Đặc Công Cuồng Phi

Chương 41 : Tình huống khẩn cấp

Tô Tất buông tay, mày liễu khẽ nhướng lên: «Được rồi, thấy ngươi đang bị giam trong nhà lao như thế này, nhường ngươi nói trước đấy.» Vệ Lăng Phong nghe vậy, nhất thời dở khóc dở cười, nhưng vẻ mặt hắn cũng rất nhanh trở lại bình thường, nghiêm túc nói: «Giang Bắc ngập lụt, phòng quân triều đình vận chuyển lương thực từ kinh đô đến Giang Bắc, nhưng số lương thực này dọc đường lại xảy ra vấn đề, nên phụ hoàng mới bắt ta để hỏi tội.» «Phòng quân đều là những người được tuyển chọn kỹ lưỡng, lấy một chọi mười cũng không có vấn đề gì, sao trong lúc vận chuyển lại có thể xảy ra vấn đề được?» Ai dám không sợ chết mà cướp lương thực của bọn họ? «Không phải bị cướp, mà là toàn bộ gạo tinh đều bị tráo đổi……» «Bị đổi thành gạo lức (gạo chưa xay kỹ) sao?» Tô Tất nhíu mày hỏi lại. «Nếu là gạo lức thì đã không phải là vấn đề lớn, chính là bị tráo đổi thành gạo mốc! Mấy trăm xe lương thực ngoại trừ lớp trên cùng được phủ bởi gạo tinh ra, thì bên dưới toàn bộ đều là gạo mốc!» Ninh vương nắm chặt tay, trong mắt lóe lên hàn quang, «Số lương thực này đều được vận chuyển từ đế đô, trước khi ra khỏi thành bổn vương đã đích thân mang binh đến kiểm tra, hoàn toàn không có vấn đề gì.» «Đã tra ra là ai động thủ chưa?» Tô Tất nhàn nhạt hỏi. Vệ Lăng Phong khẽ gật đầu, «Trừ hắn ra thì còn có thể là ai? Lần này có thể diệt sạch bọn người mà hắn cài vào bên cạnh ta nhiều năm, cũng coi như là tin tốt.» Dưới ánh đuốc màu cam, đôi mắt của Tô Tất hiện lên tia sắc bén, chậm rãi lướt qua khuôn mặt tuấn lãng vô song của hắn, đáy mắt lóe hàn quang. «Ngươi……thật sự không biết đó là gạo mốc ngay từ đầu sao? Không phải là ngươi cố tình sắp xếp để tóm gọn bọn thái tử đấy chứ?» Vẻ mặt Tô Tất lạnh lùng, ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn hắn. Hiểu được sự tàn khốc và lãnh đạm của hắn, thế nhưng Tô tất không hy vọng hắn lãnh huyết vô tình, mất đi nhân tính, khiến bách tính vô tội phải chôn cùng thái tử! Nếu thật sự là như vậy, hắn tuyệt đối không có tư cách để đứng đầu thiên hạ. Thấy Tô Tất thận trọng như vậy, trong lòng Vệ Lăng Phong tràn đầy nghi vấn, nhưng trên mặt vẫn giữ vững sự bình tĩnh: «Mãi đến khi Giang Bắc cho người truyền tin đến, ta mới biết đó là gạo mốc, lúc ấy ta đã ra lệnh tiêu hủy toàn bộ số gạo mốc, mượn một số tiền lớn từ tay các phú thương để mua gạo, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?» Sắc mặt Tô Tất hơi trầm xuống: «Có vấn đề gì hay không ta không biết, hiện giờ ta muốn nói cho ngươi một tin xấu……Giang Bắc hiện giờ đại khái là đã thành địa ngục trần gian rồi.» Vệ lăng Phong nghe xong, trong lòng kinh hãi: «Nàng nói cái gì?» «Nếu ta đoán không lầm, hiện giờ Giang Bắc đang bị dịch hạch hoành hành. Không chỉ có thể, người tránh lũ từ Giang Bắc đem theo dịch bệnh đến đây, lúc này ngoại thành có bao nhiêu người bị lây nhiễm thì ta không rõ, chỉ biết đã có một thôn chết sạch người!» «Không thể nào! Nếu thật sự là vậy, tình báo của Vô Ảnh Lâu đã sớm truyền tin đến, không thể gió yên sóng lặng như bây giờ.» Vệ Lăng Phong khó tin trừng mắt nhìn Tô Tất. Nếu phát sinh dịch hạch như nàng nói, vậy ngàn vạn dân chúng vô tội đều chạy trời không khỏi nắng, nếu nguyên nhân là do hắn, hắn sao có thể gánh nổi? Làm sao để khiến bách tính trong thiên hạ không thất vọng đây? «Trận dịch hạch lần này rất lớn, hôm trước nhiễm bệnh hôm sau sẽ có