Đặc Công Cuồng Phi

Chương 68 : Giằng co quyết liệt.

Trong lòng Vệ Lăng Phong cả kinh, cắn răng nói: «Nàng……Nàng vậy mà lại biết.» Không nói cho nàng, là vì sợ nàng sau khi biết sẽ không chịu nổi, nhưng nàng lại dùng ngữ khí nhẹ như lông hồng mà nói ra. Vốn dĩ từ đầu nàng đã biết bọn hắn nói chuyện gì. «Ta tất nhiên là biết.» Tô Tất tức giận hừ lạnh, «Cuộc đối thoại lúc ấy của các ngươi mặc dù ta không nghe thấy, nhưng lại nhìn thấy.» Thực ra Vệ Lăng Phong không biết, nàng đoán người ở thời đại này hầu như cũng không một ai biết – khẩu hình miệng. Lúc đó nhìn môi của Tiết Tuyền Y, nàng liền biết Tiết Tuyền Y đang đem việc đó ra để uy hiếp hắn. Đáng tiếc rằng nàng ta và thái hậu lại không biết, thực ra nàng vẫn chưa ăn Trú Nhan Đan. Lúc trước nàng thấy đây chỉ là một việc nhỏ, mà Vệ Lăng Phong lại sáng đi tối về vội vội vàng vàng, nên quên không nói cho hắn, không ngờ cuối cùng Tiết Tuyền Y lại đem chuyện này ra để uy hiếp Vệ Lăng Phong. «Vậy nàng vì sao……Chẳng lẽ nàng cố tình?» Phượng mâu híp lại, trong mắt hiện lên hàn quang, thân mình yếu ớt tỏa ra khí tức nguy hiểm. Vậy mấy ngày nay, nàng đều chỉ là đùa giỡn hắn sao? Tô Tất tựa hồ như nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt hắn, khóe miệng nhếch lên, cười nói: «Cũng như nhau cả thôi, chàng đã có thể diễn trò với Tiết Tuyền Y, vì sao ta lại không thể diễn trò với chàng? Đồ ngốc chàng lại còn không tin ta, chàng cho rằng với thực lực của lão tổ mẫu nhà chàng mà có thể hãm hại được ta sao?» «Mặc dù y thuật của nàng không tồi, nhưng độc trong Trú Nhan Đan cũng không phải dễ giải như vậy.» Ninh vương lộ ra sự lo lắng. «Thái hậu bày mưu tính kế, tưởng đã nắm trong tay hết thảy, tưởng tận mắt nhìn thấy ta uống thuốc thì sẽ không còn gì phải lo lắng, nàng nào biết Trú Nhan Đan đó ta một viên cũng chưa ăn vào, tất nhiên là không có tác dụng.» Nhớ tới việc thái hậu và Tiết Tuyền Y tưởng rằng đã nắm được điểm yếu của Vệ Lăng Phong, khóe môi Tô Tất hiện lên một nụ cười lạnh, sau đó kể lại một lượt chuyện ngày hôm ấy, thậm chí cả chuyện thí nghiệm thuốc trên người Tô Tình cũng nói ra. Vệ Lăng Phong sau khi nghe xong, rốt cuộc giọng nói cũng hòa hoãn lại một chút, điểm nhẹ lên mũi của nàng: «Tiểu nha đầu nàng, chuyện quan trọng như vậy mà lại không nói cho ta biết, nếu không thì ta cũng không…..» Nếu không thì hắn cũng không vì muốn lấy giải dược cho Tô Tất mà diễn trò với Tiết Tuyền Y, rồi sinh ra hiểu lầm với Tô Tất, thậm chí suýt chút nữa đã mất đi nàng. Tô Tất đương nhiên hiểu được suy nghĩ của hắn, «Ta không cần chàng làm như vậy, ta chỉ muốn sự chung thủy từ chàng, Nếu chàng ngay từ đầu nói rõ ngọn ngành chuyện Tiết Tuyền Y uy hiếp chàng với ta, thì đã không có hiểu lầm như vậy.» Đương nhiên Tô Tất cũng không trách hắn, nàng biết hắn không muốn vì chuyện này mà khiến nàng phải đau lòng khổ sở, dù sao mất đi khả năng sinh con đối với nữ nhân mà nói, là một đả kích vô cùng lớn. Huống chi……Biết nhảy xuống vách núi sẽ thập tử nhất sinh, mà hắn vẫn không hề do dự nhảy