mất thì cho dù tìm lại được thì cũng có một số thứ đã thay đổi rồi.
Liễu Trường Ngôn giật mình, nhìn dáng vẻ của Tam phu nhân giống như có tâm sự trong người, không khỏi mở miệng: “Tam phu nhân...!lời này của ngươi là có ý gì?”
Tam phu nhân cười nhạt: “Không có gì, đã khiến Liễu đại nhân chê cười rồi.”
“Người ta đã cho đi tìm, chỉ là đáng tiếc lại không thu được kết quả gì.”
“Vậy sao?”
“Nhìn Liễu đại nhân như vậy, xem ra là không tin lời ta nói rồi.”
Bạch Vân Hoài nhíu mày, sắc mặt có chút không vui: “Liễu đại nhân, chỉ dựa vào một chiếc trâm cài không thể kết luận một người có tội được.” Chuyện chiếc trâm cài xuất hiện quả thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn sao có thể không nhìn ra Liễu Trường Ngôn đang tra hỏi Tam phu nhân, mặc kệ Tam phu nhân có liên quan đến chuyện này hay không Bạch Vân Hoài cũng không muốn làm lớn chuyện này.
“Bạch Thừa tướng, chuyện này Liễu mỗ tự biết rõ.”
Đại sảnh bởi vì lời nói này của hắn mà rơi vào trầm mặc, mọi người mặc dù không có lên tiếng nhưng trong lòng đều có chút nghi ngờ với Tam phu nhân, quá rõ ràng Tam phu nhân chính là người đáng nghi nhất trong vụ này, chỉ là nơi này không có Tứ phu nhân và mẫu tử Lâm thị, dù Tam phu nhân có đáng nghi cách mấy cũng không có ai ngu ngốc lên tiếng nói ra điều đó.
Bạch Tử Linh có chút buồn chán chống cằm, nàng tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn còn kiên nhẫn để theo dõi hết bộ kịch này, hung thủ giết người nhất định là có liên quan đến Tam phu nhân, nhưng Đại phu nhân cũng không hoàn toàn là kẻ vô tội, dù sao nàng chỉ cần ngồi yên theo dõi diễn biến là được, chỉ là không biết Liễu đại nhân khi nào mới chịu đi vào vấn đề chính của câu chuyện, vòng qua vòng lại không thấy mệt hay sao?
Lần trước Liễu Trường Ngôn đến đây điều tra vụ án, Bạch Tử Linh có gặp riêng hắn để nói chuyện, khi đó nàng còn chưa biết chuyện cũ năm xưa của Lạc Tuyết và đám người Đại phu nhân và Tam phu nhân, cho nên đã nhờ Tuần phủ đại nhân điều tra về cái chết của Lạc Tuyết.
Theo như lời của Thanh Nhi, năm đó Lạc Tuyết đổ bệnh qua đời, nhưng Bạch Tử Linh nào tin được nguyên nhân trong đó, vì vậy mới nhờ đến Liễu Trường Ngôn.
Nàng và Liễu Trường Ngôn không có quen biết, đáng lí ra không nên nhờ hắn việc này, nhưng nghe nói vị Tuần phủ đại nhân này chỉ cần gặp người có oan tình nhất định sẽ giúp đỡ đối phương giải oan, tuy rằng nhờ vả nhưng nàng cũng biết chưa chắc đã thu được kết quả mà nàng muốn, bởi vì chỉ
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210618/daccong-2.png" data-pagespeed-url-hash=202368336 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
10 chương
13 chương
96 chương
44 chương
10 chương
352 chương
72 chương
19 chương