Đặc Công Cuồng Phi
Chương 19 : Quá mức kiêu ngạo
Lại có người dám cười nhạo lão thái gia, chẳng lẽ chán sống rồi?
Mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng cười, lại thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ, lúc đó, nụ cười lạnh trên môi Tô Tất vẫn còn chưa tắt.
Tô Mục Triết nhíu chặt mày, bên ngoài tỏ ra bình tĩnh che dấu lãnh ý, khiến cho bầu không khí bất tri bất giác trở nên căng thẳng, Tô Tất cảm thấy một áp lực vô hình đập vào người các nàng. Nàng kéo theo Tiểu Niệm lùi về phía sau từng bước một, rời khỏi sát khí đang ùn ùn kéo đến kia.
Sau một lúc lâu, giọng nói âm lãnh của Tô Mục Triết mới vang lên: «Thế nào? Ngươi có ý kiến sao?»
Tô Tất lạnh lùng cười, «Chẳng lẽ gia gia đã quên lời hứa vừa rồi sao? Lúc nãy chính ngươi đáp ứng, nếu Tô Tình thua, từ nay về sau chuyện của Tô Niệm sẽ do tỷ tỷ là ta đây quản, Tô phủ không được nhúng tay vào, không đúng sao?»
Tô Mục Triết hừ lạnh: «Đúng là có việc này, thế nhưng vừa rồi không ai biết Tiểu Niệm có võ công cao cường như vậy. Những chuyện khác của Tiểu Niệm có thể do ngươi quản, nhưng võ công của hắn không phải cái mà một tiểu cô nương như ngươi có thể nhúng tay vào.»
«Những chuyện ta quản bao gồm cả võ công.» Tô Tất lập tức từ chối.
«Ý của ngươi là, ngươi không định để cho Tiểu Niệm đi theo ta, để ta đích thân dạy bảo?» Tô lão thái gia nghiến răng nghiến lợi nói.
«Gia gia quả thực thông minh, thấu hiểu lòng người.»
«Hiện giờ thánh chỉ cũng đã hạ, ngươi là Ninh vương phi tương lai, mặc dù ta cũng nên khách khí với ngươi một chút, nhưng – Tô Tất, ta khuyên ngươi một câu, việc gì cũng phải có chừng mực, đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.» Khuôn mặt của Tô lão thái gia hiện lên vẻ âm lãnh trước nay chưa từng có, « Ngươi là phế vật, lẽ nào ngươi cũng muốn Tiểu Niệm trở thành phế vật giống ngươi sao?»
«Ta sẽ để hắn bái tuyệt đỉnh cao thủ làm sư phụ, việc này gia gia ngài không cần quan tâm. Đời thứ ba chính thống trong phủ có không ít người được thiên phú, gia gia ngài quan tâm bọn họ là được rồi. Tiểu Niệm là đệ đệ của ta, trước kia các ngươi bỏ mặc hắn, về sau cũng không cần các ngươi quan tâm.»
«Tuyệt đỉnh cao thủ? Ngươi cho rằng tuyệt đỉnh cao thủ là cải trắng hay sao? Dễ gặp như vậy?» Tô Mục Triết châm chọc.
«Vậy đi, thời hạn là ba ngày, nếu trong vòng ba ngày ta có thể tìm được một cao thủ mạnh hơn gia gia, để Tiểu Niệm thuận lợi bái hắn nhập môn, gia gia ngươi nhất định không được nhúng tay vào việc này nữa.»
Muốn mạnh hơn hắn, chỉ có thể là thập cấp cao thủ, theo hắn biết, tại Đông Vân quốc có bốn vị thập cấp cao thủ, mà trong đế đô chỉ có một người, chính là người trong phủ của Mộ Dung tướng quân. Người này Tô Tất đứng nói đến bái sư, ngay cả mặt mũi cũng đừng mong gặp được.
Tuổi còn nhỏ nên không biết trời cao đất dầy, cũng được, để nàng vấp phải trắc trở, sau này nàng mới có thể nhớ kỹ, người trong nhà bao giờ cũng tốt hơn.
Tô lão thái gia cười lạnh trong bụng, nói: «Một khi đã như vậy, ta sẽ đáp ứng ngươi, chỉ có điều nếu sau ba ngày ngươi không tìm được người mạnh hơn ta, hoặc tìm được nhưng người ta không chịu thu nhận, lại đến cầu xin ta, ta chưa hẳn đã đồng ý dạy hắn.»
Được hắn đích thân chỉ dạy là mơ ước của bao nhiêu người, nàng lại không biết quý trọng, còn mở mồm cự tuyệt, đúng là quá ngu dốt! Nếu không phải nể mặt nàng là Ninh vương phi, Tô Tất này…..Hừ!
«Cứ chờ mà xem.» Tô Tất tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Tô lão thái gia, kéo Tiểu Niệm xoay người chậm rãi đi vào phòng.
Trước mặt mọi người, cửa phòng ‘rầm’ một tiếng đóng lại.
Để lại bọn họ đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt cực phấn khích. Tô lão thái gia ở trong phủ của mình bị sập cửa vào mặt, còn có chuyện gì mất mặt hơn chuyện này nữa?