xuống. So với Ninh vương cao cao tại thượng trước đây, hắn hiện giờ vì nàng mà làm tất cả, đã vô cùng đáng quý rồi, nàng còn cầu gì hơn nữa? Tô Tất dìu Vệ Lăng Phong đứng lên, hai người lảo đảo trở lại chỗ cũ. Nhiếp Thanh Nhiên lẳng lặng nằm trên bãi cát, y phục trên người đã được nắng hong khô, hai mắt hắn nhắm nghiền, đôi môi vốn hồng nhuận giờ lại tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng suy yếu. Chỉ có điều hô hấp của hắn rất vững vàng, không nguy hiểm đến tính mạng. Nhìn thấy Nhiếp Thanh Nhiên, sắc mặt Vệ Lăng Phong có chút âm trầm, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không nhìn nữa. Tô Tất dìu hắn dựa lưng vào một khối đá lớn, mặt hướng về phía mặt trời, sau đó lấy kiếm trên người hắn rạch áo hắn ra. Trên người Vệ Lăng Phong cũng có vô số vết đao, miệng vết thương ngâm trong nước giờ đã đã nhăn nheo lại, không còn chảy máu nữa, nhưng lại trắng nhợt khiến người ta không dám nhìn kỹ. Vì không muốn để hắn phát sốt giống Nhiếp Thanh Nhiên, Tô Tất khẽ cắn môi, không để ý đến vết thương trên người vì hành động của nàng mà lại tiếp tục bị rách, lấy huyền thiết chủy thủ từ trong giày ra. Huyền thiết chủy thủ toát ra hàn khí lạnh lẽo, đâm vào da có thể khiến máu đóng băng, lúc trước An Á cũng vô tình bị Tô Tất làm đông máu một lần, Chỉ có điều nếu dùng nó để trị thương, ưu điểm duy nhất là có thể làm đông miệng vết thương lại, không để mất máu quá nhiều dẫn đến nguy hiểm. Nhìn bộ dáng hiện tại của Vệ Lăng Phong, chắc chắn sẽ bị mất máu, hơn nữa xung quanh còn không có thảo dược nào có thể cầm máu lại, giờ mà tùy tiện động dao sẽ rất nguy hiểm. Chỉ cần nàng đúng thời điểm dùng linh lực phong bế mũi dao, có thể khiến phạm vi đóng băng tụ lại vào miệng vết thương. Nàng hiện giờ ngưng tụ linh lực lại cũng chỉ có ba tầng, nhưng để phong bế mũi dao thì vẫn có thể. Về phần vừa rồi dùng huyền thiết chủy thủ để chữa trị cho Nhiếp Thanh Nhiên mà không làm vậy, là vì nàng lúc đó gấp đến hồ đồ, nhất thời không nhớ ra, nghĩ đên đây, mắt Tô Tất lộ vẻ xin lỗi liếc nhìn Nhiếp Thanh Nhiên một cái. Đúng lúc Tô Tất đang nhìn Nhiếp Thanh Nhiên, thì mi hắn cũng khẽ động đậy, sau đó chậm rãi mở ra, một lát sau, đáy mắt vốn đục ngầu đã sáng lên vài phần. Nhìn thấy Vệ Lăng Phong, hắn chống người ngồi dậy, Tô Tất sợ hắn làm rách miệng vết thương, vội vàng bỏ lại vết thương của Vệ Lăng Phong đang xử lý được một nửa, chạy đến đỡ lấy hắn. Nếu miệng vết thương lại bị nứt ra nữa, công sức của nàng lúc trước đều đổ sông đổ bể hết. «A –» Vệ Lăng Phong động đậy, không cẩn thận động đến miệng vết thương, miệng bật ra một tiếng rên khẽ. Tô Tất nhíu mày, buông Nhiếp Thanh Nhiên ra quay sang chăm sóc hắn, lo lắng hỏi, «Sao vậy? Có đau lắm không?» Vệ Lăng Phong đáng thương mở to mắt, giống như cún con vừa bị ức hiếp, gật gật đầu: «Ừ, đau lắm.» Vừa rồi dùng dao rạch trên da hắn rên cũng không rên một tiếng, giờ chưa động vào mà hắn đã kêu đau? Thể chất đặc thù gì vậy a? Tô Tất khó hiểu nhíu mày. Mà bên kia, Nhiếp Thanh Nhiên nhịn đau