người chết, rất đáng sợ. Ngươi cứ chờ mà xem, chắc chắn tin tức từ Giang Bắc sẽ rất nhanh truyền đến.» Thấy ngữ khí của Tô Tất bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, Vệ Lăng Phong hỏi: «Chứ không phải nàng đã có biện pháp chữa bệnh rồi sao?» Tô Tất lãnh đạm gật đầu, «Biện pháp thì có rồi, chỉ có điều còn phải chờ một thời gian nữa. Dân chúng là người vô tội, bọn họ không cần vì các ngươi mà phải trả giá bằng cả mạng sống, có thể cứu một người thì cứu một người, thế nhưng ta cần sự trợ giúp của Vô Ảnh Lâu.» Thái độ của Vệ Lăng Phong tuy rằng lãnh khốc vô tình, thế nhưng cũng không phải loại người xem dân chúng như giẻ rách, nếu trận dịch hạch này là do gạo mốc gây nên……Trong lòng Tô Tất khẽ thở dài. «Lệnh bài lâu chủ Vô Ảnh Lâu đã ở trong tay ngươi, ngươi cầm lệnh bài đến khách điểm Đông Thăng phía tây nhà gỗ nhỏ, vào ám thất là tìm được, nơi đó chính là tổng bộ của Vô Ảnh Lâu.» Trong mắt Vệ Lăng Phong lóe lên hàn quang không chút độ ấm, hắn chậm rãi nhắm mắt lại. Tô Tất quay trở lại với vấn đề quan trọng nhất hiện nay, không phải là đến Vô Ảnh Lâu, mà là vào phòng đóng cửa ra lệnh không cho ai quấy rầy. Trong phòng chất một tập giấy viết dày, bút lông được thay bằng bút lông ngỗng. Tô tất hít một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh ngồi xuống, cầm bút bắt đầu viết ra những thứ cần thiết. Streptomycin là một loại kháng sinh được chiết xuất từ một chất lỏng nuôi cấy trong nấm mốc….. Tô Tất viết ra toàn bộ vật liệu cần thiết và quá trình chế tạo. Mỗi streptomycin thôi thì không đủ, còn cẩn phải chế tạo trang phục để cách ly thân thể, khẩu trang than hoạt tính thật dày, găng tay da, mặt nạ phòng độc……Xoạt xoạt xoạt, bút trên tay không ngừng chuyển động. Không biết qua bao lâu, đợi đến khi sắc trời sáng rõ, trước mặt Tô tất đã chất hơn mấy chục trang giấy dày, chữ viết chi chít nhau. «Những thứ này là gì vậy?» An Á nhấc một trang giấy lên hỏi. «Không có gì, chỉ là một chút tiếng Anh cùng phương trình hóa học mà thôi, viết nhanh quá nên hơi khó dịch.» Hai vành mắt thâm đen, Tô Tất nhận lấy khăn mặt chườm nóng nha hoàn đưa tới. Nàng không giải thích được, càng giải thích An Á càng không hiểu, tiếng Anh là cái gì, phương trình hóa học là cái gì? «Những thứ này ngươi không hiểu được đâu, chỉ cần nghe theo là tốt rồi.» Khóe miệng Tô Tất cong lên, nàng sai ngươi truyền Vệ Nghiêm cùng Lí quản gia đến, chờ bọn họ đến xong, Tô Tất cũng đã lấp đầy bụng. «Hiện tại ta cần các ngươi giúp vài chuyện: Lí quản gia, ngươi đi tới tất cả các cửa hàng quần áo tại đế đô để may trang phục để cách ly, khẩu trang dày, bao tay da và mặt nạ phòng độc, kiểu dáng ở đây, cầm lấy, nhớ kỹ tất cả đều phải dùng vải bạt để làm, tiền nong không thành vấn đề, còn số lượng, tất nhiên càng nhiều càng tốt. Đây là việc gấp, nếu có người quấy nhiễu, cứ việc lấy lệnh bài Ninh vương phủ ra.» Mặc dù trong lòng cảm thấy khó hiểu, Lí quản gia vẫn lập tức đáp ứng, đến phòng thu chi lấy bạc rồi đưa người đến các cửa hàng may vá. «Vệ Nghiêm, Streptomycin và than hoạt tính là hai vật dụng cần thiết, chỉ có điều dược liệu trong đế đô chắc chắn không đủ, nên ngươi cứ liên hệ với các thương nhân ngoài thành, cho vận chuyển nhanh từ các nơi xung quanh thành trấn đến. Vương gia các ngươi có thể trở về hay không, phụ thuộc vào những việc chúng ta làm hiện nay, hiểu chưa?» Vẻ mặt Tô Tất lạnh lùng, ngữ khí nghiêm