«Người này cũng quá kiêu ngạo đi? Chỉ mới lên làm Ninh vương phi thôi mà đã ngạo mạn như thế này, sau này sẽ còn kiêu ngạo đến mức nào chứ?» Tô Ân thấy sắc mặt Tô lão thái gia hông tốt, nhịn không được thêm mắm thêm muối.
Tô lão thái gia hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, phất áo rời đi. Không biết là giận sự kiêu ngạo của Tô Tất, hay tức Tô Ân châm ngòi ly gián.
Tô lão thái gia vừa đi, những người bên cạnh cũng không còn lý do để ở lại nữa, đều đi theo lão nhân gia hắn.
Trong lúc nhất thời, tiểu viện vừa rồi hãy còn huyên náo, giờ đã yên tĩnh trở lại.
Trong phòng, Tiểu Niệm lúc nãy còn bình tĩnh lạnh lùng, bây giờ lại đang cong cái miệng nhỏ nhắn, thấy Tô Tất nhìn hắn, lại giận dỗi quay mặt sang chỗ khác.
«Tiểu Niệm, ngươi rốt cuộc là tức cái gì? Nói với tỷ tỷ, đừng đè nén buồn bực trong lòng.» Tô Tất ngồi trên ghế, đưa một tay ra kéo Tiểu Niệm đến trước mặt, khiến hắn phải nhìn mình.
«Tỷ tỷ không phải muốn đưa Tiểu Niệm đến chỗ khác sao, còn quan tâm Tiểu Niệm buồn bực hay không làm gì.»
Nghe thấy thế, Tô Tất liền dở khóc dở cười: «Ta còn tưởng chuyện gì, đúng là tiểu hài tử, ngươi phải biết rằng, chuyện này đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại.»
Cứng không được liền mềm, Tiểu Niệm vòng hai tay lên ôm chặt cổ Tô Tất, đầu cọ đi cọ lại ở hõm vai nãng, ngữ khí mang theo chút nũng nịu nói: «Tỷ tỷ, Tiểu Niệm không đi có được không? Tiểu Niệm đi theo tỷ tỷ học không tốt sao? Tiểu Niệm thấy tỷ tỷ so với toàn bộ tuyệt đỉnh cao thủ khác đều mạnh hơn rất nhiều.»
Những năm gần đây Tô Tất đều cố gắng uốn nắn tính cách của Tô Niệm, dạy hắn độc lập, bình tĩnh, lạnh lùng, nhưng đứa nhỏ này trước mặt người khác thì biểu hiện rất tốt, nhưng một khi bọn họ rời đi, ở cạnh nàng hắn liền lộ ra bản chất thật.
Tô Tất vuốt vuốt đầu hắn, dẫn dắt từng bước: «Tiểu Niệm không phải đã thề sẽ bảo vệ tỷ tỷ sao? Nếu không trở thành tuyệt đỉnh cao thủ thì sao có thể bảo vệ tỷ tỷ? Ngươi nghĩ lại xem, nếu hôm nay một chưởng đó của Tô Ân thực sự đánh trúng, ngươi có thể chống đỡ được sao?»
«Ta….» Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy do dự, hắn không muốn rời khỏi tỷ tỷ, một khắc cũng không, Tiểu Niệm giận dỗi vùi đầu vào hõm vai nàng.
«Ngươi yên tâm, chờ sau khi ngươi bái Lam Hải đại sư làm thầy, tỷ tỷ sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, thật ra, muốn ngươi theo học Lam Hải đại sư có ba nguyên nhân. Thứ nhất, sau khi tỷ tỷ xuất giá, thật sự rất lo ngươi một mình ở lại Tô phủ; Thứ hai, Lam Hải đại sư là người ngay cả đương kim hoàng thượng cũng phải cúi đầu, làm đồ đệ của hắn, ở đế đô ngươi không lo bị người ta qua mặt; Thứ ba là để bọn người trong Tô phủ sáng mắt ra. Tỷ tỷ giải thích nhiều như vậy, ngươi còn không muốn đi sao?»
Thực ra còn có một nguyên nhân quan trong Tô Tất chưa nêu ra, có điều, vì không muốn để Tô Niệm cảm thấy có gánh nặng, nàng bây giờ giấu điểm ấy đi đã, chờ khi hắn lớn lên, tự hắn sẽ hiểu.
«Nhưng mà…..Nếu Lam Hải đại sư lợi hại như vậy, hắn sẽ chịu thu nhận ta sao? Không phải mấy trăm năm qua hắn chỉ thu nhận ba vị đệ tử thôi sao?» Chớp mắt mấy cái, cuối cùng Tiểu Niệm cũng nghĩ ra được một lý do.
Tô Tất vỗ vỗ lên vai của hắn, nháy mắt nói: «Có tỷ tỷ ở đây, ngươi còn lo lắng cái gì? Đừng quên, tỷ tỷ từ nhỏ đã tạo nên kỳ tích.»
Quả thực là như vậy, cỏ tỷ tỷ ở đây, còn có chuyện gì là không thể? Tô Niệm bắt đầu có chút chờ mong được gặp Lam Hải đại sư trong truyền thuyết, có điều, hắn lại càng chờ mong sau khi bái Lam Hải đại sư nhập môn xong, sẽ có thể khiến người trong Tô phủ được mở rộng tầm mắt.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
12 chương
62 chương
10 chương
124 chương
115 chương