phóng một ánh mắt khinh bỉ về phía Vệ Lăng Phong. Vệ Lăng Phong thừa dịp Tô Tất tập trung vào vết thương của hắn, quay sang Nhiếp Thanh Nhiên cười lạnh, tựa như muốn nói, ta cứ vô sỉ như vậy đấy, ngươi làm gì được ta nào? Nhiếp Thanh Nhiên nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của hắn, vội ho một tiếng, quay sang Tô Tất, dùng giọng khàn khàn khản đặc nói: «Nước……Khát quá……» Mà lúc này, Tô Tất cũng đã xử lý xong vết thương của Vệ Lăng Phong, nàng quay sang cười với Nhiếp Thanh Nhiên, «Ngươi chờ một chút, để ta đi lấy.» Người đang sốt phải uống nhiều nước mới mau khỏi, đây là kiến thức phổ thông, Tô Tất đương nhiên không nghi ngờ hắn, cầm lấy lá sen lúc trước Nhiếp Thanh Nhiên dùng để lấy nước rồi bước nhanh đến bờ sông. Ở đây là nước sông, không mặn như nước biển, miễn cưỡng có thể uống được. Hiện tại điều kiện khó khắn, không uống cũng không được. Tô Tất đi rồi, hai người kia đều tự mình dựa người vào đá, quanh thân tỏa ra chiến ý nồng đậm. «Nhiếp Thanh Nhiên, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể rửa sạch hiềm nghi của Bắc Di quốc các ngươi sao?» Thời khắc nguy hiểm như vậy, hắn lại không chút do dự mà nhảy theo Tô Tất. Vệ Lăng Phong muốn bình tĩnh cũng không được. Nhiếp Thanh Nhiên không đáp, thản nhiên cười nhìn hắn, «Ngươi phải thừa nhận rằng, nếu như không phải ta nhảy theo đỡ lấy nàng, hiện giờ cái ngươi nhìn thấy không phải nàng mà chỉ là một đống xương trắng lạnh lẽo.» Giọng điệu thản nhiên, nhưng đáy mắt hắn lại lóe lên tia trách cứ cùng sự tức giận không thể che giấu. Lúc rớt xuống nếu không phải hắn dùng linh lực bảo vệ nàng, thân thể của nàng chắc chắn sẽ bị sóng đánh nát, huống chi nước chảy xiết như vậy, khồng ngừng va phải đá ngầm, nàng hôn mê như vậy thì tự bảo vệ bản thân như thế nào? Vệ Lăng Phong luôn miệng nói sẽ bảo vệ nàng, cuối cùng thì sao, lại khiến nàng lâm vào nguy hiểm như vậy! Hắn ta bảo vệ nàng như vậy đấy à? Vệ Lăng Phong nhớ tới nguy hiểm mà Tô Tất gặp phải, lòng liền có cảm giác nhói đau, nhưng trên mặt vẫn là lãnh ý không biến mất. Hắn không thể nói, ‘nàng là người của ta, không cần ngươi bảo vệ’ được, bởi vì những lời Nhiếp Thanh Nhiên nói đều là sự thật. «Không thể phủ nhận rằng chính ngươi đã cứu nàng, nhưng vì sao ngươi lại cứu nàng, điểm này trong lòng ngươi biết rõ!» Đáy mắt Vệ Lăng Phong hiện lên sự mờ mịt. «Trong lòng ta biết rõ, nhưng không giống như suy đoán của ngươi.» Thanh âm Nhiếp Thanh Nhiên vô cùng nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, ung dung mà tao nhã. «Không giống như suy đoán của ta là như thế nào? Nếu không phải vì muốn rửa sạch hiềm nghi của Bắc Di quốc các ngươi, thì cũng là Nhiếp Thanh Nhiên ngươi nảy sinh tình cảm bất thường với Ninh vương phi của ta. Nhiếp Thanh Nhiên, ngươi nói, ta đoán có đúng không?» Trên mặt Vệ Lăng Phong hiện lên nụ cười tà mị yêu dã, chỉ là trong lời nói lại tỏa ra sự rét buốt cùng tàn khốc. «Uy hiếp không phải là tính cách của ngươi.» Nhiếp Thanh Nhiên cười nhạt. «Việc liên quan đến Tô tất, ta