túc. «Được! Thuộc hạ lập tức đi làm.» Vệ Nghiêm toàn tâm toàn ý muốn đến hầu hạ Vệ Lăng Phong trong hình bộ đại lao, nhưng sau khi nghe Tô Tất nói xong, không nói hai lời lập tức chạy đi thực hiện nhiệm vụ của mình. «Ta thì phải làm cái gì?» Thấy tất cả mọi người đều có việc để làm, An Á cũng không khỏi động tâm. «Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, sau này có việc cho ngươi làm đấy, đợi nhóm đầu tiên vận chuyển những thứ cần thiết đến nơi, sẽ đến lượt ngươi chỉ đạo sắp xếp.» «Chỉ đạo? Chỉ đạo ai?» Có người cho nàng chỉ đạo sao? Toàn bộ hạ nhân đều chia thành hai nhóm đi theo Lí quản gia cùng Vệ Nghiêm rồi, hiện tại trong phủ ngay cả phòng bếp cũng không còn người. «Vô Ảnh Lâu a.» Tô Tất nói với vẻ đương nhiên. Có lệnh bài của lâu chủ Vô Ảnh Lâu, sợ gì mà không dùng? Sát thủ Vô Ảnh Lâu tới rất nhanh, chỉ có điều trước mặt một tiểu cô nương, bọn họ bằng mặt chứ không bằng lòng. An Á nhìn đám hắc y đầu đội mũ lữ khách, nói thầm: Xem ra sắc mặt có chút không tốt, trong một khoảng thời gian ngắn hẳn là không thể thu phục bọn họ để nàng có thể tùy ý sử dụng đi? Nhưng Tô Tất dường như đã lường trước được tình huống này, thờ ơ đánh gia bọn họ từ trên xuống dưới, cuối cùng đứng trước mặt đường chủ Hỏa Chi Đường, nhìn khuôn mặt với bộ râu quai nón hung tợn của hắn, Tô Tất thản nhiên nở nụ cười. Nàng hỏi: «Ta hỏi các ngươi, các ngươi giết một người, bình thường thì ra giá bao nhiêu?» «Một ngàn lượng.» Đường chủ Hỏa Chi Đường là Hoắc Địch lạnh lùng trả lời. «Vậy nhóm của ngươi, mỗi người có thể giết một người mỗi ngày đúng không?» «Vương phi cho rằng giết người là bổ củ cải hay sao?» Vô Ảnh Lâu bọn họ mặc dù không phải hạng người hiệp nghĩa, nhưng tuyệt đối không phải những kẻ lạm sát người vô tội, người bị giết đều đáng chết. «Vậy nếu….ta có thể cho các ngươi kiếm được vô số một ngàn lượng thì sao?» Tô Tất nhếch khóe môi. «Dựa vào cái gì chứ?» Hoắc Địch hừ lạnh. «Chỉ bằng cái này.» Tô Tất chỉ vào y phục bảo hộ cùng mặt nạ phòng độc mà nhóm thứ nhất đưa tới, «Một bộ như thế này, bán với giá một ngàn lượng bạc, hơn nữa người ta còn tranh nhau mua, các ngươi có tin không?» Chỉ một bộ y phục làm từ vải bạt mà có giá một ngàn lượng? Câu nói đùa này hình như hơi quá lố rồi thì phải? Đám hắc y sát thủ không ngừng cười nhạo, ngay cả An Á cũng không nhịn được mà lắc đầu. Đúng lúc này, Lục hoàng tử chạy một mạch từ ngoài vào, vẻ mặt sốt ruột, hô to từ xa: «Nhị tẩu! Không xong rồi! Trần đại phu cũng đã bị lây nhiễm, hiện tại mạng sống khó giữ, phụ hoàng hạ chỉ đưa tất cả những người bị lây nhiễm ra ngoài thành năm mươi dặm, hàng ngàn hàng vạn người đang bị thiêu sống! Nhị tẩu, phải làm sao bây giờ?» Sự tình đã gấp đến mức này rồi sao? Đôi mắt của Tô Tất thản nhiên đảo qua đám người, lạnh nhạt nói: «Đừng tưởng rằng các ngươi là cao thủ thì sẽ không bị nhiễm dịch, virus đã lan ra trong không khí, khó mà đề phòng được.» Tô Tất không biết rằng, lúc này đây, gương mặt nàng đang được bao phủ bởi một sự vương giả uy nghiêm. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, mọi người đều mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ như đang đợi nàng phát lệnh. Tô Tất nghiêm mặt, giơ cao lệnh bài lâu chủ Vô Ảnh Lâu, ra lệnh cho đám hắc y sát thủ: «Một nửa trong các ngươi mặc y phục bảo hộ vào, theo ta ra ngoài thành, nửa còn lại theo sự chỉ huy của An Á, chuẩn bị tốt y phục bảo hộ chờ đem đi bán.»