nhất định phải biết.» Ánh mắt Vệ Lăng Phong trầm xuống, đáy mắt lấp lóe hàn quang. «Đường đường là Ninh vương, cũng sẽ vì tò mò mà nổi giận sao? Quả là chuyện lạ….» Vệ Lăng Phong nở nụ cười, đôi mắt vốn mơ hồ lúc này lại như kim châm hướng về Nhiếp Thanh Nhiên, chậm rãi nói, «Ngươi không sợ ta hiện tại sẽ giết chết ngươi sao?» Ánh mắt Nhiếp Thanh Nhiên đảo qua bóng dáng đang lấy nước đằng xa của Tô Tất, đôi mắt sâu thẳm không chút sợ hãi, «Ngươi sẽ không.» Vệ Lăng Phong lại cười, đáy mắt thâm trầm như đêm đen, chậm rãi nói: «Ngươi đoán đúng rồi, hiện tại, ta quả thực sẽ không giết ngươi.» Nhưng sau này thì không chắc. Nói xong, bốn phía yên tĩnh, ánh mắt hai người không tự chủ mà hướng về phía nữ nhân đang lấy nước bên bờ sông. Tô Tất vừa mới ngồi xuống lấy nước, đầu chợt lóe lên linh quang. Nàng rốt cuộc cũng phát hiện ra sự khác thường trong cơ thể mình. Nàng cảm thấy vết thương hơi ngứa, lúc đầu cứ tưởng là do dị ứng, nhưng lúc tháo băng ra, thì thấy vết thương được Nhiếp Thanh Nhiên xử lý qua hình như đã bắt đầu khép miệng, ngay cả chỗ bị nứt sau khi đỡ lấy Nhiếp Thanh Nhiên cũng đã lên một lớp da non, không chảy máu nữa. Nàng có nhìn lúc Nhiếp Thanh Nhiên chữa thương cho nàng, dược liệu của hắn không có gì đặc biệt, huống chi lúc trước trên người cho dù có mang theo dược, nhưng tối qua rớt xuống sông xong cũng bị trôi hết rồi còn đâu? Như vậy, cách giải thích duy nhất chính là thể chất đặc biệt của nàng. Trước kia thì bình thường, nhưng hiện tại dược không còn phát huy tác dụng trên người nàng nữa, thậm chí còn có cảm giác bách độc bất xâm. Lúc trước cũng đâu thần kỳ như vậy, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào? Tô Tất vẫn nghĩ không ra. Mặt trời dần dần nhích lên cao, lúc này là đầu thu nên không có cảm giác quá nóng. Tô Tất khó khăn đứng lên, nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt là bầu trời xanh thẳm vô tận cùng dòng sông chảy xiết, trừ bọn họ ra thì ở đây không có một ai, không có vết tích của con người, trên sông ngay cả một chiếc thuyền nhỏ cũng không có. Chẳng lẽ thật sự phải đợi vết thương của ba người bọn họ hồi phục rồi sau đó leo lại lên vách núi ư? Với tình trạng hiện nay, ít nhất cũng phải mất bảy ngày. Trong khoảng thời gian bảy ngày này, đủ để rất nhiều chuyện phát sinh tại kinh thành, rất nhiều chuyện bọn họ khó có thể nắm trong tay. Trong lúc Tô Tất đang chống nạnh, ngẩng mặt nhìn vách núi cao dựng đứng, yên lặng nghĩ cách, thì đột nhiên phát hiện những chấm đen nhỏ đang từ trên bay vọt xuống. Đáy mắt Tô Tất lộ ra sự ngưng trọng cùng đề phòng, trong lòng có dự cảm không tốt. Một lát sau, nàng có thể thấy rõ những chấm đen này, lại không biết nên khóc hay nên cười, chửi thề một câu: chết tiệt, đám sát thủ bịt mặt này đúng là âm hồn không tan. Chiến đấu cả một đêm, vừa tìm được đường sống lại phải đối mặt với sự đe dọa tính mạng một lần nữa – ba người người trước kia kiêu ngạo không ai bì nổi, sức chiến đấu hiện giờ bất quá cũng chỉ bằng một người, phải làm gì mới tốt đây?